Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung

Chương 4: Chuyện ma quái về thiên kim nhà họ Tống




Edit + Beta: Hwan

*****************

Hắn là một gốc cây hoa đào, hắn cũng không biết mình bao nhiêu tuổi rồi, ở trong một khu vườn linh khí đầy đủ, các loại cây cỏ thi đua nhau mà hấp thu linh khí, hy vọng sớm có ngày tu luyện thành người, nhưng hắn lại không để ý chuyện tu luyện thành người, bởi vì hắn thấy làm người quá khó khăn, một khi tu luyện thành người lại không trách được việc tiếp xúc với nhân loại, tốn tâm tư đi nghiền ngẫm lòng người, hắn cảm thấy như vậy rất mệt, tốt hơn là cứ lấy hình thụ ở chỗ này mà tiêu dao.

Hắn im lặng mà đứng ở vườn, nhìn chủ vườn thay đổi một người lại một người, hắn không khỏi cảm thán: sự vật biến hóa thật sự là nhanh!

Mùa xuân

Hắn nhắm mắt lại ngủ say sưa, trong mông mông lung lông, đột nhiên nghe được âm thanh thanh thúy nói: “Ngươi thật xinh đẹp!”

Bởi vì cảm thấy âm thanh kia thật thanh thúy, hết sức dễ nghe, lòng hiếu kỳ nổi dậy làm hắn mở mắt, hắn nhìn thấy ở phía dưới là một tiểu hài tử phấn nộn tám tuổi, hình như là con của chủ nhân mới tới, mơ hồ nhớ rõ hình như gọi là Âm nhi.

Dương Âm mở to đôi mắt to tròn, nhìn trước mắt cây hoa đào, cây hoa đào thơm ngát mũi, càng nhìn càng cảm thấy cây hoa đào này đẹp mắt, y nhịn không được đi qua, vươn bàn tay bé nhỏ ôm lấy thân cây tráng kiện, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mà cọ cọ thân cây cứng cáp.

Hắn chưa từng được người ôm qua như vậy, đột nhiên cảm thấy tâm ấm dạt dào.

“Ngươi thật là đẹp mắt!”Dương Âm lẩm bẩm, “Ngươi nghe được ta nói chuyện sao?”

Hắn giật giật thân cây, hoa đào rơi xuống đầy đất.

Dương Âm cảm thấy thân đào hơi hơi lay động, hoa đào rơi xuống đầy đầu y.

“Ngươi là đang trả lời ta sao?”Dương Âm kinh hỉ hỏi.

Hắn vừa lại giật giật, một cánh hoa đào rơi xuống.

“Ngươi thật sự nghe hiểu được ta nói?”Dương Âm hưng phấn hoa tay múa chân nói.

Nhìn bộ dáng cao hứng của y, không biết như thế nào, hắn lại cảm giác được trái tim cũng giống như hoa đào đươc gió thổi bay đi, bay thật cao.

Mỗi ngày, Dương Âm đều chạy đến dưới tàng cây tìm hắn, dưới gốc đào ấm áp mà ngủ, nhìn thiên hạ hoạt bát ngây thơ này, hắn cảm thấy mỹ mãn, cuộc sống cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.

Nhưng là, có một ngày, Dương Âm chưa tới tìm hắn, hắn cả ngày cảm thấy bất an, cảm thấy rất buồn bực. Sau lại nghe người ta nói, thiên hạ đáng yêu kia bị bệnh, hơn nữa bệnh tựa hồ không nhẹ.

Hắn chưa bao giờ từng hận qua chính mình, nhưng tại giờ khắc này, hắn hận chính mình từ trước tại sao không cố gắng tu luyện, nếu không bây giờ có thể thành người, là có thể đi nhìn y rồi.

Hắn đợi ba ngày, nhưng Âm nhi không có tới, nghe nói, y bệnh quá nặng rồi.

Hắn gấp đến độ sắp điên lên, nhưng lại bất lực.

“Ngươi muốn đi gặp y sao?”Đang lúc hắn tại oán chính mình, tại lúc lo lắng, đột nhiên có người hỏi hắn.

Hắn cả kinh, ngẩng đầu nhìn, phát hiện một nam tử nho nhã đang ngồi ở trên cây, cười cười mà nhìn chính mình, hắn đang nói với mình sao?

Thấy hắn kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), nam tử cười nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi tại sao không phản ứng? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đi gặp tiểu hài tử kia?”

“Ngươi có biện pháp làm cho ta đi gặp y?”Hắn vội vàng hỏi.

Nam tử cười gật đầu, từ trong áo móc ra một cái bình nhỏ tím, đem bên trong màu xanh biếc cái gì đó đổ hết lên cây.

Hắn tò mò mà nhìn hành động của nam tử, một lát sau, hắn phát hiện thân thể của chính mình xảy ra biến hóa, đó là một loại cảm giác kì lạ mà thoải mái.

“Được rồi, ngươi có thể biến thành người rồi.”Nam tử thu hồi cái bình nói.

“Biến thành người?”

“Đúng vậy, ngươi chỉ cần nghĩ tới muốn biến thành người là được, nhanh lên một chút biến cho ta xem.”Nam tử thúc giục.

Hắn do dự trong chốc lát, làm theo lời nam tử nói, không ngừng mà nghĩ tới muốn biến thành người.

“A! Ta thật sự biến thành người rồi?”Hắn kinh hỉ.

“Ân, cùng trong tưởng tượng của ta không sai biệt lắm, hoa đào yêu a!”Nam tử hài lòng nói.

Hắn bất chấp nam tử lầm bầm lầu bầu, vội vàng muốn đi gặp Âm nhi.

“Ngươi chờ một chút!”Nam tử gọi hắn lại, từ trong lòng móc ra một cái bình khác, “Đây, cho ngươi, đem cái này cho Âm nhi của ngươi uống, y sẽ tốt lên.”

Hắn tiếp nhận, hồ nghi hỏi: “Thật sự sẽ tốt?”

“Đương nhiên! Bất quá — “Khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười quỷ dị, “Ngươi dùng miệng giúp y uống, mới có hiệu.”

“Ân!”Hắn ngây thơ mà gật đầu.

“Còn có, nếu sao này ngươi có việc, dùng cái này tìm ta đi.”Nam tử vừa nói, vừa móc một mảnh lá sen đưa cho ta, “Ngươi chỉ cần ở trên mặt viết tên của ta là được.”

“Tên? Ta không biết ngươi tên gì a?”

Nam tử vỗ cái trán, “Ta cũng đã quên, ta gọi là Vô Ức.”

“Cám ơn ngươi!”

“Không khách khí!”Nam tử cười đến vui vẻ.

Hắn lại nhìn nam tử một cái, sau đó mới cầm cái bình cùng lá sen vội vã mà chạy đi tìm Âm nhi.

Nam tử nhìn bóng lưng xinh đẹp, vươn tay sờ thân cây, nói một câu kỳ quái nói: “Hoa đào yêu đều là nhát gan như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.