Cô Độc

Chương 6: Lạc gia trung phòng nhiều chuyện lạ - Nảy sinh nghi vấn quanh hung tin




"Trinh Tử, uất ức cho cô rồi!"

Thủy Nhi ôm đứa nhỏ đi tới trước mặt Trinh Tử, cô ấy liền ôm đứa bé lớn tiếng khóc, nhìn vết cấu trên tay nó tim cô như bị đao cắt.

Mạc Thiên Kình nhìn cô sau đó phân phó Thượng Quan Quân Triết chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể vây bắt Nam Cung Tước!

"Thượng tướng để tôi và Thượng Quan cùng đi!"

Lão K rất nghiêm túc nói, Thượng Quan Quân Triết nhìn anh ta chưa kịp mở lời đã nghe thấy Mạc Thiên Kình nói.

"Lão K, cậu không thể đi, cậu phải ở chỗ này để nắm bắt những tin tức mới nhất, Thượng Quan Quân Triết sẽ đi cùng với Lý Băng!"

Nếu mà cần người để giao văn thư cần thiết cho cấp trên thì cũng có thể phái người khác tới đây!

Nhưng cậu ta phải ở chỗ này, bởi vì Nam Cung Tước rất có thể sẽ tìm được nơi này và động thủ bất cứ lúc nào!

"Nam Cung Tước sẽ không dễ dàng làm loạn, chúng ta chuẩn bị một chút, đến biệt thự để bắt hắn!"

Trinh Tử hít sâu một hơi rồi rất nghiêm túc nói. Cô cúi đầu nhìn vào mắt Điềm Điềm vì con gái cô muốn mình phải kiên cường phấn đấu!

Mạc Thiên Kình nhìn cô: "Cô xác định Nam Cung Tước sẽ thả đại sư huynh của cô sao?"

Trinh Tử hoài nghi nói: "Sẽ thả, tôi muốn hắn sẽ liên lạc anh để nói ra thời gian giao dịch!"

Dùng con gái để đổi đại sư huynh, chỉ là cô không thể giao nó ra được vậy thì cô nên làm cái gì bây giờ?

"Trinh Tử, chẳng lẽ cô muốn giao Điềm Điềm ra?"

Thủy Nhi nhìn đứa bé vừa khóc xong đã ngủ, Điềm Điềm mới được một tháng còn nhỏ như vậy chẳng lẽ sẽ phải để cho cô phải thấy hình ảnh bắn giết này sao?

Trinh Tử khó khăn nói: "Tôi không nghĩ giao nó ra nhưng mà lại thật không biết nên làm sao để lừa gạt Nam Cung Tước."

Trinh Tử vừa nói xong thì nghe thấy điện thoại của Mạc Thiên Kình liền vang lên!

"Là Nam Cung Tước!"

Lần này Trinh Tử thật sự đã bắt được nhược điểm của Nam Cung Tước vừa nhấn nút nghe liền nghe thấy tiếng Nam Cung Tước vô cùng lạnh lùng:

"Mạc Thiên Kình, nói cho Trinh Tử, mười hai giờ trưa mai mang con gái của tao đến nhà để trao đổi với đại sư huynh !"

Nam Cung Tước nói xong liền cúp máy, Trinh Tử nghe được lời của Nam Cung Tước tâm càng lạnh hơn!

Hắn quả nhiên chỉ có đứa bé, không có cô.

"Cô cũng nghe thấy rồi đấy, bây giờ chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ nên làm cái gì? Thời gian vào mười hai giờ trưa mai, chúng ta cũng không thể mang đứa nhỏ đi được. Dù sao sung đạn cũng không có mắt không thể để cho nó kinh sợ được!"

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, mắt nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực Trinh Tử. Đứa bé này thật đáng yêu lại còn nhỏ như vậy, anh thật không đành lòng đem nó đi, nếu là xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì thật tội cho nó!

"Tôi biết rõ nhưng tôi thật sự là không biết phải làm sao?"

"Tôi nghĩ tôi đã có biện pháp!"

Sính Đình đột nhiên nói nói, khiến tất cả mọi người nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

"Trước kia đi phá án tôi đã gặp qua một con búp bê đồ chơi trông giống y hệt đứa bé lại còn có thể khóc được chúng ta có thể dùng thử cái đó xem sao!"

"Có thật như vậy không?"

Mạc Thiên Kình và Trinh Tử có chút không thể tin được, Sính Đình gật đầu khẳng định: "Em nhớ được ở nhà em hình như cũng có một con!"

Trước kia cô cũng mua một con chạy bằng pin trông rất mềm mại giống y như trẻ sơ sinh thật. Con này là Trương Tuệ mua cho cô lúc ấy còn khiến cô sợ hết hồn.

"Ừ, đó là do Trương Tuệ mua cho em đấy, em hiện tại gọi điện thoại cho cô ấy mua một con đến đây!"

Sính Đình cầm điện thoại lên gọi cho Trương Tuệ dặn dò xong liền tắt đi!

"Sính Đình, cô xác định là thứ này có thể lừa gạt được hay không?"

Dù sao cũng là giả, có khả năng sao?

Sính Đình đắc ý nói: "Chờ khi các người nhìn thấy rồi hãy nói, bây giờ tôi nói các người dù sao cũng thấy khó mà tin được!"

Đồ chơi trẻ con đó thật sự làm quá chân thực làm cho cô lúc ấy còn tưởng rằng Trương Tuệ ôm một đứa bé đến đó!

Bọn người Mạc Thiên Kình nửa tin nửa ngờ, nhưng là bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể được ăn cả ngã về không, có lẽ nó thật có thể có chút công dụng !

Nửa giờ sau, Trương Tuệ liền ôm một đứa trẻ con đi vào, Mạc Thiên Kình nhìn thấy thì thiếu chút nữa cằm cũng rớt ra, thật sự là quá giống rồi !

"Như thế nào, có phải rất giống hay không!"

Sính Đình rất đắc ý hỏi, trẻ con da thịt mềm mại hồng hào khuôn mặt nhỏ nhắn, ấn xuống chốt mở sau lưng, lập tức truyền đến tiếng trẻ con khóc, quả thật có thể lấy giả làm thật rồi !

"Sính Đình, sao cậu lại muốn cái này?"

Vẻ mặt Trương Tuệ không hiểu, cô ấy gọi điện thoại bảo mình lập tức đi mua cái này hại cô phải trốn việc gấp gáp mua đến đây.

"Cậu cũng không biết được đâu, Trương Tuệ làm phiền cậu rồi. Cậu cứ về trước đi mình ở đây còn có việc cũng không tiện nói chuyện với cậu. Chờ qua một thời gian nữa sẽ mời cậu đến chơi!"

Sính Đình vội vàng đuổi khách làm Trương Tuệ tức giận lườm cô một cái.

"Cậu đúng là người quá thực tế nước cũng còn không cho uống hớp nào đã bảo tớ đi!"

Sính Đình nhìn cô không biết phải làm sao.

"Trương Tuệ, cô cứ đi trước đi Sính Đình làm vậy cũng muốn tốt cho cô thôi. Trở về cẩn thận một chút!"

Mạc Thiên Kình thản nhiên dặn dò, Trương Tuệ nhìn mọi người trong phòng rồi gật đầu rời đi.

"Ngày mai chúng ta sẽ dùng em bé này đi trao đổi, nhưng quan trọng nhất không phải là trao đổi người mà phải dùng hết sức cứu Huyết Sắc ra. Hơn nữa còn phải bắt bằng được Nam Cung Tước. Hắn ta nhất định sẽ bố trí an bài sát thủ quăng lưới bắt hết chúng ta. Vì vậy chúng ta cũng muốn mượn cơ hội này bắt bằng được hắn!"

Mạc Thiên Kình tỉnh táo phân phó, mọi người gật đầu nhất trí. Mạc Thiên Kình bắt đầu phân chia nhiệm vụ, Trinh Tử cũng bắt đầu phác họa sơ đồ bố trí của biệt thự của Nam Cung Tước.

"Chúng ta chủ yếu nhất vẫn là đề phòng hắn ta chôn bom!" Không thể phủ nhận , Nam Cung Tước nhất định sẽ biết bọn họ sẽ dẫn người đi đến lúc đó không thể tránh khỏi một cuộc chiến đấu kịch liệt.

"Tôi cũng muốn đi nếu có bom tôi còn có thể giải quyết nó!"

Thủy Nhi ở một bên nói, Sính Đình lập tức phản đối.

"Cô thể đi được, cô đang mang thai đi như vậy rất nguy hiểm!"

Lời nói của Sính Đình lập tức khiến cả người Thủy Nhi cứng đờ bởi vì đúng lúc này Thượng Quan Quân Triết quay trở lại đang đứng ở cửa!

Anh sải bước đi tới nhìn Thủy Nhi, rất nghiêm túc hỏi:

"Thủy Nhi, em nói cho anh biết, em không có bỏ đứa bé có đúng hay không?"

Sau khi thông báo xong anh liền chạy về, không ngờ lại nghe được tin tức này, thật sự làm cho anh khiếp sợ!

Sính Đình thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, thế nào mà ở trước mặt người lại nói ra những lời đó. Mà sao Thượng Quan Quân Triết lại đột nhiên chạy trở về đúng lúc này cơ chứ?

Lần này Thủy Nhi nhất định sẽ tức giận, nhìn vẻ mặt của Thủy Nhi không được tốt Sính Đình chỉ có thể khẩn cầu cho cô ấy đừng nổi giận.

"Sai rồi, con của anh đã không còn nữa đây chỉ là con của tôi thôi !"

Thủy Nhi quật cường nói, ánh mắt rất lạnh, hốt hoảng đã sớm được thay thế bằng vẻ lạnh lùng.

Cô cũng biết sớm muộn gì sẽ có một ngày anh sẽ biết nó vẫn còn tồn tại, nhưng mà không nghĩ tới nhanh như vậy đã biết.

Cô cũng không trách Sính Đình, dù sao cô ấy cũng không biết Thượng Quan Quân Triết trở lại đúng lúc như vậy.

Thượng Quan Quân Triết cầm lấy tay cô bóp chặt: "Đó chính là con của chúng ta, em nói cho anh biết con của chúng ta vẫn còn đúng không?"

Ánh mắt rơi vào chỗ bụng bằng phẳng của cô, khó trách cô hay nôn ói như vậy, thì ra là bị nghén. Anh còn tưởng rằng cô ghét hắn nên mới vậy." Thượng Quan Quân Triết, anh cũng không nên không biết xấu hổ như vậy, đây là con của tôi và người đàn ông khác. Anh không cần phải dát vàng lên mặt của mình, anh cho rằng Tiếu Thủy Nhi tôi chỉ có thể lên giường với một người đàn ông thôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.