Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 163: Tâm tư nhỏ của tiểu nhân vật




"Vẫn là để con nói đi, Khang tổng có phải cha con không?" Mộ Hi trực tiếp đi vào đề tài.

Kỳ thật, tiếp đến Khang Dực gọi điện thoại tới, Mộ Hi liền đoán được người này chính là cha mình, bởi vì lần trước mẹ của Mộ Hi gặp ông bị chụp ảnh, mặc dù sau đó không giải quyết được gì, nhưng mà, Mộ Hi đoán được người này có khả năng là cha mình?

"Cô nghe ai nói?" Khang Dực hết sức kinh ngạc, vốn là vì Mộ Hi hẹn gặp mình, sợ cô bị Nam Cung Diệu ức hiếp, xem có thể hay giúp chút ít không.

"Trả lời tôi, có phải không." Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mộ Hi, Khang Dực giật mình một phen, đứa nhỏ này nhìn dịu dàng động lòng người, không nghĩ tới khí thế mạnh như vậy.

"Đúng." Khang Dực không dám nói dối, bởi vì ánh mắt Mộ Hi biểu thị không cho phép ông nói dối.

"Vì sao vứt bỏ chúng tôi?" Mộ Hi đau lòng hỏi, ngay lúc Khang Dực thừa nhận, Mộ Hi mềm nhũn, quả nhiên, ông chính là cha mình!

"Cha có lỗi với hai người." Khang Dực không biết phải nói chuyện năm đó như thế nào.

"Người ông cần xin lỗi là mẹ tôi." Mộ Hi thay mẹ kêu oan, một người phụ nữ vì một người đàn ông đợi cả đời, còn cam tâm tình nguyện nuôi con cho ông như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không?

"Con gái, con sống thế nào?" Khang Dực vẫn lo lắng Nam Cung Diệu sẽ không bỏ qua cho Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi đội nón xanh cho anh.

"Tôi không phải con ông, gọi tôi là Mộ Hi, hoặc Nam Cung phu nhân." Mộ Hi không muốn nhận người cha đột nhiên xuất hiện này, nhiều năm như vậy, ông không xuất hiện, xem ra ông sống rất tốt, cũng không để ý sống chết của các cô!

"Cha biết con không cách nào tiếp nhận cha, nhưng đây là sự thật." Những lời này của Khang Dực bị chính Nam Nam đến gần nghe được, không tốt, lão già muốn quấn quít lấy mẹ, hiện tại không ra tay, khi nào mới ra tay?

"Mộ Hi." Nam Nam đứng lên gọi một tiếng Mộ Hi.

"Nam Nam?" Mộ Hi nhìn thấy con trai đột nhiên xuất hiện, rất giật mình.

"Đây là?" Khang Dực nhìn Nam Nam hỏi, đứa nhỏ này có phải chính là đứa bé trong truyền thuyết kia không? Nhưng vì sao không gọi mẹ, lại gọi tên Mộ Hi?

Vừa nghĩ, con của Mộ Hi, chính là cháu ngoại của ông, nghĩ tới đây, Khang Dực mỉm cười nhìn Nam Nam, vẻ mặt nịnh hót, chẳng phải biết ánh mắt này Nam Nam rất chán ghét.

"Hừ!" Nam Nam hừ lạnh một tiếng.

"Nam Nam, phải lễ phép." Mộ Hi trách mắng con trai, còn dùng mắt trừng cau, dù nói thế nào đây cũng là ông ngoại cậu nha!

"Lão già, cách xa mẹ tôi một chút." Nam Nam giận trừng mắt to nhìn Khang Dực.

"Nam Nam, con thật là quá đáng." Mộ Hi khó hiểu, vì sao con trai ghét ông ấy như vậy, bọn họ chưa từng gặp mặt nha!

"Mẹ, mẹ đi mua bữa sáng cho Nam Nam muốn ăn, con đói bụng." Nam Nam ngồi trên ghế, hai tay nhỏ bé đặt trên bàn, mặt đối mặt nhìn Khang Dực, trong mắt mang theo nồng đậm hận ý.

Nam Nam nói rõ là muốn sai Mộ Hi đi, cậu muốn một mình gặp lão già dây dưa với mẹ, việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà bọn họ, cậu nhất định phải nghiêm túc đối xử, nhưng mẹ ở chỗ này rất phiền, cho nên chỉ có sai mẹ đi.

"Này? Tiểu quỷ, con không phải là ăn ở nhà?" Mộ Hi biết con trai muốn làm gì, chỉ là không biết vì sao? Truyện chỉ edit tại diendanlequydon

"Người phụ nữ ngốc, đi mau, mẹ muốn ngược đãi trẻ em sao?" Giọng nói Nam Nam tràn đầy ra lệnh, Mộ Hi không nói gì đành phải ngoan ngoãn đi.

Khang Dực bị hành động của đứa nhỏ này làm chấn động, đây là một đứa nhỏ sao? Thế nhưng gọi mẹ mình là người phụ nữ ngốc, còn gọi thẳng tên, mỗi tiếng nói hành động, như người lớn tràn đầy ngang ngược, toàn thân lộ ra cường thế và phẫn nộ.

"Lão già, tôi cảnh cáo ông, về sau không cho phép gặp Mộ Hi biết không? Mẹ đã có chồng, hơn nữa tôi chinh là con của bọn họ, cha của tôi rất lợi hại nhaa, hơn nữa còn là siêu cấp đại soái ca, ddựa vào ông, hừ! Tuổi lớn như vậy, làm ông ngoại tôi còn không sai biệt lắm."

"Đứa nhỏ, kỳ thật, ông là..." Khang Dực hiểu, nhìn ra đứa nhỏ này có chút hiểu lầm với ông, cho nên vừa định giải thích.

"Tôi còn chưa nói xong, Mộ Hi vẫn chưa biết chuyện video, cho nên ông không nên nói cho mẹ biết, người phụ nữ ngốc này, làm sao sẽ gần gũi với ông? Ông già như vậy, hừ! Còn có chuyện xấu của các người tôi đã giải quyết, nhưng mà trong tay tôi đã giữ lại chuẩn bị trước, nếu như ông dám gặp mẹ tôi nữa, tôi sẽ phá hủy tất cả của ông, nói được là làm được." Nam Nam tự tin nói, trong giọng nói lộ ra uy hiếp.

"Đứa nhỏ, con hình như là hiểu lầm, con có phải nhìn thấy video kia không, đó không phải là ông. Con vừa nói giải quyết cái gì, chẳng lẽ đó là con giải quyết?" Khang Dực mở to hai mắt không thể tin được, cậu có thể làm được những chuyện kia.

"Hừ! Là tôi giải quyết, tốn cả buổi sáng của tôi mới làm xong, nhưng mà, tôi không phải vì ông, tôi là vì mẹ mới làm vậy." Nam Nam không cho là đúng trả lời.

"Nam Nam, bữa sáng của con." Mộ Hi bưng bữa sáng con trai thích ăn đến.

"Mộ Hi, con trai của con rất tuyệt." Đây là lời nói phát ra từ trong lòng Khang Dực.

"Lão già, ông hãy chấm dứt việc đó, tôi là đàn ông bỏ qua cho ông lần này, nhớ kỹ lời tôi vừa nói, nếu không tự gánh lấy hậu quả, mẹ chúng ta đi, qua bên kia ngồi." Nam Nam đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Nam Cung Diệu đi tới bên này. Nghĩ thầm: Không tốt, cha đến đây, bắt diệt đến đây.

"Cha, cha, cha đã đến rồi, chúng ta đi thôi, ở đây cơm thật là khó ăn nha, Nam Nam không ăn ở chỗ này đâu!" Nam Nam làm nũng ôm lấy chân Nam Cung Diệu nói, đứa nhỏ này thật sự là tiểu quỷ, mục đích của cậu, đương nhiên Nam Cung Diệu hiểu.

"Diệu tổng, trùng hợp như vậy." Khang Dực đứng lên chào hỏi, Nam Nam hiếu kỳ, bọn họ quen biết?

"Đúng, tôi đi tìm con trai, vừa rồi nhìn thấy xe đạp của con trai đặt ở trước, cho nên liền tiến vào, thì ra náo nhiệt như thế, bà xã em cũng ở đây?" Nam Cung Diệu làm bộ như không có chuyện gì hỏi Mộ Hi.

"Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử (*), diệu tổng con trai lô hại ở hạ đã lĩnh giáo, cam bái hạ phong, cam bái hạ phong." Khang Dực cười nói, còn bất chợt quan sát Nam Cung Diệu thái độ đối với Mộ Hi.

(*): Cha hổ không sinh ra con chó = cha tài giỏi mà con cũng chẳng yếu kém <Hàn Băng Tâm> “dieen dan le quy don”

"Này, ông xã, các người làm cái gì, một trước một sau, một lớn một nhỏ, là không phải cố ý?" Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu, giống như trách cứ đứa trẻ, trừng mắt chất vấn Nam Cung Diệu.

"Bà xã, oan uổng, em không phải là để anh ở nhà trông con sao? Anh đứng lên tìm không thấy Nam Nam, cho nên ra xem có phải đạp xe ở bên ngoài vườn hoa không, kết quả là đến đây, nhìn thấy xe đạp của Nam Nam ở bên ngoài nên dừng lại, tiến vào!"

Khang Dực thật bất ngờ, thì ra tà ma bề ngoài lạnh lùng còn có một mặt dịu dàng như thế, xem ra tình cảm bọn họ rất tốt, đường đường là tổng giám đốc thế nhưng ở nhà trông con, mà Mộ Hi giống như một chút cũng không sợ anh, ngược lại Nam Cung Diệu còn nhường cô ba phần, xem ra là mình quá lo lắng, thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

"Lão già, ông còn chưa đi sao? Ông không nhìn thấy một nhà chúng tôi đoàn tụ, ông rất dư thừa nha?" Nam Nam lo cha nhìn ra mẹ và lão già này có chuyện, cho nên muốn đuổi Khang Dực đi.

"Nam Nam, không được phép như vậy." Nam Cung Diệu nhìn con trai nói.

"Thực ngại, Nam Nam còn nhỏ, không hiểu chuyện." Nam Cung Diệu nói với Khang Dực.

"Hừ!" Nam Nam hừ lạnh một tiếng, mẹ ngốc, cha cũng không thông minh!

"Mộ Hi là người phụ nữ ngốc, không phải cha cũng vậy đi? Thực hoài nghi con không phải con trai của các người, hai đứa ngốc, con phải đi, nhân viên phục vụ đóng gói." Mộ Hi dạy Nam Nam từ nhỏ không nên lãng phí thức ăn, cho nên cậu còn nhớ rõ, giờ ăn cơm mẹ còn không có ăn, cho nên muốn mang đi!

Sau khi nhân viên phục vụ đóng gói xong, Nam Nam một tay nhấc thức ăn nhìn Mộ Hi và Nam Cung Diệu. Hàn Băng Tâm dieen daan lee quyy doon

"Các người rốt cuộc có đi không? Các người là người giám hộ của con, chẳng lẽ chỉ để ý sinh mặc kệ dưỡng sao?" Nam Nam lấy luật pháp ra làm vũ khí bảo vệ mình.

"Chúng tôi phải đi, tạm biệt." Mộ Hi đứng dậy, sau đó Nam Cung Diệu cũng đứng lên.

"Khang tổng, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Một nhà ba người rời khỏi nhà ăn, Nam Nam một mình đạp xe ở phía trước, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, rất rõ ràng là giận Mộ Hi, lại dám đi hẹn hò.

"Nam Nam, hôm nay con có chút quá đáng nha." Nam Cung Diệu đi đến trước mặt Nam Nam nói.

"Người cha ngốc, con là giúp cha canh người phụ nữ của cha, các người không thấy ánh mắt lão già kia nhìn mẹ sao? Ông ta còn muốn nịnh hót con, hừ! Không có cửa." Nam Nam không phục nói.

"Nam Nam con chính là hết sức quá đáng?" Mộ Hi rất tức giận với phản ứng hôm nay của Nam Nam.

"Người phụ nụ nữ ngốc, mặc kệ mẹ." Nam Nam không biết phải nói Mộ Hi như thế nào, đành giận dỗi đạp xe về nhà.

Về đến nhà, mẹ con hai người ai cũng không để ý ai, mổi người có mục đích của mình.

Sau bữa cơm chiều, Nam Cung Diệu đi vào phòng Nam Nam.

"Con trai, còn giận mẹ sao?" Nam Cung Diệu dịu dàng nhìn Nam Nam, ôm cậu vào lòng, Nam Nam cực kỳ thích loại cảm giác này, có cha yêu thương, đây là chuyện trước kia mình đều mơ thấy.

"Cha thật tốt, trước kia ở trong mộng Nam Nam thường được cha ôm, nhưng tỉnh lại, mỗi lần đều là mơ." Nam Nam nằm trong lòng Nam Cung Diệu.

"Cha không tốt, chưa yêu thương Nam Nam đủ, về sau cha sẽ yêu Nam Nam gấp bội được không?"

"Nam Nam sợ, Nam Nam sợ mẹ làm việc gì sai, cha sẽ không cần mẹ và Nam Nam!" Nam Nam nằm trong lòng Nam Cung Diệu khóc, đứa trẻ chính là đứa trẻ, đối mặt khó khăn vẫn sẽ sợ. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon

"Nam Nam yên tâm, bất luận chuyện gì phát sinh cha đều sẽ không buông tay con và mẹ." Nam Cung Diệu nghiêm túc hứa hẹn với con trai.

"Nhưng mà, nhưng mà, nếu như, nếu như mẹ phạm vào chuyện không thể tha thứ làm sao bây giờ?" Nam Nam vẫn lo lắng, bởi vì chuyện này quá nghiêm trọng, cậu lo lắng có một ngày cha sẽ biết.

"Hôm nay cha chính là đến thảo luận với Nam Nam sai lầm của mẹ." Nam Nam biết rõ con trai hiểu lầm Mộ Hi, cho nên anh quyết định nói chân tướng cho con trai.

"Cha, muốn nói gì? Chẳng lẽ cha biết chuyện gì?" Chuyện Nam Nam lo đã xảy ra.

"Mẹ con là người mẹ tốt, mẹ không có làm chuyện gì có lỗi với cha, thật sự con phải tin mẹ, hôm nay người đàn ông kia có thể là ông ngoại con nha?" Kỳ thật không chỉ Mộ Hi hoài nghi Khang Dực là cha cô, ngay cả Nam Cung Diệu cũng hoài nghi Khang Dực chính là cha ruột của Mộ Hi, cũng vì ảnh chụp lần trước bắt đầu hoài nghi.

"Cha nói cái gì ông ngoại, Nam Nam sao có thể có ông ngoại, vì sao bà ngoại chưa bao giờ đã nói qua?" Nam Nam rất tò mò hỏi.

"Cha cũng chỉ đoán vậy, bởi vì hiện tại cũng không có chứng cớ, Nam Nam phải đáp ứng cha không thể nói với bất kỳ ai nha?" Nam Cung Diệu không hỏi Mộ Hi, bởi vì anh không muốn làm khó cô, dù sao đây không phải là chuyện vẻ vang gì.

"OK, vậy cha còn gì chưa nói với Nam Nam, ví dụ như chuyện của người phụ nữ ngốc kia." Nam Nam bắt đầu hoài nghi người đàn ông trong clip là cha ruột trước mặt này? Nếu như là vậy thì thật tốt quá.

"Khụ khụ, đúng, còn có một chuyện chưa nói cho Nam Nam, chuyện này ngay cả mẹ con cũng không biết, con phải đáp ứng cha giữ bí mật, nếu không cha không nói cho con."

Nói với con trai mình những chuyện kia, vẫn có chút xấu hổ, nhưng mà không nói không được, Nam Nam nghĩ Mộ Hi thành người phụ nữ hư hỏng, nhất là bây giờ mẹ con lại mâu thuẫn ầm ĩ, nhất định phải tháo gỡ mâu thuẫn.

"Nam Nam đáp ứng cha, giữ bí mật, chúng ta là đàn ông, giữ lời hứa."

"Là như thế này, Nam Nam có phải nhìn thấy một cái video không? Là về mẹ.con"

"Thì ra cha xem được, ngày đó sáng sớm con lên liền phát hiện, cho nên, Nam Nam dùng cả thời gian buổi sáng mới làm xong, cha không phải muốn nói cho Nam Nam người đàn ông kia là ngài chứ?" Nam Nam nhìn thấy cha không tức giận, bắt đầu hoài nghi người đàn ông kia chính là cha.

"Không sai, người kia chính là cha , con trai thực xin lỗi, hết sức mất mặt có đúng không?" Nam Cung Diệu vậy mà ở trước mặt con trai cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao hình ảnh kia trẻ con không nên. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon

"Thật sao, thật tốt quá." Nam Nam rất vui vẻ, như vậy cha cũng sẽ không vứt bỏ mẹ con bọn họ, cho nên cái khác đều không quan trọng.

"Con trai, con không giận sao?" Nam Cung Diệu cho rằng Nam Nam sẽ rất tức giận, bởi vì đây là chuyện hết sức mất mặt.

"Tại sao phải tức giận? Cha yêu mẹ, mẹ yêu cha , Nam Nam rất vui." Nam Nam ở trên mặt Nam Cung Diệu hôn một cái.

"Đây là ban thưởng, Nam Nam rất ít hôn nha, bởi vì hôn sẽ có cục cưng, nhưng mà hôm nay Nam Nam vui vẻ, nên đại ban thưởng cha một tý nha."

"Không hổ là con cha, quả nhiên có quyết đoán, nhưng mà, con trai, mẹ còn đang tức giận, con xem xon có phải đi xem một chút hay không, nếu không cha sẽ rất thảm nha!" Nam Cung Diệu giả vờ cực kỳ đáng thương nhìn Nam Nam, hy vọng đạt được thương cảm của con trai.

"Chao ôi! Được rồi, phụ nữ thì phải dỗ, ai bảo là mẹ con chứ!" Nam Nam buông bàn tay nhỏ bé, nhún nhún vai, cùng Nam Cung Diệu xuống giường.

Nam Nam đi vào phòng ngủ của Mộ Hi, cười hì hì đi vào.

"Mẹ, Nam Nam rất yêu mẹ." Nam Nam ôm cổ Mộ Hi làm nũng nói.

"Tiểu thí hài, làm trò, hôm nay là ai giận mẹ?" Mộ Hi nhìn thấy con trai cười hì hì cũng không tức giận nữa.

"Nam Nam là bảo vệ mẹ không bị người khi dễ nha, không có Nam Nam bảo vệ Mộ Hi sao được?" Nam Nam ngồi trong lòng Mộ Hi.

"Tiểu tử thúi, lời ngon tiếng mật giống cha con, sẽ dỗ phụ nữ vui vẻ." Mộ Hi nhẹ nhàng nhéo lại khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Nam Nam, cười vui vẻ.

"Ai lại nói xấu tôi vậy?" Nam Cung Diệu từ bên ngoài tiến đến hỏi.

"Mẹ nói cha biết dỗ phụ nữ vui vẻ." Nam Nam nói cho Nam Cung Diệu.

"Cha chỉ biết dỗ mẹ con thôi." Nam Cung Diệu tùy ý nói, kỳ thật, là lời nói thật lòng, người phụ nữ anh yêu chỉ có Mộ Hi, vì cô, anh thay đổi chính mình, chỉ thay đổi vì cô, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, chính mình bá đạo với người phụ nữ này hoàn toàn không có tác dụng!

Cứ như vậy, mẹ con hiểu lầm xem như giải trừ, một nhà khôi phục lại trạng thái cuộc sống bình thường.

*****

"Ông chủ, đây là phần video nguyên bản kia, người xem còn muốn hay phát lên mạng không, lần trước lượt view rất cao." Hắc y nhân cung kính hỏi Âu Dương Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.