Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung

Chương 17: Chàng Trai Tuấn Tú Không Được Ai Biết Đến!




Giấy thông hành có 3 phần chính, ngoại trừ con dấu đỏ, xanh, đen tượng trưng cho công tác, du lịch và trốn chạy, còn có chữ ký của đại ca các giới và hành khách. Nếu là một kẻ khác ngoài khách hàng nhặt được giấy thông hành, toàn bộ phần bên trong giấy sẽ biến thành màu đỏ tươi, mang ý nghĩa báo động đỏ.

_____ Tình huống của Darko chính là thế.

Thạch Phi Hiệp mấy ngày nay ra sức học tập tri thức về các giới, không chỉ những kiến thức thông thường, cả phong tục tập quán cũng nghiên cứu. Theo hắn nói, hắn sẽ mang đến cho mỗi hành khách không khí quê nhà quen thuộc, để họ bớt đi cái cảm giác tha hương, thực sự như đang được ở nhà.

Đối với vấn đề này, Gin không khách khí xổ thẳng toẹt: “Khách hàng đến con thuyền Noah, đứng chờ mỏi cả cổ vẫn không tìm ra quản lý tiền sảnh đang ở đâu.”

Màn đêm buông xuống, Gin đặt lưng xuống trước cửa phòng Hughes nằm nghỉ.

Không chỉ chăm chỉ học tập đến phát điên, Thạch Phi Hiệp còn ra sức nghiên cứu cấu trúc nơi đây.

Tuy là mỗi phòng đều giống nhau như đúc, nhưng hắn theo thói quen của người Trung Quốc, kiên quyết chia các phòng ra thành 5 khu đông tây nam bắc trung, phân cho từng tộc người khác nhau.

Hắn cho rằng: Tinh Linh hẳn nên ở phía Đông, vì Tinh Linh yêu thiên nhiên, mà Đông là Mộc.

Quỷ hút máu ở phía Bắc, thích lạnh.

Người lùn phía Tây, Tây là Kim, Người lùn vẫn yêu nhất là kim loại vàng. Đây là thành quả hắn mấy ngày chung sống, truy hỏi, tốn không ít phí tổn mới cho ra kết luận.

Người vô hình ở phía Nam, vì quan hệ của hắn và Hughes rất tốt. Quan niệm của người Trung Quốc vẫn là quay mặt về hướng nam, hè đón gió mát đông hưởng ánh dương. (Lưu ý: đây là quan niệm của người Việt, mình thấy cái lý do trong qt nó cũng na ná nên thay)

Titan ở giữa… đại sảnh không có nóc.

Đọa thiên sứ ở phía trên, dẫu sao cũng có cánh.

Phân chia xong, hắn mới nhận ra thiếu mất chỗ cho người sói. Vì thế hắn chân thành cầu mong, người sói đừng có tới đây, đỡ phiền hắn.

Sau ngày cầu khẩn thứ hai của hắn, Isfel thông báo, sói tới.

Để đảm bảo an toàn, thời gian nghênh tiếp, Thạch Phi Hiệp đặc biệt lôi Asha theo. Đứng dưới cái bóng khổng lồ tối om, hắn cảm thấy đặc biệt an toàn, hệt như đứng dưới mái hiên dưới trời mưa vậy.

“Darko hắn không cố ý.” Asha đột nhiên nói.

Thạch Phi Hiệp nhấc mí mắt lên, “Ngươi đang nói, hắn chỉ là quá buồn chán nên tung ta lên chơi?”

Asha luống cuống đáp: “Không phải buồn chán, hắn là cố tình.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Cố tình và cố ý ngoài phát âm không giống nhau, chữ thứ hai trong từ không giống nhau, còn cái gì khác nhau?”

Asha vặn vặn tay, “Không phải không phải đâu, ý của ta là hắn tới là vì ta. Gặp ngươi chỉ là vô tình.”

“…” Thạch Phi Hiệp thở dài, “Ta thà nghe hắn đến là vì ta còn hơn.”

Asha thở dài: “Darko thực ra là một đứa trẻ ngoan.”



Thạch Phi Hiệp nổi da gà.

Asha ngược lại bắt đầu đắm chìm trong hồi ức, “Lúc Darko còn nhỏ, ta là người dạy hắn dùng côn nhị khúc.”

Thạch Phi Hiệp nhướn mày, “Cái đó có gì khó, không phải cứ quay vù vù thôi sao?”

Asha giật mình: “Ngươi làm được?”

“Ặc…” Thạch Phi Hiệp thành thật, “Không.” Nhưng hắn đoan chắc quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vung qua vung lại hai cái thanh đó thôi.

Asha cảm thán: “Titan chúng ta không có ma thuật, chỉ có thể lực và kỹ thuật chiến đấu. Chúng ta từ nhỏ đã theo các trưởng bối học sử dụng các loại vũ khí. Ta là sư phụ Darko.”

“Kỹ thuật chiến đấu của ngươi rất lợi hại.” Thạch Phi Hiệp chân thành ngợi khen.

Asha: “Cám ơn.”

“Có điều, khả năng giáo dục của ngươi tã quá.” Thạch Phi Hiệp cũng chân thành huỵch toẹt.

“…” Asha nói, “Thực ra tố chất của Darko rất tốt, đáng tiếc hai ngàn năm này, hắn ra sức tìm cơ hội quyết đấu với ta, lại quên mất ôn luyện kĩ thuật quyết đấu với ta.”



Thạch Phi Hiệp chẳng biết thông cảm thầm nghĩ: Ngươi thực sự nghĩ chỉ số IQ của hắn ngần ấy là có tố chất sao? “Hắn sao không trực tiếp tìm ngươi quyết đấu?”

Asha trả lời: “Vì ta hứa với hắn nếu hắn giành được giải quán quân giác đấu sẽ quyết đấu với hắn. Nhưng trước trận chung kết của hắn một đêm, ta nhận được thông báo, lập tức đến Con thuyền Noah làm trưởng bộ phận an ninh.”



Ai nói phim truyền hình là lâm li? Cuộc sống mới thực là bi đát!

Thạch Phi Hiệp cảm thán.

Phần còn lại của câu chuyện không cần Asha kể hắn cũng đoán được. Chỉ là, sự cố chấp của Darko thật đáng nghi nha.

Hắn đột ngột quay đầu chăm chú soi Asha.

Asha bị ánh mắt bốc hỏa của hắn làm sợ hãi. “Ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi không nghĩ Darko chính là vì thầm mến ngươi, nên liều mạng theo đuổi sao?”

“…” Asha dại ra.

Thạch Phi Hiệp nói: “Thôi bỏ đi, ta chỉ nói thế thôi.” Tuy không thích Gin, nhưng hắn phải thừa nhận, trong nhận thức của hắn Kim và Hughes mới phù hợp với tiêu chuẩn đồng tính luyến ái nha.

Asha nhảy dựng lên: “Ngươi đùa cái gì?”

Thạch Phi Hiệp bị nước bọt hắn làm ướt nhẹp, thản nhiên hỏi: “Có máy sấy không?”

Asha tìm được máy sấy, nhưng không tìm được ổ điện.

Hắn không còn cách nào khác là đề nghị dùng miệng thổi thay.

Có điều hắn vừa mới phun ra hơi thứ nhất, Thạch Phi Hiệp đã bị mùi hôi miệng của hắn hun đến mắt trắng dã.

Hai người chịu thua, chỉ còn cách chạy đi kiếm đồ lau.

Thành ra, khi những vị khách người sói kia đến, thứ đầu tiên ấn tượng bọn họ là kiểu tóc của nhân loại đón tiếp rất là táo bạo.

Quá trình tiếp đón người sói khá thuận lợi, trong suốt thời gian đó, Thạch Phi Hiệp phát huy 100% tiêu chuẩn của một quản lí khách sạn năm sao. Điều này trước tiên thể hiện ở cách ăn nói cẩn trọng, tránh những từ cấm kỵ đối với bọn họ.

Hắn biết người sói rất mẫn cảm trước ánh trăng, thế nên đứng trước các từ như cả tháng, cuối tháng, hắn thay bằng “ba mươi ngày này” và “kết thúc thời gian này”. Những loại cấm kỵ như vậy không thể bỏ qua, cũng là một tiêu chuẩn rõ ràng.

Thạch Phi Hiệp lần này rất thỏa mãn, thế nên trước khi rời đi, hắn đặc biệt hỏi thăm tên ba vị người sói kia.

“Ta tên Đại Nguyệt, bọn họ là em trai ta, Trung Nguyệt và Tiểu Nguyệt.” (=)))



Thạch Phi Hiệp nở nụ cười chuyên nghiệp chói lóa, “Thật may mắn có cơ hội phục vụ các vị.”

Đón khách xong thì không còn việc của hắn nữa rồi, Thạch Phi Hiệp đi dạo trong tửu điếm.

Con thuyền Noah rất lớn, không chỉ có độ cao không thấy đỉnh, còn có chiều dài bất tận không điểm dừng.

Hắn đã từng hỏi Hughes chuyện này, câu trả lời của Hughes là, “Ngươi nghĩ nó có hình dạng gì, nó sẽ có hình dạng đó.”

Bởi vì tên của nó là Con thuyền Noah, nên rất nhiều người đứng trước nó, đều nghĩ nó là một cái thuyền, thế nên bọn họ thấy ra một cái thuyền. Thạch Phi Hiệp lần đầu nhận lời mời đến xem Noah là một khách sạn, thế nên hắn thấy hình dạng của nó là một khách sạn tiêu biểu trong lòng hắn.

Thạch Phi Hiệp nhớ rõ câu trả lời kia, nên quyết tâm cho đến ngày rời khỏi đây, hắn nhất định phải toàn tâm toàn ý nghĩ nơi này là một kho tàng vàng khối, sau đó móc một khối mang đi.

Đi nào đi nào, đi vào kho báu của hắn nào.

Đối với kho báu đặc kín của cải này hắn đã không còn ý kiến gì nữa rồi, chẳng trách thức ăn nơi này phong phú như vậy, vì kho báu là vô hạn. Lầu một là kho báu, lầu hai lầu ba lầu bốn cũng là kho báu.

Pháp lực của Isfel có thể khiến chúng tự động rơi xuống tầng trệt không tốn chút công sức nào.

Hắn nhìn số nho to lớn chất đống trong kho, đang định cầm lấy một chùm ăn, thì thấy bên trong có một mái tóc màu cam rung rung.

“Dea?” Hắn gọi thử.

Người tóc cam đứng dậy, lộ ra gương mặt tuyệt mĩ, đúng là Dea.

Tuy cả hai đều thừa hưởng gương mặt mỹ lệ đến tột bậc, nhưng Isfel không khiến cho hắn có chút cảm giác khó thở nào, vì hắn đúng là đẹp, nhưng là vẻ đẹp tràn đầy nam tính. Mà sắc đẹp của Dea thì nam nữ đều bị hấp dẫn, khiến hắn đôi lúc không nhịn được mà tim đập loạn.

Hắn nhớ lần đầu gặp mặt, Gin đã nói, tim hắn đập không khác gì đánh trống.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Vùng giữa hai lông mày Dea hơi nhăn lại.

Thạch Phi Hiệp tỉnh lại, lập tức trưng ra vẻ mặt mười phần nghiêm túc, “Ta đang nhìn theo dòng thời gian xa xôi.”

Dea “…”

“Ác, ngươi nên biết, con người vô cùng thông tuệ. Bọn họ ngày an ổn vẫn lo tương lai gian nguy, lo trước cái lo thiên hạ, vui sau cái vui thiên hạ.” Thạch Phi Hiệp thấy hắn sắp có dấu hiệu mê man, vội đổi chủ đề, “Ngươi ở đây làm gì?”

“Sắp xếp hoa quả.”

“A, đây không phải công việc của Antonio sao?” Sau khi hắn tới đây không lâu đã hiểu, các vị đại gia không thích nghe nhất là người khác nói đến phạm vi công tác của mình, thích nghe nhất là biểu thị quyền lực tối thượng trong phạm vi đó.

Dea đơn giản trả lời: “Hắn không thể thấu hiểu cảm xúc của hoa quả.”



Thạch Phi Hiệp thầm nghĩ: Ta cũng không thể hiểu nổi. Ta chỉ có thể hiểu ta khi ăn hoa quả ngon thì, cảm giác rất thỏa mãn.

Dea lại tiếp tục: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Đi lung tung thôi.” Thạch Phi Hiệp trả lời, “Tiện thể thử*…”

“Thử chọc ngoáy gu thẩm mĩ của Antonio. Thực là lộn xộn mà.” Thạch Phi Hiệp trước đôi mắt long lanh của người ta, kiên quyết đấu tranh, “Quả ngươi vẫn là kẻ thấu hiểu tình cảm của hoa quả. Vậy nha, ngươi cứ từ từ sắp xếp, ta đi trước.” (Đoạn này có chơi chữ, không thể dịch được. nội dung chính văn như sau: Thạch Phi Hiệp nói: “Tiện thể ăn…” Nhưng vì có tinh linh Dea đứng đó, cực kỳ yêu mến hoa cỏ thiên nhiên, nên không dám nói là xuống ăn trộm hoa quả. Mà nói chệch đi thành cười nhạo. Chữ ăn trong tiếng Trung đọc là chī, cười nhạo lại là chīxiào)

“Khoan đã, ngươi có cái gì nhọn nhọn không?”

“Để làm gì?” Thạch Phi Hiệp vừa hỏi vừa đưa tay vuốt túi tiền.

“Cúc áo ta rơi vào khe mất rồi.”

Thạch Phi Hiệp nhìn xuống, đúng là trên mặt đất tự nhiên xuất hiện một cái khe nhỏ. Bên trong còn cắm một cái cúc áo dựng thẳng. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có cái gì gảy ra là được rồi.”

“Thế nên ta mới hỏi ngươi có cái gì nhọn không?”

Thạch Phi Hiệp nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt lại trên mặt Dea.

“Ngươi nhìn cái gì?” Dea khẽ nhíu mày.

“Lỗ tai của ngươi được không?”



Dea vô cảm hỏi ngược lại: “Dùng xong ngươi có thể gắn trở lại cho ta sao?”

Thạch Phi Hiệp xấu hổ lại cố nói, “Ta đi tìm cái kéo giúp ngươi.”

“Không cần.”

“Vì sao?”

Dea vươn tay, miệng đọc chú. Cúc áo từ dưới đất bay lên không.



Thạch Phi Hiệp điềm tĩnh hỏi: “Nếu có thể làm vậy, sao ngươi còn hỏi ta có đồ nhọn không?”

Dea cầm lấy cái cúc áo, nhạt nhẽo trả lời: “Ta chỉ muốn biết trí tuệ của nhân loại sẽ giải quyết vấn đề đó ra sao thôi.”

Thạch Phi Hiệp bác lại, “Chúng ta thường không làm chuyện ngu xuẩn như nhét cúc áo xuống nơi nhỏ như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.