Cô Độc Chiến Thần

Chương 45: Tiểu mai tử muốn đi tìm chồng




Tôi cùng Trần Hi đến địa điểm liên hoan, không khỏi ngẩn ra. Phong cách trang trí chủ đạo của nhà hàng là gỗ mộc, các gian phòng được phân chia bằng các dàn cây cảnh thanh nhã, ở vùng trung tâm đặt một chiếc dàn dương cầm màu trắng, các nhân viên phục vụ mặc đồng phục đen đi đi lại lại giữa các bàn.

Ngày ly biệt năm đó giống như chỉ vừa mới hôm qua

Bước vào gian phòng công ty đặt trước, tôi ngồi xuống cạnh một đồng nghiệp quen mặt, nhìn một lượt quanh bàn phát hiện ra tôi chỉ quen biết vài gương mặt trong đó. Tôi cầm đũa trong tay, đem tinh thần tập trung toàn bộ vào đồ ăn, không quan tâm không khí khách sáo náo nhiệt của đám nhân viên.

Lúc bắt đầu tiệc, mọi người còn e ngại câu nệ, đến khi rượu đã ngấm được 5,6 phần, lá gan của mấy tên nhóc trong công ty bắt đầu to ra, mạnh bạo đứng lên kích động nói

“Đây là nhà hàng của gia đình tôi, đã nổi tiếng hơn mười năm ở vùng này rồi”

Nhân viên Lộ nhiệt tình hỏi han “Không biết tổ trưởng Nhâm trước kia có hay tới đây không?”

“Rất nhiều năm trước đã từng tới”

Một nữ nhân viên quen mặt quay sang cười ẩn ý “Nhà hàng này không ở trong trung tâm, lại khá đắt đỏ, tổ trưởng khi đó đến đây một mình sao?”

Tôi ngừng đũa, đáp nhẹ “Không phải”

Nữ nhân viên cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện “Hắc hắc, có phải là có người mời không? Tổ trưởng nói cho chúng em biết chút đi”

“Một người bạn học đã mời tôi đến đây năm tôi sinh nhật mười tám tuổi”

“Ố ồ…mười tám tuổi…”

Cô bé hưng phấn ríu ra ríu rít “Thật lãng mạn, nhìn không ra tổ trưởng lạnh lùng như thế lại có một quá khứ thanh xuân rất oanh liệt nha”

“Anh bạn học đó như thế nào, có đẹp trai không? Có thể mời chị đến đây chứng tỏ gia cảnh không tệ, sau này hai người còn đến đây ăn nữa không?”

“Sau này…” Tôi buông đũa, cười gượng “..sau này không tới nữa”

Trần Hi nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên đùi, xiết nhẹ, không nói gì

Tôi cười vỗ vỗ tay hắn “Biểu cảm gì vậy? Đều là chuyện từ thời xa lắc, đã sớm quên rồi”

Trần Hi vẫn không hé răng, tay nắm lấy tay càng thêm chặt. Mặt tôi nóng lên, bất chợt nhớ tới tình cảnh ám muội trong văn phòng lúc trước. Tôi mất tự nhiên, rút tay về bận rộn với bát cơm của mình

Mấy nhân viên nữ ngồi cạnh cũng phát hiện ra không khí có chút kỳ quái, đành miễn cưỡng từ bỏ việc truy hỏi tình sử li kỳ của nữ thủ trưởng lạnh lùng xinh đẹp này. Cả đám hè nhau chuyển hướng sang mĩ nam lạnh lùng ngồi cạnh.

Nhân viên Lộ hướng tôi kính rượu “Nghe nói chị từng là đại nhân vật nổi danh ở đại học N”

Tôi mỉm cười gật đầu, nghe thấy nữ đồng nghiệp ngồi cạnh Trần Hi ngọt ngào nói “Em thường xuyên nhìn thấy anh ở công ty mà không biết tên anh?”

Ừm, hôm nay thịt dê hơi dai….

Nhân viên Lộ lại kính rượu “Có thể đạt được thành tích nổi trội ở đại học N hẳn là trước đây chị đã bỏ nhiều công sức học tập”

Tôi lại mỉm cười gật đầu. Tai nghe ngóng nữ đồng nghiệp ngồi xa hơn nói chuyện “Không biết anh Trần Hi đang công tác ở đâu? Có cùng ngành với tụi em không?”

Chậc! rau này xào quá lửa rồi….

Nhân viên Lộ kính rượu lần thứ ba “Lúc đầu thấy chị trẻ tuổi như vậy kỳ thật mọi người còn có điểm không phục, bây giờ mới biết được đúng là nhìn người không thể xem tướng mạo”

Tôi tiếp tục mỉm cười, nhìn nữ đồng nghiệp thứ ba nỉ non “Anh thường xuyên tan ca xong lại chạy qua công ty tụi em, chạy đi chạy lại như vậy thật vất vả cho anh”

Hừm, miếng thịt này sao tự nhiên lại mất ngon đi vậy…..

….

Bữa ăn cứ như vậy diễn ra được một nửa, nhân viên Lộ đã bị tôi chuốc rượu say quắc cần câu. Đầu tôi cũng hơi váng vất, kiệt lực ổn định tinh thần, đem lực chú ý tập trung trên đồ ăn. Cho đến khi…..

Một nhân viên nữ thẹn thùng đem số điện thoại đặt trước mặt Trần Hi “Có thể cho em xin số điện thoại của anh được không? Khi nào rảnh chúng ta café tán gẫu được chứ?”

Rầm!

Cuối cùng đôi đũa của tôi cũng đã nằm lại trên mặt bàn. Tôi tao nhã đứng lên cầm tờ giấy trước mặt Trần Hi cất vào trong túi xách, quay đầu ôn nhu nói với cô ta “Em gái nhỏ, nên nhanh một chút về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Bằng không….chị đây e là sau này em không có thời gian nghỉ ngơi nữa đâu”

Tôi khoác túi xách lên vai, quay người liếc mắt ý bảo tiểu quỷ kia đi theo rồi lấy dáng vẻ tiêu sái nhất lướt ra cửa.

“Khụ….chúng ta giờ đi đâu?”

Giọng nói nghèn nghẹn vang lên bên cạnh, tôi thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Hừ, cố tình giấu mặt thì tôi sẽ không biết cậu đang cười trộm sao!

Trần Hi hai tay đút túi, lững thững sóng vai bên tôi trên phần đường dành cho người đi bộ “Kim Sanh, đi cùng tớ đến một chỗ này đi”

….

Trường trung học F lặng lẽ xuất hiện trong bóng đêm, hàng cây cổ thụ hai bên đường vươn tán đan vào nhau thành một mái vòm thiên nhiên cản trở ánh trăng rọi xuống. Mỗi làn gió thổi qua lại khiến cho ánh trăng trên mặt đất lay động như hàng ngàn ngọn nến lung linh nhảy nhót theo âm thanh xào xạc xào xạc.

Tôi và Trần Hi dò dẫm đến sân thể dục trong kí ức xa xưa. Tôi quen thuộc dẫn hắn tới một gốc cây lớn khuất trong một góc sân. Tôi nhanh nhẹn ngồi xuống rồi vẫy vẫy hắn “Cậu cũng ngồi xuống đây đi”

Vẻ mặt Trần Hi ẩn hiện trong bóng tối, không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh tôi

“Cậu còn nhớ nơi này không?” Tôi đặt một tay sau đầu, ngả người dựa vào thân cây.

“Có” Giọng nói vốn lạnh lùng của hắn dưới màn đêm này bỗng trở nên ấm áp dịu dàng “Ngày xưa cứ lúc nghỉ trưa hoặc tiết thể dục là cậu luôn trốn lên cây này nằm ngủ, có một lần ngủ quên còn bị giám thị bắt được”

Tôi không khỏi nở nụ cười “Tớ cũng chỉ bị bắt có một lần đó thôi. Hơn nữa chẳng phải lúc đó cậu cũng bị phạt cùng tớ đấy thôi, còn mặt mũi cười người ta sao”

Thái độ Trần Hi có chút kì lạ, không tiếp tục tranh luận đề tài này với tôi mà chuyển sang chuyện khác “Ngày trước sao cậu tìm được chỗ này? Thật kín đáo”

Ánh mắt tôi xuyên thấu qua tán cây dày, mê mang ngắm nhìn bầu trời đêm xanh thẳm “Cứ cho là giác quan thứ sáu đi. Tiểu quỷ, cậu có tin rằng trên thế giới này có rất nhiều chuyện khoa học không thể giải thích được?”

Trần Hi cũng dựa vào thân cây cùng tôi ngắm trời đêm “Có lẽ có, nhưng tớ phải tận mắt nhìn thấy tớ mới tin”

Tôi trầm mặc không nói, rất lâu sau tôi mới khẽ lên tiếng “Tiểu quỷ, tớ từng có hai giấc mơ về tương lai, cậu muốn nghe không?”

“Muốn”

“Giấc mơ đầu tiên, tớ mơ thấy cậu đã đính hôn hơn nữa còn định kết hôn trong năm nay”

“Cùng với cậu sao?”

Tôi nhẹ giọng nói “Cô dâu không phải là tớ”

Hắn im lặng, quay đầu nhìn về phía tôi

“Giấc mơ thứ hai, tớ mơ thấy tớ sinh đôi một trai một gái”

Trần Hi vẫn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe tôi

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn “Nếu sau này cậu có con gái, cậu sẽ đặt tên cho nó là gì?”

Hắn hơi sửng sốt rồi lập tức thốt ra “Trần Viên Viên”

Tôi “hả” một tiếng rồi không kìm được cười ầm lên

Quả nhiên là thế

Kẻ điều khiển vận mệnh tạo ra thật nhiều sự kiện thú vị. Chúng sinh trầm luân trong hỉ nộ ái ố, cứ thế tan – hợp, hợp – tan cho đến cuối cuộc đời nhưng trong mắt hắn có lẽ chỉ là một trò chơi thú vị. Chỉ cần chúng ta trình diễn thật tốt thì cái gì cũng đều có thể xảy đến…..

Trần Hi chăm chú nhìn tôi một hồi rồi đột nhiên quàng tay kéo tôi vào lòng. Thân thể tôi cứng ngắc trong giây lát rồi chậm rãi thả lỏng “Tiểu quỷ, cậu có tin vào định mệnh không?”

Hắn vẫn không mở miệng, tôi híp mắt nhìn hắn cười cười “Cậu có tin không, cuộc sống của tớ có hai tương lai song song”

Hắn cúi đầu ôm tôi, trầm mặc

“Nếu có một ngày…..tớ biến mất. Cậu có lãng quên tớ không nhỉ?” Nếu có một ngày tôi trở lại thời điểm 26 tuổi cô độc, béo phì hoặc là bị trôi dạt đến một không gian song song khác nữa. Liệu có còn ai biết tới một Nhâm Kim Sanh hiện tại này không?

Trần Hi nhất thời cứng đờ, mặt biến sắc “Kim Sanh, cậu có ý gì?”

Tôi bị hắn ôm chặt cứng vào trong ngực, ngọ nguậy cái đầu trấn an hắn “Đừng hoảng hốt, đêm nay tớ uống hơi nhiều nên nói linh tinh thôi”

Hắn tì cằm lên tóc tôi, khàn khàn ra lệnh “Về sau cấm uống rượu”

Tôi cười cười “Không được, nhưng tớ đáp ứng cậu về sau sẽ không nói linh tinh như vậy nữa, được chứ?”

Hắn bất mãn lại thêm vào một câu “Cũng vĩnh viễn không cho phép biến mất”

Cái này không phải con người có khả năng khống chế được.

Nhưng tôi vẫn đáp ứng hắn “Được”

Không khí lại rơi vào yên lặng. Tôi nằm trong lòng hắn thật lâu, cho đến khi cảm giác được tư thế này có điểm ám muội, liền chống tay vào ngực hắn kéo giãn khoảng cách giữa hai người….

Gì? Đẩy không ra…

Trần Hi không chút lay động, vẫn ôm tôi vững như bàn thạch

Tôi lại dùng thêm sức, đẩy một lần lại một lần….Hắn vẫn không buông!

Tôi ngửa đầu định nói với hắn vài câu, liền bị cặp mắt nóng rực kia dọa cho nuốt ngược trở lại. Hình ảnh ám muội trong văn phòng lại hiện lên trong đầu. Tôi vừa thẹn vừa quẫn vùng vẫy trong lòng hắn.

Trần Hi như đoán được giờ phút này tôi đang suy nghĩ điều gì, khàn khàn dụ dỗ “Kim Sanh, tớ muốn tiếp tục chuyện lúc chiều…”

Mặt tôi đỏ bừng lên, lắp bắp phản đối “Cậu, cậu…không được …”

Luồng nhiệt từ mũi hắn phả ra như có như không mê hoặc tôi. Tôi lờ mờ cảm thấy một bàn tay luồn ra phía sau đầu tôi, một bàn tay khác nhẹ nhàng kéo lưng tôi tới sát người hắn. Tôi dùng hết khí lực còn lại cũng không lay động được hắn. Trời cuối thu lành lạnh, hai thân thể chỉ cách nhau lớp vải mỏng manh.

Ối, hắn lại biến thân!

Tim tôi đập bình bịch, hai tay nắm chặt áo hắn, kích động trừng mắt nhìn hắn từ từ cúi mặt xuống….

Nóng

Môi hắn thật nóng, khoảnh khắc làn môi ấm nóng ướt át chạm vào đôi môi lạnh lẽo của tôi, tôi bất chợt run rẩy nhưng cái gáy đã bị nắm chặt không thể động đậy. Môi hắn nhẹ nhàng mút mát ở bên ngoài một chút rồi theo cánh tay bên hông càng siết chặt, cái miệng của hắn cũng càng lúc càng dùng sức. Giây tiếp theo tôi cảm giác được khớp hàm bị tách ra, sau đó….lưỡi! Là đầu lưỡi!!!

Tôi a! lên một tiếng, kinh hoảng mở trừng mắt. Trần Hi cũng không nhắm mắt, dưới ánh trăng lúc mờ lúc tỏ hai cặp mắt nhìn nhau đắm đuối.

Bỗng dưng trong miệng đau đau, tôi khẽ rên một tiếng, đầu lưỡi đưa đến vị máu tươi nhàn nhạt. Trần Hi thoáng buông gáy tôi ra, nâng cằm xem xét thương tích của tôi, nhưng tay kia vẫn chặt chẽ khóa trụ người tôi trong lòng hắn.

Mùi vị của hắn tràn khắp trong miệng, tôi rụt cằm về che miệng lại, mặt đỏ đến mức có thể rán chín mấy quả trứng ốp lếp. Tiếng thở dồn dập đầy nam tính vẫn quanh quẩn bên tai tôi.

Vừa, vừa rồi chính là hôn lưỡi trong truyền thuyết sao!?

Tôi thử động đậy đầu lưỡi…đau quá! Tôi u oán trừng mắt nhìn tên thủ phạm trước mắt vẫn đang bày ra vẻ mặt không thỏa mãn. Cái này mà gọi là hôn môi à, rõ ràng là ăn thịt người mà!!

Ánh mắt hắn mê ly, lại lần nữa áp sát, bàn tay lập tức khống chế tôi, giọng nói khàn khàn lại vang lên “Lại lần nữa đi”

Tôi vội vàng bịt miệng, cố gắng lúc lắc cái đầu nhỏ. Hắn chẳng cần tốn nhiều sứclập tức kéo tay tôi ra, liếm liếm môi tôi mấy cái rồi lại lần nữa xông vào…..

Hỗn…..tên hỗn đản!! Oa oa…

…….

Cứ thế, suốt một đêm tôi bị hắn “Lại lần nữa đi” không biết bao nhiêu lần. Ngày hôm sau đi làm, toàn bộ công ty nghẹn họng trân trối nhìn cặp môi sưng đỏ như lạp xườn của tôi. Trước vô số ánh mắt đầy ám muội, tôi vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt trấn định, kiên trì thanh minh “Là ăn nhầm ớt cay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.