Cô Độc Chiến Thần

Chương 25: Ban đêm sau khi đánh lúa




Tôn Sa Sa nhịn không được nhìn lén Nhâm phó hội trưởng lần nữa, đây là lần thứ ba trong nửa tiếng đồng hồ.

Tôn Sa Sa là sinh viên năm nhất, nghe đội trưởng Trương Lam nói năm ngoái Nhâm phó hội trưởng ở đại học N nổi tiếng là băng sơn mỹ nhân. Vừa bước vào đại học đã được bầu chọn làm hoa khôi giảng đường, có thể thấy nụ cười của chị ấy khả ngộ bất khả cầu. (chỉ có thể tình cờ bắt gặp, ko thể mong đợi )

Nhâm học tỷ làn da trắng hồng phấn nộn, chiếc cằm nhỏ nhắn trên khuôn mặt trái xoan. Ngũ quan không rực rỡ mỹ lệ nhưng đem lại cảm giác hài hòa, dễ chịu, khiến cho người ta càng nhìn càng thuận mắt. Mái tóc đen nhánh mượt mà thả xõa ngang hông càng tăng thêm phần ôn nhu cổ điển.

Nhưng mà……..

Tôn Sa Sa trộm ngắm lần thứ 4….

Nhâm học tỷ hiện tại vừa đi leo núi trở về, quần áo đầy nếp nhăn. Mái tóc dài bị buộc túm một nắm phía sau đầu, ngồi dựa lưng trên ghế trong quán bia, đang hi hi ha ha cười lớn vui vẻ trò chuyện với một thành viên trong nhóm

Băng, băng sơn ? U buồn…. ? Mỹ nhân cổ điển….

Tôn Sa Sa đột nhiên thấy hoa mày chóng mặt, cô gái này so với miêu tả của đội trưởng quả thật một trời một vực….

Tôi nâng vại bia uống một ngụm lớn, mắt liếc sang cô bé năm nhất mới vào câu lạc bộ cứ liên tục nhìn lén tôi « Làm sao vậy ? mặt em hơi lạ đó ? »

Cô bé không phản ứng lại, chỉ hoang mang chớp chớp mắt ngó tôi. Tôi lấy giọng quan tâm chân tình « Táo bón à ? » Bằng không sao bộ dạng trông mếu máo khó coi như vậy ?

Cô bé lập tức lắc đầu quầy quậy, bộ dạng hoang mang rối loạn « Không phải ! không phải ! » Gương mặt vốn trẻ con đáng yêu nay xị ra, tái đen lại

« Ai nha ! Đừng ngượng ! Bị táo bón nên uống nhiều nước, em hay ăn thức ăn cay nóng, ít ăn rau xanh nên khó trách bị táo bón » Tôi tận tình khuyên bảo. Năm đó khi tôi còn là Nhâm Kim Sanh béo phì cũng thường bị táo bón. Đều là do mấy thứ đồ cay nóng này mà ra.

« ….. »

« Học tỷ, em đột nhiên nhớ ra có việc gấp phải ra ngoài… »

« Ách ! có phải muốn đi nhà WC rồi ko ? Không cần ngượng ngùng, đã mang đủ giấy vệ sinh chưa ? »

« …học tỷ..tạm biệt ! »

Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô bé.

Ai nha ! gấp gáp như vậy sao ?

Túi xách rung lên, tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt. Gần đây cứ đến giờ này mỗi ngày, chuông điện thoại lại vang lên. Nhìn dãy số, tôi do dự một chút rồi nghe máy. Vừa áp vào tai, tiếng khóc thét của La Lỵ truyền qua di động xuyên thấu trời xanh…..

« Sanh Sanh aa !! cứu mạng đi !! Còn như vậy nữa sẽ chết người đấy ~~ »

Tôi ngó xung quanh thấy tất cả đều quay lại nhìn mình, có chút ngượng ngùng. Tôi nói với bạn bè « Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút »

Tôi cầm di động ra đến cửa quán, vừa đi vừa hỏi « Hắn vẫn ở đó sao ? »

La Lỵ thê thê thảm thảm khóc nức nở « Hắn, hắn, hắn, hắn vẫn đứng ì trước cửa nhà tớ ! »

Lòng tôi nảy nên một cái « Hắn…tháo băng rồi sao ? »

« Không có ! Một tuần nay hắn ngày nào cũng đứng trước cửa nhà tớ, một bước cũng chưa từng rời đi »

Tôi trầm mặc ngồi phệt xuống bậc tam cấp trước cửa quán, không trả lời. Từ thứ năm đó đến nay đã được một tháng. Tuần trước La Lỵ gọi điện cho tôi nói thấy Trần Hy trên vai quấn băng trắng, dưới chân bị bó bột tới nhà tìm cô ấy, muốn hỏi cô ấy tin tức của tôi.

Tôi thật không biết nên khóc hay cười.

Tiểu quỷ, vì cái gì mà cậu cứ tùy hứng như vậy ? Là cậu buông tay trước, là cậu từng bước rời xa tôi, không phải sao ?

Tim của tôi không phải kim cương bền lâu vĩnh viễn. Tôi sẽ không mãi đứng ở đó chờ đợi cậu, không phải tất cả mọi việc đều có thể tha thứ.

Có những thứ, một khi bỏ lỡ rồi sẽ vĩnh viễn không tìm lại được….

La Lỵ liên tục ai oán « Sanh Sanh à, ba mẹ tớ đã bắt đầu tra khảo rồi. Lần này cũng vậy, lần trước cũng vậy ! Ô ô~~ vì cậu mà tớ mỗi ngày đều bị người ta đàm tiếu, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch ô danh này a ~~ »

Lần này như vậy, lần trước cũng như vậy ?

Tôi ngơ ngác « Còn có lần trước sao ? »

« A, cái này…. Cái này…. » La Lỵ biết mình nói lỡ miệng, chột dạ quanh co một hồi, nửa ngày không dám hé răng.

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì?” Tôi không thích cảm giác bị che tai bịt mắt trước những chuyện liên quan đến mình.

“Chính là tên Trần Hy đó….” La Lỵ ấp úng kể lể « Kỳ thuật, kỳ thật hai năm trước sau khi cậu chuyển nhà, hắn từ Mỹ trở về. Hắn tìm không thấy cậu liền đến nhà tớ và Mộc Mộc hỏi. Khi đó cũng là như vậy, mỗi ngày đều đến đứng lỳ trước cửa nhà tớ. Tớ đương nhiên rất nghĩa khí, nhất quyết không nói cho tên bội bạc đó biết địa chỉ mới của cậu. Khi đó cậu đang phải vật lộn đau khổ để quên hắn, cho nên tớ và Mộc Mộc quyết định không nói cho cậu biết. Tránh cho cậu càng thêm thương tâm. Kết quả, lần đó hắn hại tớ bị hàng xóm xung quanh chỉ trỏ bàn tán suốt mấy năm trời. Mãi mới vớt lại chút danh tiếng thì hắn lại tò tò tìm đến cửa. Oa oa~~ Sanh Sanh a, làm chị em nghĩa khí hóa ra lại khổ sở như vậy!”

“Aiz… thật sự vất vả cho cậu rồi” Lòng tôi ngũ vị lẫn lộn, đầu óc mờ mịt, nhất thời cũng không biết bản thân đang có cảm giác gì

“Aiz.. ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ. Vì cậu, tớ quyết sẽ chống lại cường địch”

“….thật sự cảm ơn ….”

Lời nói còn chưa dứt, La Lỵ đột nhiên la lên một tiếng ngắt lời tôi “Nguy rồi! hắn ngất đi rồi!”

“Cái gì!” Tôi nhíu mày, thấy tim mình đập loạn

“Cứ vậy nhé, giờ tớ phải đi gọi cấp cứu đã” La Lỵ vội vàng cúp máy

Tôi cầm di động, đứng ngốc tại chỗ. Ngón tay cái dừng ở dãy số của La Lỵ thật lâu vẫn không ấn xuống.

“Sao thế? Lo lắng rồi à?”

Tôi xoay người, thấy Trình Giảo Kim hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào lan can, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi.

Tôi im lặng nhìn lại dãy số của La Lỵ, ngẩng lên thẳng thắng thừa nhận “ Đúng là có lo lắng”

“Nếu lo lắng thì đi gặp hắn ta đi” Trình Giảo Kim nhìn xoáy vào mắt tôi, chậm rãi nói “Cô cứ ở đây thì người ta có chết ra đấy cũng không biết đâu”

Tôi nhếch môi, khẽ lắc đầu “Không đi”

Nếu đã quyết định sẽ lãng quên, thì cần phải thực hiện triệt để, không được phép do dự. Nếu không sẽ luẩn quẩn rối rắm giống như câu thơ chán ngấy kia “Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng” Khi đó càng thêm vạn phần khó khăn.

Trình Giảo Kim cười khẽ một tiếng “Nếu như lúc trước cô biết được sẽ có kết quả này, cô còn lựa chọn như thế ko?”

Lựa chọn………

Tôi cười hỏi lại “Anh làm sao biết quyết định của tôi ngày đó là vì không lường trước sẽ có kết quả này?”

Hắn châm chọc “Được rồi, cứ xem như lúc trước cô có nghĩ đến. Biết rõ kết quả sẽ thế mà vẫn lựa chọn yêu hắn. Bây giờ cô hối hận rồi sao?”

Tôi rũ mắt xuống, trầm mặc. Sau một lúc lâu mới phun ra một câu “Vấn đề này tôi không muốn trả lời”

“Vì cái gì không muốn trả lời? Là sợ hãi tâm tư chính mình sẽ trở nên yếu đuối sao?”

Tôi thở nhẹ một hơi, do dự vài giây, cuối cùng vẫn là thành thực trả lời hắn “Cho dù thời gian quay ngược lại khi đó, tôi cũng sẽ yêu không hối hận”

Trình Giảo Kim yên lặng nhìn tôi thật sâu, ánh mắt phức tạp lại khó lường “Nhâm Kim Sanh, người đàn ông được cô yêu, thật hạnh phúc”

Nói gì vậy chứ?

“Tôi không tốt đẹp như anh nói đâu” Tôi ngượng ngùng, mặt hơi hồng lên “Kỳ thật tôi vốn muốn cám ơn anh, thời gian qua đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy”

Trình Giảo Kim nhướn mày, du dương nói “Cô nghĩ rằng tôi sẽ giúp không công cho cô sao? Thù lao của tôi cao lắm đó”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.