Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung

Chương 7: Khắp Thôn Đều Là Cá Chép




Edit + Beta: Hwan

*************

Tư thục

Huyền Tinh ghé vào bên cửa sổ nhìn phu tử đang rung đùi đắc ý dạy học sinh đọc sách.

“Khổng tử viết: sinh nay thế gian, chí cổ chi đạo, cư nay chi tục, phục cổ chi phục, xá này làm không phải người, không cũng tiên hồ? …”

Không phải Huyền Tinh có hứng thú với đọc sách, chỉ là Huyền Vân ca ca đang ở bên trong mà thôi.

Cha mẹ hắn vốn muốn cho hắn và Huyền Vân đọc sách cùng nhau, nhưng thứ nhất tuổi của Huyền Tinh nhỏ, thứ hai là Huyền Tinh thật sự bướng bỉnh, cả ngày cùng phu tử chống đối, làm cho phu tử tức giận sôi trào, bắt hắn ra ngoài đứng phạt, không cho hắn tiến vào quấy rối.

Huyền Hạo cùng thê tử Lâm Hân đau lòng chân con mình mất cảm giác, không thể làm gì khác hơn là cho hắn nghỉ học, ở lại trong nhà, tự mình dạy.

Bất đắc dĩ, Huyền Tinh lại kề cận ca ca, luôn len lén theo sát y đi tư thục, chờ Huyền Vân tan học xong cùng nhau về nhà.

Vài lần, Lâm Hân tưởng Huyền Tinh mất tích, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đợi  hắn cùng Huyền Vân trở về, mới biết được đứa con nghịch ngợm của mình chạy theo ca ca hắn đi tư thục.

“Con nếu muốn đi tư thục đọc sách, tại sao lúc đầu muốn theo phu tử đối nghịch? Làm cho bây giờ phải lén lút?”Lâm Hân trách cứ Huyền Tinh.

Huyền Tinh bĩu môi, “Con không thích đọc sách, nhưng con thích ca ca, ca ca thích đọc sách, con chỉ có thể đi theo hắn như vậy, nhìn ca ca ở bên trong đọc sách, con ở bên ngoài chơi đùa, này rất tốt!”

Lâm Hân thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận, thật sự rất muốn hung hăng mà đánh hắn một trận.

Huyền Tinh nhìn sắc mặt mẫu thân đen đen, sợ đến vội vàng trốn sau lưng ca ca.

Huyền Vân nói: “Nương, nếu Tinh nhi thích đi theo con, vậy cho đệ ấy đi theo đi, dù sao đệ ấy cũng chỉ chơi đùa bên trong tư thục, có chuyện gì con sẽ biết, để đệ ấyở nhà lại náo động.”Câu nói cuối cùng Huyền Vân nhịn cười nói.

Huyền Tinh bất mãn mà bấm cánh tay ca ca một cái, cong miệng nói: “Đệ nào có phá hư như vậy?”

Lâm Hân cười mắng: “Ngươi này dã hầu tử, con không xấu, chẳng lẽ là ca ca con phá hư sao?”

Huyền Tinh gục đầu xuống, thầm thì: “Nếu con là hầu tử, vậy nương là cái gì?”

Lâm Hân cũng không khí, nói: “Con đã thích đi theo ca ca con, như vậy theo đi, bất quá không cho con gây sự, nếu không nương liền đem con nhốt ở nhà.”

“Biết rồi, nương!”Huyền Tinh hướng mẫu thân mình cười ngọt ngào.

Lâm Hân lắc đầu, đối với đứa con này hoàn toàn hết cách.

Huyền tinh hai mắt nhìn chằm chằm ca ca còn đang học thuộc lòng thư, thầm nghĩ: phu tử tú tài hủ lậu này khi nào mới hạ khóa? Nhân gia còn muốn cùng ca ca đi bắt ếch, thật là!

Huyền Tinh nhìn phu tử một điểm ý tứ hạ khóa cũng không có, nhãn châu thiểm động, hắc hắc! Ngươi không hạ khóa có phải hay không? Hảo! Ta đây liền  bức ngươi hạ khóa.

Huyền Tinh nhanh như chớp mà chuồn ra tư thục.

Huyền Vân theo thói quen mà ngẩng đầu nhìn Huyền Tinh thường ở bên cửa sổ, di? Tiểu bướng bỉnh kia đi đâu rồi? Mới vừa rồi còn thấy hắn mà?

Trong tư thục mọi đệ tử đang nghiêm túc học thuộc lòng thư, đột nhiên có người kêu sợ hãi: “Răn! Có rắn!”

Nhất thời, các đệ tử nổ tung chạy bốn phía, phu tử như thế nào ngăn lại cũng ngăn không được.

Một nén nhang thời gian, trong tư thục chỉ còn lại Huyền Vân, phu tử cùng một đệ tử hơi lớn mật một chút.

Phu tử nổi trận lôi đình nói: “Rắn? Nơi nào có rắn? Cư nhiên nhát gan như vậy!”

Đệ tử kia run run chỉ dưới chân phu tử, run rẩy thanh âm nói: “Phu — tử, con rắn kia ở dưới chân người.”

“Cái gì!”

Phu tử cúi đầu nhìn, một con rắn hoa ban đang nằm dưới chân hắn phun tín tử.

“Đông!”Phu tử thẳng tắp ngã xuống.

“Phu tử! Phu tử!”

“Phốc!”Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười được tận lực đè xuống.

Huyền Vân nghe ra đó là âm thanh đệ đệ nhà mình, y nhìn phu tử ngã xuống, trong lòng có chút tức giận, âm nghiêm mặt bắt được Huyền Tinh đang muốn chạy trốn, cầm bản tử hung hăng mà đánh tay hắn vài cái.

Huyền Tinh ăn đau, nhưng là hắn quật cường cắn môi, không rên tiếng nào.

Nhìn hắn như vậy, Huyền Vân liền mềm lòng, không có đánh tiếp, y nhìn bàn tay có chút sưng đỏ của Huyền Tinh, không yên tâm hỏi: “Đau sao?”

“Hừ!”Huyền Tinh biệt nữu, không để ý tới y.

“Được rồi, ca ca cho đệ đánh lại, đừng nóng giận.”Huyền Vân lừa nói.

“Ca ca không thích đệ.”Huyền Tinh rầu rĩ nói.

“Thích, ca ca thích nhất Tinh nhi.”

“Gạt người!”

“Thật sự, tốt lắm, chúng ta nhanh về nhà đi, nếu không nương liền lo lắng.”

“Ca ca cõng đệ trở về.”

“Hảo hảo hảo! Tiểu hoàng đế!”



“Ca, huynh chừng nào thì về?”Huyền Tinh lưu luyến không rời mà nhìn Huyền Vân lên kinh đi thi.

Huyền Vân sờ sờ mái tóc đen mềm mại của hắn, ôn nhu nói: “Huynh đợi dán thông báo sẽ trở lại.”

“Vậy muốn bao lâu?”

“Hai tháng, đệ ở nhà phải chiếu cố hảo cha mẹ có biết hay không?”

“Uh.”

“Tốt lắm, không cần tiễn huynh, trở về đi.”

“Ca, huynh nhất định phải nhanh trở về đó.”Huyền Tinh dặn dò nói.

“Ân.”

Nhìn bóng lưng Huyền Vân đi xa, con ngươi sáng ngời của Huyền Tinh lộ vẻ sầu lo.

Ca, ca, huynh biết không, đệ không phải là thân đệ đệ của huynh, ta đệ là được nhặt trở về, … Ca, đệ thích huynh, thích huynh…

Huyền Văn cưỡi ngựa không ngừng mà trở về, vốn định đợi dán bảng niêm yết mới trở về, nhưng y lại là đậu Trạng nguyên, bị chuyện phong làm quan quấn suốt một tháng.

Tinh nhi nhất định sẽ lo lắng đi, ta đi lâu như vậy còn chưa trở về?

Nghĩ tới đây, Huyền Vân quất roi thúc ngựa chạy nhanh về.

Nghênh đón chỉ có cha mẹ vạn phần mừng rỡ, cũng không thấy thiên hạ mình ngày đêm mong nhớ.

“Nương! Tinh nhi đâu?”Huyền Vân sốt ruột hỏi.

Lâm Hân có chút mà chần chờ, mới cười nói: “Vừa về đã nghĩ tới đệ đệ, nó đở sau núi ấy.”

Huyền Vân hướng Lâm Hân cười ngượng ngùng, nhân liền chạy vội khỏi nhà, chạy tới hậu sơn tìm Huyền Tinh.

Lâm Hân cùng Huyền Hạo nhìn nhau, không hẹn cùng mà thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên ưu thương.

“Tinh nhi! Tinh nhi!”Huyền vân xa xa liền thấy được bóng lưng quen thuộc đứng dưới tàng cây hoa lê, hưng phấn kêu to chạy tới.

“Tinh nhi, Tinh nhi, ta đã trở về!”Huyền Vân kích động mà ôm lấy Huyền Tinh.

Thân thể Huyền Tinh run rẩy một chút, không có trả lời.

Huyền Vân tưởng hắn tức giận chuyện mình về trễ, y có chút bối rối mà giải thích: “Tinh nhi, huynh không có cố ý về trễ, đó là bởi vì…”

Huyền Tinh cười cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu, lẳng lặng mà tựa vào trên người Huyền Vân.

“Tinh nhi…”

Huyền Vân cảm thấy Huyền Tinh thay đổi, hắn không giống như lúc trước không muốn rời xa mình, cũng không tái thích đi theo mình, trái ngược, hắn luôn tránh né mình, hơn nữa, từ sau khi y trở về, Huyền Tinh một câu cũng không nói qua với y, mới đầu, Huyền Vân tưởng y tức giận chuyện mình về trễ, sau lại mới biết được không phải, vô luận Tinh nhi tức giận mình như thế nào, cũng quyết không theo mình nói, Tinh nhi đã không thích mình nữa rồi.

Ngày hôm đó, Huyền Vân ngăn cản Huyền Tinh gần đây đối với mình làm như không thấy.

“Tinh nhi, tại sao đệ làm bộ như không thế huynh?”Huyền Vân thương tâm hỏi.

Huyền Tinh cúi đầu, không lên tiếng.

“Tinh nhi, “Huyền Vân kéo tay Huyền Tinh, “Huynh thích đệ, tại sao đệ không nói chuyện với huynh?”

Khi nghe được ba chữ huynh thích đệ, thân thể Huyền Tinh lung lay một chút, lập tức ổn định.

“Tinh nhi, đệ — đệ biết chúng ta không phải huynh đệ ruột sao?”Huyền Vân do dự hỏi.

Huyền Tinh nhẹ nhàng mà gật đầu.

Trầm mặc trong chốc lát, Huyền Vân lại nói: “Tinh nhi, huynh thích đệ, đệ thích huynh sao?”

Huyền Tinh chậm rãi lắc đầu.

Huyền Vân chỉ cảm thấy trong tích tắc này, thiên địa hôn ám, một lúc lâu, y mới hồi phục tinh thần lại, gian nan hỏi: “Đệ không thích huynh, cho nên đệ không muốn nhìn thấy huynh, ngay cả nói cũng không nguyện cùng huynh nói?”

Huyền Tinh thân thể run rẩy một chút, gật đầu.

Tâm miễn cưỡng ở cùng nhau hoàn toàn vỡ vụn, Huyền Vân mạnh mẽ tự trấn định, khổ sở nói: “Huynh nguyên bản nghĩ tới huyết thống là chướng ngại lớn nhất của chúng ta, không nghĩ tới lớn nhất lại là ta nhât sương tình nguyện, Tinh nhi, xin lỗi, là huynh làm khó đệ, ngày mai ca ca liền rời đi.”

Thân thể Huyền Tinh lung lay, cơ hồ té, nhưng Huyền Vân tinh thần ảm đạm thương tâm không nhìn thấy, y chờ một chút, thấy Huyền Tinh vẫn như cũ không rên một tiếng, y hoàn toàn tuyệt vọng, xoay người rời đi.

Một giọt nước mắt trong suốt từ mắt Huyền Tinh rơi xuống mặt đất, ở bùn đất màu vàng hình thành một đầu vết.

Ca, ca, ca…

※※※z※※y※※z※※z※※※

Huyền Vân nhìn không khí vui mừng ở trong phòng ở ngoài phòng, hôm nay chính là ngày hỉ, nhưng y không một chút nào cao hứng, trái tim y vẫn đau đớn như cũ, y quên không được Tinh nhi của y.

Hoàng đế ban cho y làm Hàn Lâm học sĩ, khiến y mang theo cha mẹ đến kinh thành ngụ, Huyền Tinh không muốn đến kinh thành, một mình ở lại. Không biết một thân một mình, có thể hay không chiếu cố tốt mình? Huyền Vân thở dài.

Nhìn không gian màu như màu huyết, Huyền Vân chỉ cảm thấy ghê phiền, y đi ra đại sảnh, nghĩ đến đi hoa viên, khi đi qua hành lang, đột nhiên nghe được lão quản gia từ trong nhà mang lại đây nhắc tới Huyền Tinh, nhất thời tò mò y ngừng cước bộ.

“Ôi! Hôm nay vốn là ngày vui của đại thiếu gia, nếu không phải tiểu thiếu gia câm rồi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ đến chúc mừng…”

Não Huyền Vân ông một tiếng, lão quản gia ở phía sau nói gì y nghe không thấy nữa, y chỉ nghe được một câu: tiểu thiếu gia câm.

Huyền Vân tiến lên nắm áo lão quản gia, thanh âm run rẩy hỏi: “Tinh nhi — Tinh nhi câm?”

Bị ánh mắt đại biến của Huyền Tinh làm sợ, lão quản gia ngơ ngác gật đầu.

“Chuyện khi nào? Đệ ấy sao lại câm?”

Lão quản gia lắp bắp nói: “Bởi vì — bởi vì thiếu gia chậm chạp không có trở về, tiểu thiếu gia mỗi ngày đến cửa thành chờ — chờ người, có ngày trời mưa to, phu nhân bọn họ khuyên như thế nào, tiểu thiếu gia cũng không chịu trở về, kết quả bởi vì dầm mưa cho nên sốt cao — cao, phu nhân vội vàng xin mời Vương đại phu đến giúp tiểu thiếu gia xem bệnh, ai ngờ ngày đó Vương đại phu uống nhiều rượu, khai sai lầm dược — phương thuốc, kết quả tiểu thiếu gia liền liền liền…”

Sẽ không, sẽ không! Tinh nhi sao có thể câm? Sẽ không! Huyền Vân cuồng loạn mà lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng chuyện này.

Huyền Vân đẩy lão quản gia, liền xông ra ngoài, mới vừa lao ra hoa viên, liền đụng phải Lâm Hân nghe thấy tiếng vang mà chạy tới.

Lâm Hân thấy sắc mặt Huyền Vân tái nhợt như tờ giấy, lo lắng hỏi: “Vân nhi, con như thế nào rồi?”

“Ngương sao không cho con biết Tinh nhi bị câm? Như thế nào không nói cho con biết?”Huyền Vân lớn tiếng chất vấn.

Lâm Hân lặng đi một chút, bi thương nói: “Chính là Tinh nhi không cho chúng ta nói cho con, nó không nghĩ…”

Tinh nhi ngu ngốc, đệ cho rằng huynh sẽ ngại đệ sao, sẽ không, sẽ không…

“Nương, xin lỗi, ngài có thể giúp con lui cửa này hôn sự sao?”

Lâm Hân nhìn Huyền Vân vẻ mặt kiên định, nhẹ nhàng mà điểm điểm đầu.

“Nương, hài nhi bất hiếu, xin lỗi.”

Nói xong, Huyền Vân xoay người đi chuồng ngựa, dắt ngựa, xoay người lên ngựa, tuyệt trần đi.

Nhìn bụi đất vung lên, Lâm Hân thở dài một tiếng, hài tử, chỉ cần các ngươi hạnh phúc là tốt rồi!

Huyền Tinh ngồi dưới tàng cây hoa phượng hoàng ở trong sân, lấy tay vuốt tấm thiệp hỉ màu hồng, nước mắt từng giọt từng giọt mà rơi ở trên mặt, làm ướt chữ vàng.

Ca, ca, Tinh nhi hy vọng huynh vĩnh viễn hạnh phúc!

Huyền Vân đi vào sân, thấy được thiên hạ đang âm thầm rơi lệ.

Tinh nhi, Tinh nhi, Tinh nhi của huynh…

Huyền Tinh ngồi tại bên cửa sổ, xuất thần mà nhìn Huyền Vân đang ở bên trong dạy học.

Một đệ tử đi học không chuyên tâm phát hiện hắn, rất nhanh mà viết tờ giấy, giật nhẹ người bên cạnh, đem tờ giấy đưa cho nó, người nọ nhìn một chút, lập tức hiểu ý, lại đem tờ giấy truyền cho bên cạnh, vì vậy một người truyền một người, trong chốc lát, tất cả đệ tử đều biết Huyền Tinh đứng ở bên ngoài.

Đang cúi đầu giáo thư Huyền Vân phát hiện không đúng, ngẩng đầu, chống lại đệ tử này tươi cười sáng lạn.

“Các ngươi sao vậy?”Huyền Vân kỳ quái hỏi.

“Phu tử, sư nương tới, chính là hạ khóa rồi, đừng cho sư nương chờ!” Đệ tử này một bên cười, một bên lớn tiếng nói.

Huyền Vân có chút lặng đi, quay đầu nhìn, nhìn thấy Huyền Tinh vẻ mặt đỏ bừng.

“Các ngươi đàn quỷ nghịch ngợm này!”Huyền Vân cười mắng, “Hạ khóa đi.”

“Hạ khóa a!”Các học sinh hoan hô, chạy về phía trước, lúc gần đi, còn không quên lễ phép đối với Huyền Tinh nói gặp lại, “Sư nương, gặp lại!”

Huyền Tinh cười gật đầu.

“Sư nương, sáng sớm ngày mai đến nha, chúng ta có thể sớm một chút hạ khóa rồi.”Hài tử mới vừa rồi là người thứ nhất phát hiện Huyền Tinh nói.

Nguyên bản hai gò má đỏ ửng của Huyền Tinh lại một lần nữa đỏ bừng.

Huyền Vân cho hài tử kia một cái cốc đầu, “Đi học không chuyên tâm.”

Hài tử nọ vuốt đầu, làm một mặt quỷ, nhanh chân chạy.

Vừa rồi ngăn trở ngươi dạy học.

Huyền Vân tại trên môi Huyền Tinh hôn một chút, “Đứa ngu!”

Huyền Tinh ngượng ngùng cười, Huyền Vân xoay người, cầm tay Huyền Tinh, đặt ở trên vai mình, “Ca ca cõng đệ trở về.”

Huyền Tinh cười đến ngọt ngào, ngã đến trên lưng Huyền Vân.

Huyền Vân cõng hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn bé, y không khỏi cười khẽ, nhẹ nhàng mà nói: “Tiểu hoàng đế!”

Huyền Tinh bất mãn mà cắn lỗ tai y.

“Đệ muốn cắn rớt lỗ tai ca ca đệ sao?”Huyền Vân quay đầu lại hôn hắn một chút, u oán nói.

Huyền Tinh cười hì hì lôi kéo lỗ tai y, gật đầu.

“Bướng bỉnh!”

Ánh nắng buổi chiều chiếu lên hai người họ, tạo thành cái bóng thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.