Cô Dâu Nhỏ

Chương 1




Chớp mắt lòng mọi người lạnh lẽo nhìn hướng trưởng lão thần giai Nham Linh tộc bị biến thành pho tượng.

Hắc Nguyệt đại quản sự mặc kệ bọn họ, chậm rãi bước hướng trận doanh bách tộc. Không ai dám làm gì Hắc Nguyệt đại quản sự, lão đi tới bên đám người Thanh Mộc hoàng tử bị trói.

Hắc Nguyệt đại quản sự cười khùng khục:

- Khục khục khục . . . Nếu là trước kia đúng là ta không cách nào đối phó với các ngươi. Nhưng gần đây nhìn thấy Lưu Tinh Đồng thật và sống, giúp ta nghiên cứu ra thuật hắc chú tạm thời đông thân người, giống như cái tên người đá vừa rồi giờ như pho tượng.

Có trưởng lão thần giai Nham Linh tộc làm ví dụ, mọi người biểu tình cực kỳ khó xem vội bài trừ sức mạnh hắc chú ra khỏi người. Bọn họ là cường giả thần giai, có thực lực trừ sức mạnh hắc chú đi, giữ lại chỉ vì sợ đánh rắn động cỏ. Dù sao người phe Vu Nhai hỗ trợ áp chế, bọn họ tùy thời có thể bài trừ nên không sợ.

Hắc Nguyệt đại quản sự cười to bảo:

- Muốn ép ra? Đã muộn, đông lại đi!

Khí thế âm u kinh khủng khuếch tán, trong phút chốc bách tộc có thực lực cao hay thấp đều bị hóa đá. Các chủng tộc cuồng nhiệt Cổ Ma tộc đứng sau lưng Vu Nhai, chủng tộc phản đối hắn như Kim Chuy đại bộ lạc, tất cả đều trúng chiêu. Hắc Nguyệt đại quản sự không biết đám người này còn chịu trở về với Cổ Duệ chi dân không nên tiện tay đông lại hết.

- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ đúng không? Các ngươi tự cho là có thể tùy thời bài trừ sức mạnh hắc chú nhưng nó trở thành vết thương trí mạng.

Tâm tình Hắc Nguyệt đại quản sự cực kỳ sung sướng, không ngờ công lao đợt hành động này thuộc về lão. Hắc Nguyệt đại quản sự thật lòng không quan tâm công lao gì đó, điều lão để ý là có nhiều người cho lão thí nghiệm, đây mới là điều lão mong muốn nhất.

Hiện giờ Hắc Nguyệt đại quản sự chưa rõ tình hình cụ thể trong Tinh Linh sâm lâm, tại sao bách tộc phản kích? Tại sao bách tộc dám giết cường giả thần giai của Thần Duệ chi tộc? Những điều này đã không quan trọng, chút nữa cứu Thanh Mộc hoàng tử ra, Hắc Nguyệt đại quản sự tự mình hỏi là sẽ hiểu hết. Thần giai không dễ bị giết, Hắc Nguyệt đại quản sự tình cờ ở gần Tinh Linh sâm lâm cảm nhận cái chết của thần giai nên vội vàng chạy tới.

Vì trong Tinh Linh sâm lâm đậm đặc sức mạnh hắc chú nên Hắc Nguyệt đại quản sự mới không ngần ngại xông vào, chỗ nào có sức mạnh hắc chú thì nơi đó là địa bàn của lão, dù lão chỉ có thực lực chuẩn thần giai cũng không sợ.

Đan Đạo Hùng mở miệng nói:

- Hắc Nguyệt đại quản sự, hình như ngươi đã quên những người không trúng hắc chú như chúng ta.

Đan Đạo Hùng nhớ rõ Hắc Nguyệt đại quản sự suýt giết nữ nhi của gã, bây giờ Đan Đạo Hùng rất muốn huơ gậy đập bẹp lão ra. Cường giả thần giai phe Bắc Đẩu hành tỉnh không người nào trúng sức mạnh hắc chú.

- A! Hơi thở trên người của ngươi là . . . Là ngươi! Ha ha ha, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, không ngờ sẽ gặp tên cầm gậy nhà ngươi tại đây. Tốt, rất tốt.

Mãi lúc này Hắc Nguyệt đại quản sự mới liếc hướng phe Bắc Đẩu hành tỉnh.

Hắc Nguyệt đại quản sự lướt qua Vu Nhai tập trung vào Đan Đạo Hùng, phát hiện ra gã chính là người lúc ở Bắc Đẩu hành tỉnh cứ làm hỏng việc của lão. Về Vu Nhai, tuy mặt mũi của hắn không thay đổi gì nhiều nhưng hai người mới gặp một lần, Hắc Nguyệt đại quản sự không nhớ rõ khuôn mặt. Thêm nữa khí thế Vu Nhai bây giờ khác biệt quá lớn với trước kia, hắn đã là Thánh binh sư bát đoạn.

Hắc Nguyệt đại quản sự nghĩ nát óc cũng không ngờ tiểu tử ngày xưa hại lão chật vật, phập phồng lo sợ giờ đây thực lực đã đến Thánh binh sư bát đoạn. Trong tình huống hiện nay có gần hai mươi cường giả thần giai, Thánh binh sư bát đoạn chỉ là nhân vật nhỏ, bị bỏ qua là chuyện thường. Thủy Tinh thì nàng lẫn trong Thí Thần quân nên không bị Hắc Nguyệt đại quản sự phát hiện.

- Đúng là rất tốt. Lúc trước ngươi suýt giết nữ nhi của ta, hiện tại, đi chết đi!

Trong lòng Đan Đạo Hùng thì nữ nhi là quan trọng nhất, ai làm hại Thủy Tinh đều phải chết, đây là sự kiên trì và tín niệm của gã. Đan Đạo Hùng không suy nghĩ nhiều, xông lên đánh nhau, bóng gậy to đập hướng Hắc Nguyệt đại quản sự.

Lúc này xuất hiện hình ảnh khiến người rợn tóc gáy.

Đan Đạo Hùng lao ra bỗng nhiên khựng lại, không chút dấu hiệu. Đan Đạo Hùng hóa đá giống như cường giả thần giai Nham Linh tộc và người bách tộc khác, gã cũng bị đông lại?

Sao có thể như vậy? Người Bắc Đẩu hành tỉnh không trúng sức mạnh hắc chú nhưng tại sao vẫn bị đông lại?

Hắc Nguyệt đại quản sự âm trầm nói:

- Ai bảo ngươi không trúng chú? Bây giờ đã bị.

Hắc Nguyệt đại quản sự biết phe Bắc Đẩu hành tỉnh còn vài cao thủ thần giai không trúng chú, nhưng sức mạnh hắc chú không chỗ không ở. Cộng thêm xung quanh có nhiều chú nguyên, muốn khiến mấy thần giai âm thầm trúng chú không khó gì, đặc biệt trong tình huống cường giả thần giai không đề phòng.

Chú nguyên tức là người bách tộc trúng chú.

Nhìn xem, từng luồng khói đen bay ra từ người bách tộc. Tinh Linh sâm lâm xanh tươi bao phủ một tầng khói đen mỏng, người bách tộc bị đông lại nếu có thể biến sắc mặt thì chắc chắn sẽ vô cùng khó xem. Bọn họ có thể nhúc nhích con mắt, nhìn mọi chuyện diễn ra. Tuyệt vọng hiện lên trong mắt bách tộc.

Bọn họ cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh là hy vọng, nhưng ai biết sức mạnh hắc chú kinh khủng như thế? Có người bách tộc hối hận. Đều tại Vu Nhai giết tiệt giở trò quỷ, bọn họ tiêu đời, không chừng xui bị Cổ Duệ chi dân diệt tộc.

Hiện giờ bách tộc không còn cơ hội đầu vào nhân loại bình thường.

Không ai quan tâm suy nghĩ của người bách tộc, Hắc Nguyệt đại quản sự tiếp tục bảo:

- Bách tộc nhìn thấy không? Những khói đen này thật ra sớm khuếch tán ra ngoài, từ khi ta xuất hiện thì tất cả bất giác bị trúng chú. Rất tiếc là các ngươi bị ta 'định', trước mặt ta mà mơ bài trừ sức mạnh hắc chú trong cơ thể, buồn cười . . .

Lâm Mộc Phong, Minh bà bà, lão nữ vương Tinh Linh cũng bị đông lại, bọn họ lộ biểu tình giật mình. Vu Nhai cũng trúng chiêu, sức mạnh hắc chú của Hắc Nguyệt đại quản sự đáng sợ lạ lùng.

Bọn họ trúng chú vậy mà không nhận ra, lực lượng của Cổ Duệ chi dân rất được trời ưu ái.

Hắc Nguyệt đại quản sự cuồng cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Cường giả bách tộc, các ngươi nhìn thấy không? Đây chính là lực lượng của thần, một mình ta đã có thể quyết định vận mệnh các ngươi. Đây chính là thần!

Hắc Nguyệt đại quản sự kiêu ngạo nhìn xuống tất cả.

Đúng, một mình giải quyết bách tộc, chuyện này rất có cảm giác thành tựu, không chừng lão sẽ nhờ đó được thần tứ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đội Cổ Duệ chi dân Thanh Mộc hoàng tử bộ phát ra khí thế cường đại, chấn vỡ trói buộc trên người. Hơn hai trăm cường giả Cổ Duệ chi dân không cần lo sẽ mất mạng nữa, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Đám người Cổ Duệ chi dân sợ sệt nhìn Hắc Nguyệt đại quản sự, người phe mình đều cảm thấy lão rất khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.