Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 7: Tôi Muốn Cô




Thích Thịnh Thiên nhìn vào cây bút của sếp, mới từ từ hướng mắt lên nhìn bóng dáng đằng sau của Cảnh Thần Hạo, “Mình tưởng cậu quen rồi chứ,”

Cảnh Thần Hạo cảm nhận được người đối diện đang ngồi xuống, cũng không trả lời câu nói của cậu ta, trong đầu toàn hiện lên khuôn mặt tiều tụy của Bùi Dĩ Hàn, Bùi Nhiễm Nhiễm đáng chết kia, rốt cuộc muốn giả bộ đến khi nào nữa?

Chẳng lẽ buộc anh phải lấy tóc của Noãn Noãn đi giám định quan hệ cha con, nếu lỡ như không phải thì sao?

Sự kiêu ngạo và tự tôn của anh không cho phép chuyện này có thể xảy ra.

Thích Thịnh Thiên nhìn thấy anh không có phản ứng, mắt bỗng sáng lên, “Thực ra sắp kết hôn cũng tốt, Bùi Nhiễm Nhiễm đã rời khỏi cậu nhiều năm như thế, chẳng lẽ cậu muốn ở góa sao?”

Anh ta vừa dứt lời, đã nhận ngay một ánh mắt sắc lạnh, ý thức được điều này anh lập tức câm miệng lại, cuối cùng đưa tài liệu ra trước mặt anh ấy, “Kí tên.”

Cảnh Thần Hạo lại không ý, cứ nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, “ Thành phố S hình như có một hạng mục có chút vấn đề.”

“Không có vấn đề, tôi đi.” Liên quan đến công việc, anh ta chưa từng từ chối.

Cảnh Thần Hạo đưa mắt lên nhìn, từ từ đưa tay ra lấy cây bút mà anh ta vừa đập mạnh lên bàn, điềm tĩnh đáp: “Để Lâm Tri Hiểu đi.”

“Nhưng cô ấy là thư ký trưởng của cậu đó!” Thích Thịnh Thiên kinh ngạc nhìn anh, không giống như đang đùa, một bộ dạng thật sự nghiêm túc.

“Cậu thấy việc để cho Bùi Dĩ Hàn làm thư ký của tôi thì sao nhỉ?” Dù anh đang sử dụng câu nghi vấn, nhưng khẩu khí lại hiển thị rõ ràng là đã ra quyết định rồi.

Thích Thịnh Thiên nhìn thấy trên người anh hiện lên hai chữ “tính kế”, chẳng lẽ khẩu vị của anh giờ lại nặng đến thế?

Người con dâu này mà rước về nhà, Cảnh Phu nhân nên vui mừng! Hay là nên đau buồn đây?”

“Tha thứ tờ hỏi nhỏ một câu, Bùi Dĩ Hàn cô ta ly hôn chưa?” Anh ta thật không muốn người anh em của anh ta làm kẻ thứ ba.

Nếu đã ly dị rồi thì không so đo tính toán làm gì, nếu chưa ly hôn, thì đừng có dò ý người khác, cho dù là anh em thì anh ta cũng sẽ xem thường.

Cảnh Thần Hạo đột nhiên nắm chặt cây bút trên tay, trên mặt xuất hiện hình ảnh của người đàn ông với đôi mắt biếc trên màn hình điện thoại của cô, trong lòng như nổi lên một ngọn lửa.

Văn phòng làm việc im lặng chỉ còn nghe tiếng đồng hồ kêu “tí tác”, hai người đàn ông cứ đứng yên tại chỗ.

Một hồi rất lâu mới vang lên giọng nói lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo, “Cứ quyết định vậy đi.”

Cho nên, Bùi Nhiễm Nhiễm còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, thì Lâm Tri Hiểu đã gọi điện thoại kêu cô xuống lầu để báo có mặt, sau đó nhanh chóng thhu dọn đồ đạc ra thẳng sân bay.

Hạng mục đó cấn theo dõi, cô ta ít nhất phải đi một tháng mới có thể quay lại.

Cũng có thể nói Bùi Nhiễm Nhiễm ít nhất phải làm thư ký trưởng của Cảnh Thần Hạo trong một tháng.

Người ở bộ phận kế hoạch nhìn thấy cô nàng Bùi Nhiễm Nhiễm chưa đến đây bao lâu đã thu dọn đồ đạc, đột nhiên cứ lời ra tiếng vào, bàn tán không ngớt.

Khâu Tịch vốn không ưa cô, cơ hội tốt như thế đương nhiên không thể bỏ qua, lập tức bưng ly cà phê tới, cười haha đi đến bên cạnh cô, nháy mày cười nhìn cô: “Sao rồi, hạng mục đầu tiên còn chưa lên kế hoạch xong, đã bị Cảnh Tổng cho thôi việc, không thể không thừa nhận mắt của Cảnh Tổng vẫn còn chưa bị vấn đề gì.”

Bùi Nhiễm Nhiễm cầm lấy thùng đựng bút, lạnh lùng bỏ nó vào trong thùng chưa, khẩu khí bình tĩnh không chút kinh ngạc đáp: “Ai nói với cô tôi bị cho thôi việc?”

Thực ra trong lòng cô đã âm thầm chửi Cảnh Thần Hạo từ đầu đến chân rồi, gã đàn ông đó thực sự là không chịu để yên, mà lại là sếp lớn của cô, cô không còn cách nào, chỉ đành thỏa hiệp.”

Thư ký trưởng?

Haha

Trong lòng cô lạnh lùng hằng một tiếng cô một người bên bộ phận kế hoạch đi làm thư ký, chỉ có Cảnh Thần Hạo mới có thể nghĩ ra.

Không chịu để yên!

“Không bị cho thôi việc, vậy cô dọn đồ làm gì, chẳng lẽ thăng chức rồi?” Khâu Tịch trong lòng cảm thấy khá vui uống một ngụm cà phên, cà phê vốn có vị đắng nay lại thấy một vị ngọt ngào.

Dù cô ta ở bộ phận kế hoạch vị trí không cao, nhưng nếu bộ phận kế hoạch có ai thăng chức cô ta không thể không biết.

Không thăng chức, nhưng leo lên tầng cao hơn.

Nhưng thư ký trưởng của Cảnh Thần Hạo quả thật là cao hơn so với vị trí nhỏ nhoi của cô ở phòng kế hoạch.

“Sao không nói gì?” Khâu Tịch nhẹ nhăn mày, cảm thấy bị bỏ lơ thật không thoải mái tí nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.