Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 2: Gặp Mặt




Bùi Nhiễm Nhiễm hối hận rồi! Tuyệt đối hối hận rồi!

Lúc này cô ta và đôi chân bị buột lại, trò chơi hai người ba chân này tại sao tiểu bảo bối Dương Dương lại muốn hai người chơi, cô ta nói không nên lời, tháo bỏ cặp kính răm phiền toái ra, bới mái tóc dài lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú của cô ta.

Cô ta lúc nào cũng như vậy, đã tham gia rồi thì phải làm cho tốt, làm sao cũng không nên khiến tiểu bảo bối mất mặt, cũng không thể để Đường Sóc kéo lùi cô lại.

Lúc này, bọn họ vẫn còn đứng tại chỗ đợi tiếng còi huýt lên, Đường Sóc nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy cô ta đang vén những lọn tóc bị trượt ra lên tai, lông mi dài cong vút, đôi mắt màu nâu lộ vẻ cười nhẹ long lanh, đôi môi hồng nõn nà nhẹ bưng, độ cong nhẹ nhàng cong lên phản chiếu tâm trạng vui sướng của thời khắc này.

Bây giờ anh ta mới hiểu cái gì gọi là mày đen như mực, da dẻ nõn nà, một chữ mỹ để hình dung cô ta thôi có vẻ như hơi hạn hẹp.

Bùi Dương ở cạnh bên nhìn thấy Đường Sóc vẻ thất thần, không nhịn được cười thầm, không hổ là người đàn ông được cậu bé để ý đến, trong ánh mắt chỉ có bóng dáng của má mi cậu bé, biết rằng có hy vọng, không uổng công cậu ta tác hợp.

Cứ theo đà phát triển như vậy, chú Đường nhất định sẽ mau chóng thích má mi thôi, đến lúc đó chú xấu xa gì đó có thể biến đi thật xa rồi.

"Chuẩn bị xong hết chưa? Tế bào vận động của tôi không được tốt." Bùi Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng cười nhẹ, cô ta bình thường rất ít khi vận động, cho nên đối với những buổi vận động thể thao như vậy cô ta đã có sẵn bản năng để từ bỏ.

Nhưng mà Dương Dương và Noãn Noãn thích thú, thuận theo hai đứa thì có sao đâu chứ.

Chỉ là, ánh mắt nhìn về hướng cô và Đường Sóc vừa mới chuyển ra thôi, giờ lại đảo sang nhìn lại nữa rồi, cô ta thoải mái hào phóng chấp nhận sự chú ý, chỉ cần không lưu truyền ra ngoài, nên không sao.

Đương nhiên người đàn ông bên cạnh này mới là trọng điểm, trước đây bọn họ không quen nhau, chắc sẽ không nói lại cho Cảnh Thần Hạo đâu nhỉ?

"Không sao, quan trọng là tham dự." Đường Sóc nói xong mới kinh ngạc phát hiện, giọng nói của anh ta lại thốt ra nhẹ nhàng.

"Đương nhiên là đoạt giải thưởng thì càng tốt rồi." Cô ta nhìn hai đứa bảo bối của mình, sao có thể khiến sự mong mỏi của bảo bối mình thất vọng được chứ!

"Cái này không vấn đề gì." Đường Sóc giơ tay lên ôm lấy cái eo nhỏ của cô ta, cảm giác mềm mại khiến anh ta kìm hãm hơi thở, cảm thấy như có một luồng điện chạy ngang người, kinh ngạc khiến anh lập tức định thần lại.

Bùi Nhiễm Nhiễm có vẻ không quen sự đụng chạm của Đường Sóc, nhưng mà tình huống hôm nay không cho phép cô cự tuyệt, gương mặt vẫn treo lấy nụ cười hờ hễnh, nghe thấy tiếng còi huýt lên.

Đường Sóc nói xong theo bước chân mình đi, từ ký sự của cô ta, lần đầu tiên nhiệt tình với thể thao như vậy, xung quanh những tiếng nhốn nháo thất thanh của các cổ động viên reo cổ vũ, nhưng mà cô vẫn có thể từ trong những tạp âm đó xác thực nghe rõ ra âm thanh của Dương Duơng và Noãn Noãn, đành phải nhiệt tình hơn.

Tinh thần thể thao của Đường Sóc không thể nghi ngờ gì hơn, cực tốt, khiến bọn họ thế như chẻ tre thừa thế thắng đoạt giải nhất.

"Má mi, mẹ thật giỏi!" Dương Dương lập tức cầm ly nước đến trước mặt cô ta, "chú Đường cũng rất giỏi, nếu không có chú, má mi khẳng định là hạng chót rồi!"

"Con sai rồi, nếu không có anh ta, má mi sẽ không tham gia" cô ta đưa tay nhận lấy ly nước, gương mặt nhỏ tinh tú bỗng ửng đỏ, trông có vẻ càng mê hoặc và hấp dẫn, sắc đẹp tinh tú, đẹp không cưỡng nổi.

Đường Sóc nhìn đến nổi đơ người, thì ra có người phụ nữ đến cả uống nước cũng ưu nhã quyến rũ như vậy, đoạt lấy tâm hồn, rõ ràng đây chỉ là một động tác không thể đơn giản hơn nữa.

"Anh trai, anh có cảm thấy ánh mắt chú Đường nhìn má mi có chút......kỳ lạ không?" Noãn Noãn ríu rít bên tai của Dương Dương, như hai người lớn đều không biết hai đứa đang nói gì

"Dương Dương, má mi con mệt lả người rồi, những tiết mục khác có một mình chú cũng không muốn tham gia nữa!" cô ta thực ra cũng không mệt cho lắm, tham dự lại nữa đi!

Bọn họ đã tham dự xong rồi!

Dương Dương nhìn thấy cô ta lấy cái kính râm ra đeo lại, thả bung mái tóc ra, biết ngay cô ta không muốn người khác nhìn thấy.

"Chúng ta đi ăn cơm nào!" Đường Sóc cúi người bế Noãn Noãn dậy, "tiểu bảo bối muốn ăn gì nào?"

"Không được phép ăn KFC, chúng ta đi đến quán ăn Trung Hoa, hôm nay Đường thiếu giúp được việc lớn, dù sao thì cũng phải mời ăn bữa cơm đúng nghĩa, biểu lộ tạ ý." Cô ta cũng kéo theo Dương Dương đi ra ngoài, đến nổi phần thưởng là gì đều quên bén hết.

Nhìn bối cảnh bốn người rời khỏi, hài hòa mà nói bọn họ không phải người nhà với nhau đều không ai tin, nam tài nữ tú, trời sinh một cặp.

"Cô quá khách sáo rồi!" trong mắt anh ta, cùng với người phụ nữ ăn cơm, thì làm sao có thể để họ thanh toán tiền được chứ.

Hai trăm đồng của lần trước anh ta vẫn còn nhớ trong lòng, lần này mà để cô ta thanh toán tiền nữa, anh ta không phải là Đường Sóc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.