Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 43: Anh Không Hề Biết Cô Nguy Hiểm Như Vậy




Nếu như bị cô bé biết được thật ra bọn họ là cha con ruột thịt, có khi nào càng vui mừng hơn?

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được có nên nói sự thật cho tụi nhỏ nghe không, không quan tâm nữa, tối nay gặp được người rồi hẳn tính.

Cô giơ tay xoa vào tóc của cô bé, ôn hòa cười nói, “Đương nhiên muốn!”

Đến Tú Thực Phường, cô biết Cảnh Thần Hạo ở đây có phòng riêng chuyên dụng, cô đi đến quầy lễ tân hỏi, quả nhiên anh đã gọi điện thoại qua đến, cô dẫn theo Dương Dương và Noãn Noãn đến tầng 3.

Trong phòng riêng hoàn cảnh rất thanh tịnh, bàn nhỏ dựa vào cửa sổ đặt hai chậu hoa lan, lan tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, trên bức tường màu trắng treo hai bức tranh sơn thủy, ở ngay kế bên bàn cũng có một bình phong tranh thủy mặc, cản trở ánh nhìn trực diện của cửa chính và bàn cơm, khẩu vị dùng cơm của Cảnh Thần Hạo thanh đạm, cảnh quan như thế quả thật quá phù hợp với anh.

Cô đặt món rồi, một bên đợi món, một bên đợi Cảnh Thần Hạo, Dương Dương ở bên cạnh không nói năng gì, Noãn Noãn cứ bám lấy nói chuyện với cậu.

Đột nhiên chuông điện thoại reng lên, cô lấy điện thoại ra nhìn là Lâm Tri Hiểu, cơn giận trong lòng cô liền hùng hực lan ra ngoài.

“Dương Dương Noãn Noãn, hai đứa ngoan ngoãn ngồi đợi, mẹ đi nhận cú điện thoại, dì Tri Hiểu gọi đến.” Cô cười từ ghế đứng dậy, cầm di động rồi ra ngoài.

Đóng cửa phòng lại, cô mới cầm điện thoại lên nghe, “Lâm Tri Hiểu, cậu không ngờ còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tớ!”

“Nhiễm Nhiễm của tớ ơi, tớ sai rồi, tớ quả thật quả thật sai rồi, tối hôm qua tên Hoắc Đông vừa ra ngoài, tớ liền đi theo ra ngoài, kết quả tớ nghe được Âu Dương Lập đang gọi tên cậu, tớ lúc đó hoang mang, tớ liền đi theo đằng sau anh ta xem thử có tìm được cậu không, nhưng tìm rất lâu rồi vẫn không tìm được cậu, tớ cứ tưởng là cậu nhất định về nhà rồi!”

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe được thái độ của cô ấy thành khẩn, mới tịnh tâm lại, “Sau đó thì? Cảnh Thần Hạo nói gì với cậu, hay cậu nói gì với anh ấy rồi? Khai báo thành thật!”

“Tớ đợi cậu cả đêm, sáng sớm nhận được điện thoại của đại boss, nói cậu đang ở cùng với anh ấy, bảo tớ đưa Dương Dương Noãn Noãn đi học, thứ khác không có nói nhiều, nhưng Nhiễm Nhiễm cậu tối qua không có trang điểm!” Lâm Tri hiểu hậu tri hậu giác nói.

Cũng có nghĩa là đại boss đã nhìn thấy mặt của cô, biết được thân phận của cô!

May mắn là cô bây giờ không phải là thư kí nữa, không cần đối diện đại boss, cô cũng có thể gọi là ma sai quỷ khiến giúp được anh, đại boss sẽ không tính sổ với cô chứ?

“Tớ đúng là không nên nghe lời cậu, bị Cảnh Thần Hạo bắt quả tang, còn đem cả hạnh phúc đời sau bỏ hết vào, Lâm Tri Hiểu cậu trả tớ cuộc sống độc thân!” Cô đối diện với bức tường, hận không thấu xem bức tường trước mặt là Lâm Tri Hiểu, dùng sức đấm lên người cô.

“Trừ phi anh chết rồi, nếu không cuộc sống độc thân của em vô vọng rồi.” Giọng nói của Cảnh Thần Hạo từ bên tai truyền đến, cô lập tức cầm di động để đằng sau lưng.

“À à! Cậu nói là tình hình gì thế?”

“Vừa nãy có phải là tiếng của đại boss?”

“Anh ta lại ăn sạch sẽ cậu à?”

Giọng nói của Lâm Tri Hiểu không ngừng truyền đến, chỉ là bị hai người bỏ qua hết rồi.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy anh một tay ôm gấu bông to, một tay ôm một chiếc xe đồ chơi, ngây người, “Anh chính là đi mua quà rồi?”

“Tụi nhỏ sẽ nhận hối lộ không?” Cảnh Thần Hạo đi vào theo hướng cô, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào tay phải của cô, hiển nhiên vẫn chưa cúp điện thoại, “Tiểu Dương nói mua cái này!”

“Cho nên anh bây giờ là đùn đẩy trách nhiệm trước?” Cô nhìn vào gấu bông màu nâu kia, nghĩ đến lời vừa nãy nói của mình, cúp máy Lâm Tri Hiểu trước, mới trả lời câu hỏi vừa nãy của anh, “Noãn Noãn không cần hối lộ nó đã rất thích anh, Dương Dương anh cho dù hối lộ nó nó cũng sẽ không thích anh.”

Những chuyện về ấn tượng, không hề dễ dàng thay đổi như thế, sớm biết có ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Dương Dương ăn nói lung tung.

“Chuyện này em không thể đùn đẩy trách nhiệm, anh sau này từ từ tính sổ với em.” Cảnh Thần Hạo nháy mắt ra hiệu cho cô, ra hiệu cô mở cửa bước vào.

Thật ra trong lòng anh có chút căng thẳng, đồ trên tay khá tốt đấy, chắc sẽ không nhìn ra sự căng thẳng của anh.

Nhưng cô lại không lập tức đi mở cửa, mà là nghiêm túc nhìn vào anh nói, “Anh tại sao không hỏi em tại sao đột nhiên thay đổi ý định?”

Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô, anh cười nhạt nói, “Nếu như em có thể thay đổi ý định chuyển đến ở với anh, anh sẽ càng vui hơn.”

“Anh nằm mơ!” Cô chính là không nên hỏi anh, đưa tay cầm lấy tay cầm, mở cửa bước vào đấy.

Tiếng bước chân đằng sau trầm vững, tay cô tự nhiên cúi xuống bất giác nắm chặt, cô cảm thấy bản thân nhất định còn căng thẳng hơn Cảnh Thần Hạo, nếu như Dương Dương và Noãn Noãn hỏi bọn họ trước đó tại sao chia tay, đúng thật không biết nên giải thích ra sao.

“Chú Cảnh!” Noãn Noãn ngồi vào vị trí đầu đã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo, trên khuôn mặt như là búp bê tràn ngập niềm vui xuất phát từ trong đáy lòng ra.

“Noãn Noãn.” Cành Thần Hạo phát hiện đồ vật trên tay anh thật sự vướng víu, anh đặt quà để kế bên bàn trà, mới bước qua đó.

Anh đi đến kế bên Noãn Noãn cong người xuống, ánh mắt đen láy ngước lên nhìn vào Dương Dương kế bên cô bé, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng ấy không ngờ giống anh đến sáu bảy phần, khó trách Bùi Nhiễm Nhiễm ngày xưa làm sao cũng không cho hai người gặp mặt.

“Chú Cảnh.” Bùi Dương cũng gọi một tiếng.

Chủ Cảnh? Nói thật thì anh không hề thích cách xưng hô như thế thật, nhưng Dương Dương không thích anh như thế, còn có thể bình tâm khí hòa gọi anh, quả nhiên là con trai của anh, phong độ giống như anh vậy.

“Chào con, gặp mặt lần đầu.” Cảnh Thần Hạo đưa tay giơ trước mặt cậu, lúc lần đầu tiên phải bắt tay với người khác có cảm giác rất căng thẳng, năm ngón tay hơi run, ánh mắt đen không chớp nhìn vào cậu.

Bùi Nhiễm Nhiễm cứ đứng nhìn phản ứng của bọn họ, cô cảm thấy Dương Dương sẽ không từ chối, cậu từ nhỏ đều là một người phong độ.

Trong ánh mắt tập trung của ba người, Bùi Dương cuối cùng đưa ra tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy rồi thu lại. vừa đúng lúc này phục vụ lên món, Cành Thần Hạo cũng đứng dậy ngồi kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm.

Anh vừa ngồi xuống, ánh nhìn của Noãn Noãn đã xoay quanh hai người, đột nhiên cười hi hi mở miệng, “Chú Cảnh và anh trai mặt giống nhau quá!”

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghe, một tay kéo Cảnh Thần Hạo qua, anh thuận thế kề sát tai cô, tư thế mập mờ cực kì.

Thân trên của anh hơi nghiêng, gần như muốn dựa lên người cô, mí mắt cười nhẹ thì thầm bên tai, “Nhiễm Nhiễm, thật ra Dương Dương cũng không như em nói ghét anh lắm.”

Anh cảm thấy bọn họ sau này cả gia đình nhất định sẽ sống rất hài hòa, rất hạnh phúc.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng mặt, môi miệng vô tình ma sát vào má anh, nhưng cô không hề quên chuyện quan trọng, “Em trước đó vẫn chưa nói cho tụi nó nghe anh là ba tụi nó, anh nghiêm túc lại cho tôi!”

Cô vừa nói xong liền buông cánh tay anh ra, Cảnh Thần Hạo ngồi ngay lại trên vị trí, sau khi phục vụ lên món xong, anh đột nhiên từ trong túi áo vest lấy ra hai cuốn sổ kết hôn màu đỏ, “Dương Dương Noãn Noãn, biết cái này cái gì không?”

“Cảnh Thần Hạo!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thẩy sổ kết hôn trên tay anh, lập tức từ ghế đứng dậy, “Anh……”

Lúc anh đến đã không có chuẩn bị để con cái của mình sau này gọi anh bằng chú.

Cảnh Thần Hạo đặt cuốn sổ kết hôn xuống, kéo lấy cánh tay cô, giương mắt nhìn vào cô, “Anh biết em mắc cỡ, cho nên anh nói giúp em.”

“Cảnh Thần Hạo em chưa xong với anh!” Cô giận đùng đùng ngồi xuống, hận không thấu có ma pháp làm biến mất cái cuốn sổ kết hôn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.