Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 30: Nử tử cũng sẽ giết người




Mưa, cơn mưa đầu mùa xuân đã bắt đầu rơi.

Nhưng dường như uy lực của tiếng chuông tan trường vẫn bình thường, tiếng chuông vừa dứt thì học sinh lại ùa ra kín cả sân trường Lam Sơn.

Lạc Mẫn cũng trong hàng học sinh đang chen chúc đi về kia.

Nhưng xe đạp của cô … hôm nay… sao lại không đi…

-Cho tôi đi ké với!

Lại là Trương Ngũ, thằng nhóc này không biết có vấn đề thần kinh gì không nữ! Nói tới hắn cô không thể ngưng nhớ tới thâm thù đại hận lúc trước. Những trò tinh nghịch như đâm bể bánh xe, hại Lạc Mẫn lê bộ cả mấy cây số, sau đó hắn còn giả làm người tốt cho cô quá giang xe, như trét kẹo cao su đã nhai lên ghế Lạc Mẫn đầu tuần thì không thể không nhắc tới Trương Ngũ.

Lạc Mẫn là lớp trưởng A13, một lớp chuyên văn đa phần là các bạn nữ ngoan hiền, thêm nữa Lạc Mẫn cũng hiền lành, dễ mến lại học giỏi nên thường rất ít người ghét. Nói tới người thường xuyên quấy phá Lạc Mẫn thì ai ai cũng biết là thằng nhóc Trương Ngũ lớp bên cạnh!

Hay tồi tệ hơn là thời gian gần đây, Lạc Mẫn đang cùng bọn con gái trong lớp nói thích sâu bông, chẳng hiểu lỗ tai thằng nhóc này nghe sao, ngày hôm sau nào là chỗ ngồi, nào là trong rổ xe, đều là sâu lông. Mẹ ơi, kinh khiếp! Nói vấn đề thằng nhóc này thì… phải nói là vô số!

Nhưng chắc có một bí mật mà cả đời này Lạc Mẫn không ngờ, đó là kiếp trước vì cái chết của cô mà hắn gần như phát điên, từ quân đội xa xôi nơi ngoại thành đã xin phép trở về chỉ mong được nhìn thấy xác cô lần cuối!

-Không! Cậu biến đi!

Nói xong, Lạc Mẫn dứt khoát lôi xe ra một đường làm cho Trương Ngũ ngẩn tò te. Nhưng chưa được ít phút sau Trương Ngũ lại lẽo đẽo la lên:

-Chở tôi đi mà, không phải là lúc xe cậu bể bánh tôi cũng đã cho cậu quá giang mà! Cậu mà xấu tính thế, coi chừng trời cao có mắt sẽ cho cậu ú nụ luôn bây giờ!
Lãi nhãi… Lãi nhãi…

Ai nói từ mập có thể Lạc Mẫn còn cảm thấy dị ứng, nhưng tên nhóc này thì cô mặc hắn! Dù sao “miệng chó không mọc được ngà voi”!

-Ai ui! Không lẽ mỡ lấn lên não cậu luôn rồi hả, Lạc Mẫn?!

Lạc Mẫn bỗng dừng chiếc xe đạp lại đột ngột làm cho Trương Ngũ bị đụng đau kêu oai oái.

Đôi mắt to tròn dưới chiếc áo mưa màu xanh nhìn theo bóng dáng một ai mà tim khẽ chùng nhịp.

Nguyễn Trọng Nam! Đúng rồi! Chính là hắn!

Vẫn gương mặt điển trai đó, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm sâu, sắc bén kèm bá khí bức người được che lại thật tốt dưới lớp kính không có độ kia, đúng là lừa người! Vóc dáng cao to khoác chiếc sơ mi trắng đang điềm đạm mở chiếc lamborghini veneno. Chỉ là giáo viên dạy cấp ba, lại đi siêu xe, quả nhiên là không biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào! Nhưng do học sinh Lam Sơn đều đã quen với tình cảnh trước mắt nên cũng chẳng ai ngạc nhiên!

Thầy Nam là người như thế nào mà lại có người dám chọc! Hắn có cha là cục trưởng ở trung ương, cây cao chắn gió cho đứa con trai độc nhất! Còn bản thân hắn thì cũng chẳng tình nguyện gì mà đi dạy ở Lam Sơn nhưng vì có vài lý do kinh doanh Bạch Trì nên cha hắn ra lệnh cho hắn nên công tác ở nơi này để cho thuận tiện. Lúc thích hợp sẽ đảm bảo cho hắn một hồ sơ tốt đẹp! Mà bằng cấp của hắn là thạc sĩ du học từ Anh quốc về nên đương nhiên dạy ở Lam Sơn đã là hạ mình!

Đúng là nghĩ lại cũng thấy bản thân mình si dại.

Một tên đàn ông chăm chút cho bản thân từng thứ như vậy đã từng có yêu ai chưa?! Lạc Mẫn cô nghĩ là chưa hề! Một người xinh đẹp như Trương Hồng Tiệp cũng chưa bao giờ! Và cả Lạc Hy cũng vậy! Bọn họ đều cao hơn cô một bậc, nhưng lại đều chung một sai lầm là yêu một kẻ không tim, không phổi!

Giọt mưa lặng lẽ rơi xuống che giấu giọt nước mắt không biết vô tình hay hữu ý chảy dài trên đôi má phúng phính của Lạc Mẫn.

Trương Ngũ chạy theo, thấy cô cứ nhìn mãi về phía thầy Nam không khỏi tặc lưỡi.
Nhưng khi vượt lên nắm lấy tay lái xe cô thì mới phát hiện Lạc Mẫn cư nhiên …hình như… đang … khóc!

Bàn tay vô thức đưa lên gạt đi giọt nước trên má cô, nhẹ giọng:

-Cậu sao vậy, tiểu Mẫn?!

Tiếng kêu đó đánh thức tâm trạng chạy dài theo quá khứ trở về thực tại!

-Buông tay lái ra đi chứ!

Đúng rồi! Mày nên buông tay rồi, Lạc Mẫn à!

Tỉnh rồi, cô mới thấy Trương Ngũ nhìn cô chằm chằm trông thật mất mặt! Cô đang làm gì thế này! Xấu hổ chết đi được!

Giựt mạnh tay lái xe của mình, Lạc Mẫn mới phát hiện thằng nhóc Trương Ngũ này cao hơn mình đến một cái đầu lận cơ đấy! Cơ bắp chưa nở nang như trưởng thành nhưng cũng hứa hẹn tương lai thân hình rắn chắc. Nếu cô nhớ không lầm sau này hắn trở thành một quân nhân phục vụ cho quân đội thật thụ thì phải! Chuyện đời đúng là khó ngờ!

-Cậu mệt thì để tôi đưa cậu về!

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Lạc Mẫn thật sự leo lên xe cho hắn đèo về.

Ngồi đằng sau, cô mới thấy tội cho Trương Ngũ, rõ ràng chỉ khoác lên mình chiếc áo mưa bằng nylon nhưng lại chắn cơn mưa đang ngày một to cho cô, trong khi cô mặc cả một chiếc áo mưa dày cộm.

Đã vậy còn đèo một khối thịt hơn nửa tạ này nữa!

-Cậu mệt lắm không, để tôi chở cho! _ Hiếm khi Lạc Mẫn mới là người mở lời trước cái thằng nhóc Trương Ngũ này.

-…

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng xe cộ cùng với làn gió lùa qua từng hàng cây cao mà thôi!

-Đồ ngốc!

Rất lâu sau, Lạc Mẫn mới nghe được tiếng chửi thầm này từ thằng nhóc đang chở mình, nhưng hỏi lại vẫn là im lặng. Đến mức bản thân cô cũng tưởng bản thân mình chắc đã nghe lầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.