Cô Độc Chiến Thần

Chương 23: Sóng ngầm ở sân đánh lúa




Năm đầu đại học tôi quyết định thuê một căn hộ nhỏ bên ngoài trường, hai tầng, một phòng khách, có máy tính, điều hòa, tủ lạnh. Vậy là đủ cho một cô gái độc thân.

La Lỵ tới thành phố S học thiết kế quảng cáo, nghe nói khí hậu quá nóng nực nên ngày ngày đều trốn trong ký túc xá không tiếp xúc với người bên ngoài. Vương Mộc Mộc thi đậu vào đại học Y ngoài dự đoán của mọi người. Nghe nói cô ấy rất nổi tiếng ở đó. Hành động vừa mỉm cười vừa cầm dao giải phẫu động vật đã trở thành cơn ác mộng của toàn bộ cư dân đại học Y

Còn tôi đỗ thủ khoa đại học N, không ngoài dự đoán liền được mời vào hội sinh viên. Rồi sau đó…

“Phó hội trưởng, hội trưởng gọi cậu qua có chút việc”

Tôi hướng nam sinh đang tiến lại gần mỉm cười gật gật đầu. Chỉ thấy hắn thoáng đỏ mặt. Trên đường tới phòng họp, tôi mơ hồ nghe thấy nam sinh đó hưng phấn nói với người bên cạnh “Nàng cười với tôi! Nàng vừa cười với tôi…”

….

Tôi đẩy cửa phòng họp, bên trong có khoảng 7,8 người ngồi quanh chiếc bàn bầu dục đang thảo luận cùng hội trưởng hội sinh viên. Thấy tôi bước vào, bọn họ liền dừng thảo luận. Qua khóe mắt tôi bắt gặp không ít người vụng trộm ngắm tôi. Thật kỳ lạ, vì sao bất kể tôi đi đến chỗ nào cũng có nhiều người nhìn lén tôi như vậy?

Tuy rằng trước đây tôi thường khoe khoang mình là siêu cấp mỹ nữ nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nhiều nhất tôi cũng chỉ được coi là đáng yêu thôi.

Hội trưởng ngẩng đầu liếc tôi một cái, nhẹ nhàng tuyên bố tan họp rồi vẫy tay gọi tôi lại.

“Có chuyện gì không?” Anh đang gọi chó đấy à? Tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Trình Giảo Kim đành phải đứng dậy bước đến trước mặt tôi “Nhâm phó hội trưởng, xin hỏi cô đối với việc thiết kế cờ hiệu lần này có ý kiến hay đề nghị gì không? Có ý kiến gì với bản đề xuất của hội trưởng tôi không?”

Tiểu tử thối, biết rõ khi tôi đến thì đã họp xong, còn chăm chăm gây khó dễ tôi. Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, đáp xuôi “Không có. Cờ hiệu của hội trưởng thiết kế hoàn mỹ như vậy, tục nhân như tôi làm sao có ý kiến gì khác được”

“Cũng phải” Trình Giảo Kim gỡ cặp kính kim loại vàng óng ra khỏi mặt, ôn hòa cười “Tôi quả thật không nên đánh giá cao trí tuệ của Nhâm phó hội trưởng”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi ngu dốt như vậy đấy, chẳng qua vận khí tốt nên lần trước xếp hạng hiệu suất làm việc mới nhiều hơn anh được hai phiếu” Vẫn là chuyện về bảng đánh giá hiệu suất làm việc (?? Chả hỉu)

“Quả thật như thế, cho nên bảng xếp hạng yêu thích tháng này tôi cũng không kém hơn cô mấy phiếu đâu”

Tôi vỗ vỗ cái trán, giọng điệu hâm mộ vờ vịt “Chúc mừng chúc mừng!”

Hắn nhã nhặn trả lời “Thường thôi, thường thôi”

….Không khí hai bên khét lẹt mùi thuốc súng

Quen biết với hai anh em khủng bố này tuyệt đối là bất hạnh lớn nhất đời tôi. Em gái lúc nào cũng trưng ra bộ mặt siêu cấp hồ ly tinh đi dụ dỗ nam nhân, anh trai lại lấy vẻ ôn nhu, dịu dàng đi lừa bịp thiên hạ.

Thật bất hạnh khi tôi phải học cùng với hồ ly tinh ba năm sơ trung, lên tới đại học lại phải giáp mặt với anh trai hồ ly tinh ba năm đại học. Bất hạnh hơn nữa là cả hai anh em này đều xem tôi không vừa mắt.

Aaaa~~nghiệt duyên! Tại sao tôi lại vớ phải cái nghiệt duyên này chứ!

“Cốc! cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên rất đúng lúc. Trình Giảo Kim liếc tôi một cái rồi lại thong thả trở về chỗ ngồi. Đúng là lấy quyền thế ép chết người, tôi nén giận làm khổ sai đi mở cửa. Tiểu tử thối, sang năm tôi cũng đi tranh cử chức hội trưởng hội sinh viên rồi đì chết ngươi!!

Người đến là một cô gái nhỏ nhắn, thanh tú. Cô gái nhìn tôi rồi đảo qua hội trưởng, e thẹn hỏi “À…tôi có quấy rầy hai người không?”

Tôi sảng khoái nói “Không quấy rầy, không quấy rầy”

Trình Giảo Kim hòa ái mỉm cười, hướng cô gái nói “Bạn có chuyện gì cần hỗ trợ sao?”

Tôi liếc hắn một cái khinh bỉ. Lại bắt đầu giở trò lừa bịp rồi.

Cô gái kia hai má phiếm hồng “Không, không có, chỉ là có chút chuyện muốn nói cùng phó hội trưởng. Không biết..có thể không ạ?”

“Tìm tôi sao?” Tôi nhìn kỹ cô gái kia một hồi, vẫn không thấy quen mặt.

“Vâng” Cô gái có chút khẩn trương, ngập ngừng nhìn tôi “Không biết…có thể nói chuyện với bạn một chút không?”

Đứng trước tiểu bạch thỏ rụt rè này khiến tôi không tự giác mà nhu hòa hơn, khó trách con trai đều thích loại con gái mỏng manh thanh khiết như một chú chim nhỏ nép vào lòng người. Kiểu người này rất dễ khơi dậy mong muốn bảo vệ của đối phương.

“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi được rồi chứ, hội trưởng?” Ra đến cửa tôi còn ý tứ quay đầu hỏi hắn một câu.

“Đi một lát thì được ” Trình Giảo Kim khoát tôiy một cái, giọng điệu bận rộn “Đi nhanh về nhanh, hội sinh viên còn mấy việc đang cần cô giúp một tay”

Cần giúp đỡ? Có mà cần tôi đi làm trâu làm ngựa ấy. Tôi hướng hắn cười giả lả “Đích thân hội trưởng mở miệng nhờ thì tôi từ chối sao được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình” Sẽ cố gắng đi càng lâu càng tốt, lâu đến mức không còn thời gian mà về chỗ này nữa.

Tôi theo tiểu bạch thỏ đến dãy hàng lang bên ngoài “Bạn nói đi, tìm tôi có việc gì?”

“Cái này…tôi là đội trưởng câu lạc bộ leo núi, xin hỏi …bạn có hứng thú gia nhập câu lạc bộ leo núi không?”

Câu lạc bộ leo núi? Đội trưởng?

Tôi lại nhìn tiểu bạch thỏ trên dưới một lượt. Bộ dáng này với danh hiệu đội trưởng đội leo núi một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào liên quan đến nhau. Người xưa nói quả thật không sai bao giờ “Nhìn người không thể nhìn tướng mạo”

“Thật ngại quá, nhưng tôi đối với việc leo núi không có hứng thú” Tôi trực tiếp từ chối. Đã có vài câu lạc bộ tới tìm tôi mời gia nhập nhưng tôi không hứng thú tham gia các hoạt động kiểu này.

“Đừng vội quyết định. Bạn có thể dành một chút thời gian tới xem qua phòng sinh hoạt của chúng tôi rồi hẵng quyết định sau có được không?” Cô gái khẩn thiết nài nỉ “Nếu lúc đó vẫn không thấy hứng thú thì chúng tôi sẽ không miễn cưỡng bạn”

Tôi nghĩ ngợi một chút, dù sao hiện tại cũng không bận gì. Tôi lại càng không muốn trở về nhìn cái bản mặt khó ưa kia, đi tham quan một chút cũng tốt. Tôi gật đầu. Tiểu bạch thỏ nhịn không được, cao hứng hô nhỏ một tiếng, tiến lên phía trước dẫn đường.

Thật choáng ngợp!

Từ lúc bước vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ leo núi, ba từ này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi

Thật choáng ngợp…

Một căn phòng to như vậy, mà khắp nơi đều dán kín các loại ảnh chụp. Có thể nói ngoại trừ sàn nhà, còn lại bốn vách tường, bàn, tủ tất cả đều được phủ kín bởi các bức ảnh to nhỏ, đen trắng đủ màu sắc.

“Đây là ảnh chụp của câu lạc bộ từ khi thành lập cho đến nay, cũng được năm năm rồi. Có thể nói ở đây bạn có thể tìm được bất cứ địa danh nào bạn muốn đến, kể cả những miền đất tuy không phải điểm du lịch nhưng tôi dám khẳng định chúng không thua kém gì những danh lam thắng cảnh đã được công nhận cả” Tiểu bạch thỏ khi nói đến niềm đam mê của mình, hai mắt liền lấp lánh tỏa sáng, toàn thân phấn khích, sinh động hơn trước rất nhiều.

Tôi tiến đến một vách tường bắt đầu chiêm ngưỡng các tác phẩm của họ. Các phong cảnh khác nhau lần lượt được bày ra trước mắt tôi: non xanh nước biếc, thành phố, đồng bằng, có nơi là núi non hoang dã, sa mạc cát trắng, những cánh đồng dài bất tận…Đủ mọi phong cảnh, mọi khí hậu, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi trong các bức ảnh chụp này. Đó là những nụ cười sảng khoái, vui vẻ, những nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.

Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa từng cười như vậy.

“Thích không?” Tiểu bạch thỏ thấy tôi xem say sưa, liền hỏi. Tôi giống như bị các bức ảnh hớp hồn, vô thức gật đầu.

“Vậy bạn gia nhập với chúng tôi đi! Ở đây, bạn có thể vứt bỏ hết những chuyện không vui, cùng chúng tôi rong ruổi khắp mọi miền đất. Tuy rằng mệt chết đi được, nhưng vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái đó”

Lời mời này thật quá hấp dẫn.

Tôi dời mắt khỏi các bức ảnh, hướng đến mặt nàng, gật mạnh một cái “Tôi gia nhập”

Buổi tối đầu tiên sinh hoạt ở câu lạc bộ, tôi theo tiểu bạch thỏ trở lại phòng sinh hoạt. Một đám nữ sinh nhìn thấy chúng tôi vào đều lên tiếng chào hỏi tiểu bạch thỏ…Không, giờ phải gọi là đội trưởng.

“Đội trưởng, cậu giỏi thật đó, không ngờ lại mời được cô ấy”

“ Đội trưởng tự thân xuất mã quả nhiên vạn phần lợi hại!”

“Đội trưởng, vất vả rồi! vất vả rồi!”

“Oa~~ nhìn gần quả thực….”

Tôi ngơ ngác ngồi một chỗ, cảm thấy mình giống hệt con khỉ trong sở thú. Mặt dần dần đen lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mấy người này rốt cuộc là bị làm sao vậy???

“Được rồi, để tôi giới thành viên mới một chút. Bạn này là Nhâm Kim Sanh, phó hội trưởng hội sinh viên trường ta. Chắc các bạn cũng đều biết rồi” Đội trưởng dạt dào đắc ý, ưỡn ngực chỉ tay về phía tôi. Nếu tiểu bạch thỏ mọc một cái đuôi thì giờ phút này hẳn sẽ quay tít đến mức phát được ra điện.

Tôi lễ phép hướng bọn họ mỉm cười chào một câu. Lập tức có hơn một nửa đám trẻ đỏ mặt. Bên tai không ngừng rì rầm thanh âm khe khẽ “Cô ấy ấy cười rồi, đúng là cười rồi…”

Tôi hóa đá, đứng im tại chỗ. Đội trưởng rón rén kề tai tôi nói nhỏ “Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin được bạn lại thật sự gia nhập câu lạc bộ leo núi của bọn tôi, hihi”

Từ lúc nhập học đến nay tôi đã rất nghi hoặc, lần này nhịn không được nữa, mở miệng hỏi nàng “Tớ không hiểu vì sao bọn họ lại phản ứng khoa trương như vậy…” Cũng đâu phải lần đầu tiên gặp qua nữ nhân?

“ồ, cậu không biết cậu rất được hâm mộ sao?” Đội trưởng ngạc nhiên nhìn tôi “Cậu được bầu chọn là đệ nhất hoa khôi giảng đường – Băng sơn mỹ nhân đó. Cậu rất nổi tiếng ở đại học N ”

………Không phải chứ!

Hóa ra tiêu chuẩn chọn hoa khôi giảng đường lại thấp như vậy. Cũng không đúng, tôi ở trường từng gặp qua không ít mỹ nữ yêu kiều, xinh đẹp. Người đứng trước mặt tôi bây giờ cũng đâu có thua kém tôi ở điểm nào.

Tôi thành thành thật thật hướng nàng nói “Tôi cảm thấy bạn so với tôi cũng không có chút gì thua kém. Nếu tôi là hoa khôi thì bạn cũng là hoa khôi rồi” Đây là lời nói thật lòng.

“Tôi ư? Tôi không có khả năng đâu” Cô liên tục lắc đầu, lại nhìn tôi đầy hâm mộ “Ở cậu toát lên vẻ u buồn của những mỹ nhân thời xưa. Rất thanh thuần, thoát tục. Chẳng vì thế mà nhiều người ở câu lạc bộ chúng ta đã lén chụp rất nhiều ảnh của cậu đó…Chết!…” Nói lỡ miệng!

Tiểu bạch thỏ bụp miệng, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi “Kim Sanh à, cậu đừng giận nhé..”

Tôi nhíu mày, suy nghĩ những điều cô ấy vừa nói. Chuyện bị chụp ảnh lén cũng không một chút để ý.

“Cậu nói… vẻ u buồn ư?”

“Đúng vậy, thường ngày cậu rất xa cách mọi người, rất ít nói chuyện, gương mặt luôn phảng phất nét trầm tư, nhiều tâm sự” Đội trưởng nắm lấy tay tôi, chân thành nói “Sau này gặp chuyện gì cậu cứ nói cho tôi biết. Biết đâu tôi có thể giúp được điều gì đó”

“…..”

Kỳ thật…tôi chỉ là thường ngẩn người thôi….

“Nhưng mà cậu thường ngày vẫn hay cười với hội trưởng hội sinh viên. Hầu như đều chỉ cười với hắn. Bù lại anh ấy rất hiền hòa, lại đối với cậu tốt như vậy, mỗi lần họp hội đều đặc biết chiếu cố đến cậu, nói nhất định phải chờ cậu đến….”

“……”

……Cái đó gọi là cười mỉa mà, ngoài cười nhưng thật tâm đâu có cười…

“Kim Sanh, nói thật cậu rất ít khi cười. Từ lúc khai giảng đến giờ ngoại trừ hội trưởng thì số người được nhìn thấy nụ cười của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho nên mọi người khi thấy cậu cười mới phấn khích đến vậy. Cậu cười trông rất đẹp, vì cái gì mà luôn không cười?”

Tôi nhìn đội trưởng, trong lòng thật mờ mịt “….tôi…thật như vậy sao..?”

Tiểu bạch thỏ gật đầu khẳng định “Ừ, trông cậu luôn rất cô tịch. Thật ra lúc gặp chuyện đau lòng thì nên cố gắng cười lên. Tuy rằng không giúp giải quyết vấn đề nhưng ít ra sẽ khiến cho tâm tình của mình tốt hơn rất nhiều. Vì sao cậu không thử cười nhiều hơn?”

Tôi chậm rãi nhoẻn cười nói với cô ấy “Được, từ nay về sau tôi sẽ luôn mỉm cười. Sẽ không bao giờ nhận lại danh hiệu hoa khôi băng sơn gì đó nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.