Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 12: Mười Năm Gặp Lại 1




Từ lúc nhìn thấy thằng bé đến lúc nó lên xe, Dương Dương không hề thò mặt ra khỏi tấm bằng kia, toàn bộ đều bị tờ giấy mỏng dính kia choán lấy.

Anh có cảm giác muốn tiến tới xé toạc tờ giấy mỏng tang kia, nhưng anh không thể làm vậy, chỉ có thể nắm chặt lấy vô lăng.

Trong xe, Noãn Noãn xích lại gần Dương Dương, cô bé nhìn vào mấy dòng chữ khó hiểu, e ấp hỏi, “ Anh ơi, trên đó có tên của mami và chú Đường phải không?”

“ Có.” Hôm nọ họ có tham gia hội khỏe ba mẹ và bé, giành được giải nhất cuộc thi 2 người 3 chân.

Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng thấy cuống họng hơi khô, lồng ngực khó chịu, khi cô nhìn thấy hai cái tên Bùi Dĩ Hàn và Đường Sóc được gắn cạnh nhau, cô thật sự muốn giằng lấy tấm bằng kia rồi chia nó ra làm hai.

“ Woa! Giỏi quá!” Noãn Noãn khẽ rướn cơ thể nhỏ bé về phía trước, “ Mami có thích chú Đường không ạ?”

Nha đầu, con không phải ở bên trận địa của Cảnh Thần Hạo hay sao? Sao lại thay đổi như chong chóng vậy? Lẽ nào chỉ vì một tấm bằng khen?

Bùi Nhiễm Nhiễm khóc không thành tiếng, cô đang định lắc đầu thì đột ngột nghe thấy giọng nói gấp của Dương Dương, “ Mami, có người theo dõi.”

Cô liếc nhìn kính chiếu hậu, tốc độ của họ không hề nhanh nên xe phía sau cũng khá mơ hồ, không rõ chiếc nào mới là người theo dõi họ?

“ Chiếc màu xanh lam thẫm, khi nãy chúng ta quành mấy ngã thì chiếc xe đó quành mấy ngã.” Dương Dương không hề quay đầu lại đằng sau nhìn, thằng bé chỉ nhìn chăm chăm vào Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bàn tay nhỏ dần toát mồ hôi, sao họ lại bị theo dõi được chứ, là ai đang theo dõi họ đây?

Chiếc xe màu xanh lam thẫm còn cách xe của họ 2 chiếc, hoàn toàn không thể nhìn rõ người ngồi sau vô lăng trông như thế nào nhưng trong đầu cô đã mường tượng là Cảnh Thần Hạo.

“Dương Dương, đừng quay người lại, hai đứa cứ ngồi im.” Cô không thể cứ để chiếc xe đằng sau đeo bám, cùng lắm hôm nay mấy mẹ con ăn cơm ngoài hàng sau đó mới về nhà, không ảnh hưởng gì nhiều.

Dương Dương lập tức đưa tay kéo lấy Noãn Noãn, nó khẽ nhỏ nhẹ, an ủi em gái, “ Noãn Noãn không sao đâu, mami chỉ chạy xe nhanh một chút thôi.”

“ Noãn Noãn không sợ, có mami và anh ở đây em sẽ không sợ đâu.” Cô bé cười rất ngọt, nắm chặt lấy tấm bằng trong tay.

Cảnh Thần Hạo tiếp tục lái với tốc độ đều đều, nhưng chiếc xe đằng trước bỗng chốc vọt ga phóng nhanh, điều này không phải điềm tốt.

Chứng tỏ anh đã bị cô phát hiện.

Anh tiếp tục theo tiếp một đoạn để tượng trưng, sau đó rẽ sang một hướng khác, anh rút điện thoại gọi đi, “ Đi uống rượu.”

Khi Cảnh Thần Hạo đến Nặc Thiên vẫn còn khá sớm, nhưng khi anh vào đến phòng vip thì Mẫn Lệ đã ở đó rồi.

Anh vừa ngồi xuống vị trí quen thuộc, Mẫn Lệ liền lập tức tiến sát lại bên anh, “ Hạo ca, cho em thỉnh giáo, bao nhiêu năm nay bác gái ép hôn, ép anh đi coi mắt, anh đã phản kháng như thế nào vậy?”

Không nói đến vấn đề này còn đỡ, nhắc đến là Cảnh Thần Hạo bỗng dưng bực mình, khó khăn lắm anh mới hạ quyết tâm làm tiểu nhân một lần để được nhìn thấy Dương Dương, kết quả người không nhìn được, ngược lại còn bị lộ chuyện anh đi theo dõi họ.

“ Không phải cậu định kết hôn rồi sao?” Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không để tâm đến giọng nói lớn tiếng của mình, nói rồi anh tự rót rượu.

“ Từ đầu là vậy, nhưng em phát hiện em không thích cô đó, anh nói xem em có tiền, có sắc, sao lại phải lấy một cô mà mình không thích, kết hôn ngoại giao rốt cuộc là vì gì, em không muốn sau này người ta nói em lấy vợ là để dựa vợ củng cố sự nghiệp, mất mặt lắm!” Mẫn Lệ giải thích, anh nhìn Cảnh Thần Hạo với vẻ mong muốn được cho lời khuyên.

“ Thế thì đi tìm người mà cậu thích.” Nói sao anh cũng không chấp nhận kết hôn ngoại giao đâu.

“ Đúng đúng đúng! Em chỉ đợi câu này của anh, về nhà em sẽ bảo với ông già là cần phải học theo Hạo ca!” Tâm trạng Mẫn Lệ thoải mái vô cùng, anh rót một ly uống cùng Thần Hạo.

Còn chưa kịp đặt cốc, đã nghe thấy tiếng của Cảnh Thần Hạo, “ Anh có người trong lòng, cậu có không?”

Thế nào là rắc muối lên vết thương, chính là đây!

Nhưng cảm giác này qua đi nhanh chóng, thay vào đó là sự hiếu kỳ, “ Ai vậy?”

“ Cái gì mà ai vậy?” Cánh cửa phòng mở ra, Đường Sóc và Thích Thịnh Thiên người trước người sau, bước vào.

Câu nói khi nãy là do Đường Sóc hỏi.

“ Là Hạo ca! Anh ấy nói anh ấy thích một cô nào đó.” Mẫn Lệ lớn giọng chỉ sang Cảnh Thần Hạo, vẻ mặt anh khá bình thản.

Đường Sóc bắt tay một cách tự nhiên, người mà anh ta thích không phải Bùi Nhiễm Nhiễm sao?

“ Tôi biết, thư ký của anh ấy, Bùi Dĩ Hàn! Chính là cái cô vừa già vừa xấu mà các cậu gặp hôm nọ, giọng nói còn khàn khàn ấy.” Thích Thịnh Thiên kéo ghế ngồi xuống, “ Hạo ca, hôm nay anh về sớm đấy! Nói đi, đi đâu làm gì rồi?”

Đường Sóc ngồi xuống cạnh Thích Thịnh Thiên, người Cảnh Thần Hạo thích là Bùi Dix Hàn?

Không thể nào?

“ Anh thay thư ký rồi? Anh có nhận ra được cô nào là thư ký của anh không?” Mẫn Lệ với gương mặt lo lắng, từ đầu anh còn tưởng hôm nay mấy anh em gặp nhau chủ yếu để nghe anh kể lể, ai ngờ người nhiều tin tức để buôn nhất lại không phải mình.

Cảnh Thần Hạo liếc anh một cái, “ Cậu đùa à?”

“ À, đương nhiên là nhận ra chứ, Cảnh tổng của chúng ta, Hạo ca đã chú ý đến cô ấy ngay từ buổi đầu cô ấy đến làm rồi! Không cần biết cô ấy đã kết hôn hay chưa, còn có một cặp song sinh nữa, yêu đến điên dại ấy chứ! Chúng ta đều phải học hỏi!” Thích Thịnh Thiên nói rồi đánh tay gọi phục vụ lên đồ ăn.

Song sinh? Đã kết hôn? Bùi Dĩ Hàn, Bùi Nhiễm Nhiễm......

Hình như có một câu giải đáp nảy ra trong đầu Đường Sóc, đáng lẽ hôm tham gia 2 người 3 chân, mọi người đều phải báo tên của mình ra, nhưng đúng lúc ấy Dương Dương kéo anh đi vệ sinh, khi trở lại, cô đã đăng ký xong rồi.

Nếu đã đăng ký xong anh cũng chẳng bận hỏi nhiều làm gì, nhưng lại không hề biết anh đã bỏ lỡ mất cơ hội để biết được chân tướng sự việc.

Họ, không phải là cùng một người chứ?

Nói gì Dương Dương cũng giống Cảnh Thần Hạo đến vậy, năm năm trước cũng chỉ có Bùi Nhiễm Nhiễm mà họ chưa được gặp có vài câu giao lưu cùng anh.

Mấy người phụ nữ khác đều tránh xa, nhưng khi đó họ đều biết Bùi Nhiễm Nhiễm có bạn trai, nên không hề nghĩ đến Cảnh Thần Hạo lại thích Bùi Nhiễm Nhiễm.

Nếu không phải là anh vẫn luôn tìm Bùi Nhiễm Nhiễm, họ đều không nghĩ lầ anh lại thích cô ấy.

“ Hạo ca, mai em có thể đến công ty anh tham quan không? Cảm giác tình yêu công sở thế nào?” Mẫn Lệ hỏi một câu cảm tử.

“ Cậu thử thì biết.” Hôm nay họ cũng mới làm việc cùng nhau, hơn nữa chỉ la một cuộc họp, sao mà biết cảm giác ra sao.

Nhưng ngày mai ấy! Có thể có chút kỳ vọng.

“ Nhưng đi tham quan thì thôi bỏ!” Thích Thịnh Thiên hảo tâm nhắc nhở, chẳng có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình bị quan sát, mặc dù cuối cùng có phải là của mình hay không thì còn không biết.

Nhưng công ty cũng đừng đi thì tốt hơn, dạo này cũng bận, chẳng ai rảnh rỗi đi tiếp đãi cậu ta, không bận cũng không tiếp đãi được.

“ Hiểu rồi, hiểu rồi, vậy chúng ta dự chúc cho Hạo ca trước, chúc anh mã đáo thành công, sớm lấy được lòng người đẹp!” Mẫn Lệ nâng cốc trước, sau đó mọi người đều nâng cốc chúc mừng.

Đường Sóc uống mà không vào, Cảnh Thần Hạo cũng vậy, anh đang nghĩ xem hôm nay Bùi Dĩ Hàn có biết việc anh đi theo dõi cô không.

Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Cảnh Thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.