Cô ''Dâu'' Giả Mạo

Chương 13




Mùa hè một năm trước, bầu trời biếc xanh, khí trời hanh khô đến mức chẳng một cơn gió.

Tôi ngồi trong phòng mở điều hòa mà lạnh cóng cầm chặt ly nước ấm, ngây ngốc ngồi trước giường, chán đến chết đợi cái thứ chương trình nghe nói là ‘Kết tinh khoa học tiên tiến nhất của toàn bộ thế giới’ đang nằm trên giường tự vận hành thử, chờ nó mở mắt ra.

Với hàng mi rũ xuống, miệng thì thào, hơi thở đều đều còn vương hương vị đặc biệt ngọt ngào, giờ phút này nó đang nhắm mắt lại dáng vẻ ngủ say bất tỉnh – hình thượng thiếu niêu bất hảo khiến tôi đau đầu, nhìn như thế nào cũng không ra dấu vết của một kết quả công nghệ cao.

Thật không biết nhóm phụ trách thiết kế rốt cuộc có ý gì mà bỏ vốn vào một hạng mục lớn đến thế, vậy thì ít nhiều cũng phải phát triển ra một hình tượng hoàn mỹ mới phải chứ. Nam Lăng từng nói cho tôi biết, kinh phí cho hạng mục người nhân tạo lần này rất lớn, những dãy số không phía sau đủ hù chết người. Thời điểm ấy tôi còn mặc sức tưởng tượng nửa ngày, trong lòng trong mắt phác họa ra vô số gương mặt anh tuấn, kết quả…

Được rồi được rồi, tôi thừa nhận trước khi nhóc con này chưa chính thức ‘sống’ mà oán thầm như vậy là không đạo đức lắm, vậy là tôi gắng hết sức tìm từ để hình dung sự tốt đẹp của nó.

Khách quan đánh giá thì khuôn mặt nhỏ bé này cũng coi như đáng yêu —— dù sao đáng yêu là một từ ngữ khoan dung, giống như bây giờ vậy, cho dù thịt ở má có ít một chút, lỗ tai giấu sau tóc có lớn một chút, đôi môi nhỏ cũng tựa như đang dỗi ai mà biên độ cong lên có hơi khoa trương một chút, nhưng nói tóm lại, gương mặt này vẫn khiến người khác phải thích.

Đi trên đường hẳn là có hơn phân nửa mọi người sẽ quay lại nhìn, trong đó các bà mẹ chắc hẳn chiếm đến hơn 70%.

Kỳ thật không thể trách tôi soi mói quá mức, sống lâu cùng Nam Lăng đẹp đến thế, tiêu chuẩn cái đẹp của tôi tất nhiên hà khắc hơn người thường, huống chi, có thể dùng ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá một người nhân tạo một cách tỉ mỉ, cơ hội như thế không phải ai cũng có.

Từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu…

Không biết trình tự vận hành thử chết tiệt này phải tiến hành đến khi nào, sinh vật trên giường ngay cả động tác xoay người cũng không có, cứ mãi tư thế đó mà bắt tôi nhìn tới nhìn lui đến 33 lần.

Thật nhàm chán…

Những hưng phấn và hiếu kỳ lúc ban đầu đã bị sự chờ đợi buồn tẻ mài đến chẳng còn lại gì, suy nghĩ không biết đến khi nào thứ này mới có thể tỉnh lại, mà tôi lại phải tách ra khỏi cuộc sống chung với Nam Lăng một đoạn thời gian, thế là buồn bực.

“Công việc thiết kế và chế tạo của chúng ta đến đây thì xong cả rồi, quan sát hậu kỳ và ghi chép, chạy thử, về sau phải nhờ Trác Việt anh!”

Nhớ tới thời điểm kia, Nam Lăng mang theo hành lý thật to, đem từng thứ từng thứ của bản thân dọn khỏi căn phòng chúng tôi sống chung, thế mà trên mặt còn có thể mỉm cười nói ra những lời ấy, tôi liền hận đến nghiến răng.

“Vì sao là anh? Vì sao quan sát một người nhân tạo chúng ta phải tách ra? Em là chủ thiết kế dự án này, chẳng lẽ em không muốn là người đầu tiên nhìn đến thành quả sao?” Thời điểm ấy tôi cơ hồ phẫn uất đến rống lên —— dù sao kể từ khi bắt đầu học trung học, tôi và Nam Lăng chưa từng xa nhau trong thời gian dài đến thế, mà ngay cả tham gia vào công trình nghiên cứu trí tuệ máy móc, tôi cũng là đi theo Nam Lăng.

“Chỉ một năm mà thôi, Trác Việt anh đừng để ý như vậy!” Nam Lăng vẫn lộ ra nụ cười chết người khiến không ai có thể cự tuyệt, hơn nữa căn bản còn không cho tôi đường sống phát biểu ý kiến, “Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh nếu biết em là chủ thiết kế người nhân tạo này, thì anh phải nghĩ đến suy nghĩ của em đã trở thành xu hướng tâm lý bình thường rồi chứ. Ý kiến của em trong việc tham dự hậu kỳ cũng không có lợi cho cải tiến kỹ thuật sau này. Cho nên tất cả mọi người mới nghĩ đến việc để không gian không bị quấy nhiễu lại cho anh, để anh quan sát hậu kỳ và ghi chép là thích hợp nhất. Về phần sao lại là anh… Trác Việt chẳng lẽ anh không phải người đáng để em tin tưởng nhất sao?”

Nam Lăng luôn chỉ cần với câu nói đầu tiên là xoay được tôi, lần này cũng không ngoại lệ. Tôi thở dài một tiếng, duỗi tay kéo em vào ngực, “Vậy… Trong khoảng thời gian này chẳng phải là anh không thể thường xuyên gặp em sao? Mới nghĩ thôi đã cảm thấy buồn bực… Còn có tên người nhân tạo phiền phức kia nữa, hy vọng đừng xuất hiện vấn đề không tưởng…”

“Việc này anh không cần lo lắng, toàn thân nó đều là do mô phỏng mà tạo thành, mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào… cho dù là dùng y học tinh vi nhất kiểm tra đo lường cũng sẽ không tìm ra nửa phần khác biệt so với con người… Nói cách khác, nó là người ra đời thông qua sự kết hợp giữa t*ng trùng và trứng, kết hợp với phương thức thứ ba là kỹ thuật…”

“Em chắc chắn đến vậy sao? Vật thí nghiệm đầu tiên luôn có khuyết điểm cần lo lắng chứ!” Chẳng thích không khí lãng mạn khi em tựa vào lòng ngực tôi mà còn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy thảo luận vấn đề học thuật, tôi chỉ có thể đả kích để em im lặng.

“Em đương nhiên nắm chắc, nó cũng không phải thành phẩm đầu tiên…”

Lời nói đến nơi đây thì ngừng lại, mặc dù có vấn đề đáng hiếu kỳ hơn được khơi mào, nhưng chỉ một cái chớp mắt, Nam Lăng chủ động đưa môi lên, thế là không còn câu hỏi nữa.

“Trác Việt, anh phải chăm sóc bản thân mình đó. Còn nữa, trong vỏ não của người nhân tạo kia được đặt vào trí nhớ mô phỏng, sau khi cuộc sống bắt đầu, những cảnh tượng hư cấu sẽ dần sống lại trong ký ức. Trác Việt, anh sẽ phát hiện một việc rất thú vị…”

Thú vị sao?

Tôi cười khổ. Chuyện thú vị còn không biết năm nào tháng nào mới bắt đầu phát sinh, nhưng hiện tại xem ra tôi đã sắp bị buồn chết rồi.

Không thể tiếp túc làm tình làm tội bản thân mình thế nữa, ít nhất cũng phải ăn gì rồi quay lại.

Một bên phỉ nhổ chính mình không hề đuổi theo tình yêu, một bên run rẩy giũ áo sơmi chậm chạp dọn ra ngoài.

Sau đó là thanh âm ‘kẽo kẹt’ rất vang, tiếng một cơ thể xoay người trên giường, lỗ tai tôi lập tức dựng đứng lên như tai thỏ.

“Ừm…” Âm điệu sềnh sệch lại khàn khàn giống trẻ con vừa mới học nói, bật ra câu không đầy đủ.

Tôi dùng động tác cẩn thận chậm rãi nhất, một lần nữa nặng nề quay trở về.

“#¥#%…#…” Câu phát âm dài hơn, nhưng với thính lực hoàn mỹ vào lúc trung học cơ sở đã có thể thi đỗ TOEFL của tôi vẫn nghe chẳng hiểu nó muốn nói gì.

Rùng hết cả mình.

Bắt đầu giả thiết liệu có phải Nam Lăng đã lỡ tay gài thứ ngôn ngữ địa phương nơi thôn xóm nguyên thủy nào đó ở Công-gô Lào hoặc Campuchia hay không.

“Long… Long Nại?” Thử kêu tên nó, nếu nó tiếp tục không phản ứng, tôi lập tức chuẩn bị đóng dấu mộc lớn lên phần không đạt tiêu chuẩn trên báo cáo, sau đó kêu nhóm chuyên gia chó má lập tức tới mang nó trở về – à thì, đương nhiên trong cái nhóm chuyên gia bị tôi dùng tính từ ấy không có Nam Lăng.

“A…” Tuy vẫn phát âm độc nhất mỗi một chữ, nhưng nó đã nâng mắt lên lẳng lặng nhìn tôi, xem như đã có phản ứng.

“Tỉnh rồi à?” Tôi cười gượng, phát hiện việc bản thân đang làm hiện tại cũng có phần dễ dàng như trao đổi với con chó cưng, vì không để sự tẻ ngắt diễn ra, tôi đành tiếp tục tìm chuyện để nói – dù sao cũng chẳng thể trông cậy vào nó.

“Đói bụng chứ? Có muốn ăn chút gì không?”

Những câu thối nát chẳng chút sáng tạo, nhưng dù gì cũng là những câu bình thường rất hữu hiệu để thăm dò tình huống.

Mái đầu với những lọn tóc ngắn mềm mại kia rốt cuộc gật gật vài cái, còn phát ra âm thanh, “Được… đó…”

Oh my god! Không cần nó nhớ lại gì đâu, chỉ cần chức năng biểu đạt ngôn ngữ của nó sống lại thôi tôi cũng đã rất cảm động!

Tưởng tượng bên trong cơ thể của sản phẩm công nghệ cao này là các vi xử lý chạy ráo riết vận chuyển như bay, vậy thì ít nhiều cũng cần thời gian mới quen được. Không lòng dạ nào tiếp tục ngồi đây xem cẩn thận cả quá trình, tôi phóng như điên đến nhà bếp làm bánh mì sandwich.

Chờ đến khi bánh mì nóng hầm hập ra lò, phía trên còn phết trứng gà lên đưa đến tận tay, đôi mắt nó mới đảo qua đảo lại, trên cơ bản phục hồi tinh thần.

“Trác Việt, ngủ ngon quá… Cổ cũng đau nè.” Nó một bên thực không hình tượng mà nhét thêm trứng vào miệng, một bên lấy tay xoa sau ót.

Tên người thứ nhất sau khi tỉnh dậy nó bật ra là tên tôi ư? Xem ra ngay từ đầu Nam Lăng đã có ý định để nó ở chỗ tôi.

Chẳng qua hiện tại xem ra, nhóc con này thật giống người bình thường. Lông mày, ngáp, vươn vai… Mỗi một động tác đều hết sức tự nhiên, nhìn không ra chút sơ hở.

Kỳ thật nghiêm túc ngẫm lại, cơ thể nó vốn là một ‘con người’, làm ra những động tác đó vốn là vô cùng hợp lý.

Là do tôi bị hình tượng người máy với đường cong cứng ngắc, động tác thô lỗ nơi phòng thí nghiệm ăn mòn quá sâu mà thôi.

Trừng mắt nhìn nhóc con gặm hết bánh mì, tôi chỉ hận tại sao mình không cầm chén đĩa gì lại đây để hiện tại có cớ đi rửa mà chuồn mất, nếu vậy thì sẽ tốt hơn nhiều so với việc bây giờ hai người – à không, là một người và một người máy đang trừng mắt nhìn nhau.

“Trên mặt… chưa sạch hết sao?” Thấy mắt tôi trợn lòi cả ra, nhóc con lại bắt đầu lấy tay liều mạng chùi miệng.

“Không có không có, sạch lắm rồi…” Nói xong bảy chữ đặc biệt chân thành này, tôi phát hiện tiếp theo chẳng còn gì để nói.

Không thể trách tôi chất phác hoặc kém cỏi không biết nói gì, đổi thành bất cứ người nào đối diện với kẻ xa lạ thì dù nhiệt tình và thông minh đến mấy cũng chẳng thể phát huy đường sống.

“Đau nhức người quá…” Thấy tôi cứng ngắc như khúc gỗ, không có được đáp án vừa lòng, nhóc con quẹt quẹt miệng, mắt bắt đầu đảo vòng chuyển ra bên ngoài cửa sổ, “Thời tiết đẹp quá, phải ra ngoài phơi nắng!”

Cái gọi là ghi chép kiểm tra thì lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh, vậy là tôi không thể ở lại khi nhóc con lần đầu tiên ra ngoài.

Tôi nhắm mắt theo đuôi sát phía sau nhóc. Mới vừa rồi phải nghiến răng nghiến lợi với nhiệt độ lạnh run của máy điều hòa, hiện tại tôi gần như bị mặt trời nướng chính đến ngay cả mở miệng than cũng không còn sức.

Có trời mới biết sao nhóc con lại hưng phấn đến thế, dưới ánh nắng gay gắt như vậy mà còn vui vẻ được.

Dưới loại thời tiết này mà huênh hoang ra đường đơn giản đều là những cô gái ăn mặc mát mẻ lộ thắt lưng hở chân để khoe khoang dáng người, hai thằng đàn ông không ngoan ngoãn ở nhà cũng muốn chạy tới giúp vui làm quái gì?

Mồ hôi chảy xuống như mưa, tôi bắt đầu hồi tưởng lại mùa hè trong dĩ vãng cùng Nam Lăng, mùa hè mà hai tay đông lạnh cầm lấy chén canh bách hợp nóng ấm lòng người.

Và rồi nhìn lại sự thảm hại giờ phút này, quả nhiên là bầu trời nhân gian mà…

“Kem đâyyyyyy. Kem chocolate đâyyyyyy.”

Thấy tôi đáng thương, cuối cùng ông trời đưa đến thứ giải cơn nắng nóng.

Vô cùng vui mừng duỗi tay ra được một nửa, sau đó vẻ đau khổ mà ngoảnh mặt đi.

Mùa hè năm nay kem chocolate rất được ưa chuộng. Kem làm thành hình con thỏ lưu manh dáng vẻ lấm lét, đôi mắt là hai viên kẹo đường màu sắc rực rỡ, hầu như mấy nhóc tì nào dưới 6 tuổi đang trên đường cũng cầm một que kem như thế.

Những quảng cáo trong tivi cứ oanh tạc lặp đi lặp lại liên tục, vậy là tuổi thơ của bọn nhóc trôi qua cùng vị kem chocolate ngọt ngào.

Nhưng tôi tạm thời không tính toán gia nhập vào hàng ngũ này.

Chẳng qua cự tuyệt ý tốt của người khác là một chuyện rất không lịch sự, hơn nữa có cả một kẻ liếm kem còn dõi theo với ánh mắt đặc biệt chờ mong.

Tôi lê bước tới gần, suy nghĩ phải vờ vịt thế nào mới có thể ném sạch cái việc mất mặt này đi.

May làm sao, còn vài bước nữa thì tới chỗ cửa hàng tạp hóa của bà cô đang trừng mắt nhìn chúng tôi, âm thanh cứu mạng vang lên rất đúng lúc, “Này cậu bé, hai cây kem đó còn chưa trả tiền mà…”

Trên gương mặt phía trước bắt đầu lộ ra vẻ mê mang, ngay cả động tác liếm kem cũng không tự giác mà ngừng lại.

Nam Lăng đã từng nói, trong tư duy của cậu nhóc có rất nhiều khái niệm, chẳng qua phải cần một vài kích thích bên ngoài dẫn đường mới có thể từng bước hình thành, chẳng hạn như bác gái vừa rồi nhắc tới ‘Tiền’…

Thật may là gương mặt nhóc con đối với người khác phái có tuổi vẫn có lực sát thương vô cùng, bà cô kia chắc hẳn cũng vui tươi hớn hở mà vội vàng thưởng thức, chứ không thì cậu nhóc đã sớm bầm dập lâu rồi, làm gì còn có thể tự do tự tại đứng ở chỗ này.

Đôi mắt to tròn vụt sáng lên rồi chớp mắt mấy cái, xem ra chương trình đã được kích hoạt, cậu nhóc đã hiểu.

Vỗ vỗ túi áo rồi túi quần, sau đó vẻ mặt chính trực nhìn về phía tôi.

Không có tiền chứ gì?

Nam Lăng dù có là thiên tài cũng sẽ không nghĩ đến bảo bối nhân tạo của mình sau khi thức tỉnh thì việc đầu tiên là chạy ra đường mua kem, bởi vậy không hề để tiền vào túi nhóc con ấy cũng chẳng phải là sai lầm quá lớn.

Dù sao lối suy nghĩ của đồ vật có thần kinh hoạt động, có trí nhớ là vô cùng kỳ lạ, tuy rằng bộ phận cơ sở nhất là do Nam Lăng cùng những người hợp tác chế tạo nên, nhưng tình hình phát sinh sau đó thì chẳng ai đoán trước được.

Cũng giống như một đứa trẻ được cha mẹ sinh ra, sau đó được dành cho một hoàn cảnh nhất định để phát triển, nhưng không thể đoán được quỹ tích cuộc sống từ nay về sau sẽ như thế nào.

Vậy nên câu nói Nam Lăng thường nhắc đến nhất chính là, ngay từ giai đoạn đầu tiên của quá trình, các nhóm thiết kế cũng đã mất đi lập trường của mình.

Nhân lúc đưa kem cho cậu nhóc, tôi bắt đầu lục tiền trong túi.

Chỉ tiếc những nhân viên khoa học kỹ thuật cấp báu vật quốc gia giống tôi và Nam Lăng, ngày thường phần lớn hoặc tham dự các loại tiệc rượu cao cấp hoặc tiệc tùng, mua sắm cũng chỉ thích chọn nhãn hiệu số lượng có hạn mà tiêu thụ, rồi gọi điện thoại hoặc check hàng trên mạng, tự nhiên sẽ có nhân viên thái độ niềm nở đưa hàng tới cửa, cho nên rất ít có cơ hội mua gì đó trên đường phố.

Vì hai cây kem mà rút thẻ tín dụng dường như có hơi quá trớn, huống chi nhìn qua nơi của bà cô ấy thì cũng không có vẻ gì là cung cấp loại phục vụ này.

Cho nên tôi chỉ phải liều mạng cười, lấy tờ một trăm cẩn thận đưa qua.

“…” Bà cô sầm mặt bắt đầu thối tiền lẻ.

“Xin lỗi, rất xin lỗi…” Trơ mặt ra giải thích liên hồi, tôi liếc mắt qua thì thấy nhóc con tỏ vẻ chẳng liên quan đến mình mà nhìn xung quanh, cậu chàng cũng đã bắt đầu gặm luôn cây kem vốn thuộc về tôi.

Ngày đầu tiên ra ngoài tản bộ đến sứt đầu mẻ trán, bắt đầu từ lúc tôi vô cùng thảm hại cầm một đống lớn giấy tiền lẻ màu sắc sặc sỡ của bà bán kem, sau đó là Long Nại ăn hai cây kem xong vẫn còn thèm thuồng mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm đồ ăn vặt của đám nhóc tì đầy đường, cảnh kết mất mặt vội vàng chấm dứt.

Người nhân tạo này từ khi thức tỉnh thì tất cả phản ứng đều bình thường, sinh lý kiện toàn, tâm tính khỏe mạnh. Cho dù có rất nhiều khái niệm vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng tin rằng theo cuộc sống cậu nhóc kéo dài, mọi việc sẽ dần tốt đẹp.

Điều duy nhất khiến tôi không rõ chính là, hao tốn nhiều thời gian, tiền bạc và nhân lực, vật lực đến thế để chế tạo ra một tiểu thiếu gia như vậy, ý nghĩa rốt cuộc nằm ở đâu?

Nói theo thuyết hữu thần, con người được thượng đế nặn thành mô phỏng theo bản thân ngài.

Giải thích theo khoa học hiện đại, sinh mệnh con người bắt đầu thông qua sự kết hợp giữa t*ng trùng và trứng.

Cho dù không có nhiều những quy định pháp luật ràng buộc rõ ràng, nhưng dùng bất kỳ cách nào ngoài phương thức truyền thống để tạo ra mạng sống sẽ luôn phải chịu sự tranh luận rất ầm ĩ về đạo đức nhân loại.

Nhưng dù dư luận có trở nên huyên náo đến mức nào, vẫn có rất nhiều người chấp nhất với vấn đề ấy.

Lời giải thích của Nam Lăng chính là mục tiêu nghiên cứu này có thể cứu vớt những con người trời sinh tàn tật hoặc chẳng may chịu qua bất hạnh.

Lúc nói những lời ấy, một cách lơ đãng, Nam Lăng luôn toát ra vẻ đau thương như được giấu kỹ, tôi biết lời em chính là lời chân thành thiết tha.

Nhưng trong lòng tôi vẫn ẩn giấu bất an.

Sau tấm màn của sự nhân từ càng có nhiều nguyên nhân hơn nữa. Có phải chăng bởi sinh mệnh con người là của thần thánh, nên thông qua sức người mà chế tạo ra một mạng sống sẽ khiến chúng ta có được cảm giác thỏa mãn hệt thượng đế?

Quá giờ nghỉ ngơi so với trước kia, tôi ngồi nơi bàn máy tính lọc cọc gõ ghi chép báo cáo cho ngày đầu tiên của Long Nại và cảm nghĩ của mình.

Nhưng đoạn cuối tôi suy nghĩ thật lâu ấy cuối cùng vẫn xóa đi.

Dù sao, báo cáo này sẽ thông qua email mà gửi cho Nam Lăng, tôi không muốn lúc em đang bận rộn công tác rất nhiều mà còn bị thứ tình tự của tôi lây bệnh.

Long Nại đã sớm ngủ —— chẳng qua cậu nhóc không phải ngủ trên giường mình mà là cuộn tròn trên tấm thảm dày cạnh chân tôi. Bởi vì sau một giờ quay cuồng trên giường như bánh nướng, nhóc con rút ra kết luận là nằm một người trong căn phòng rộng lớn trống trơn tối mù sẽ không ngủ được.

Có trời mới biết đây là do ảnh hưởng của tình huống giao nhau nào mà ra loại biến dị này – những thiết kế và chế tạo của nhóm chuyên gia trên cơ bản đều là loại hình có thể ngủ rất say, dù một mình nơi chốn núi cao rừng rậm hoang sơ hoặc nằm trong hang sói.

Nam Lăng nếu tận mắt nhìn thấy kết tinh tâm huyết của mình sau khi thức tỉnh thì như con mèo mà co ro dưới chân người khác thế này, chắc hẳn em sẽ muốn chết mất.

“Này! Dậy ngay, tôi phải tắt máy đi ngủ, nhóc cũng trở về phòng mình ngủ đi!”

Không biết phải gọi thế nào mới đúng, tôi chỉ đành vỗ cặp mông tròn tròn của cậu nhóc, dù sao trước kia Nam Lăng đều làm thế để gọi tôi dậy.

“Ừm ừm…” Cũng không biết người nhân tạo có nằm mơ hay không, nhưng xem tình hình trước mắt thì nhóc con không hề để ý tới tôi.

Đau đầu…

Nếu cứ để cậu nhóc ở đây, vậy hệ số ngày mai thức dậy phải cực khổ hầu hạ một người nhân tạo bị cảm nhất định rất cao.

Cắn răng một cái, cúi rạp người bế nhóc lên.

Ôi chao?

Nhìn qua bộ dáng đầy đặn thế, vậy mà nhẹ hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều.

Đường cong mềm mại ôm vào trong ngực còn thật ấm áp.

Không phải cơ thể trưởng thành như Nam Lăng, chỉ cần chạm vào sẽ khiến người chẳng kìm lòng mà sinh ra dục vọng. Đây là cảm giác thoải mái, cảm giác bình yên như một đứa trẻ.

Nhịn không được cọ cọ chiếc mũi nho nhỏ của nhóc, gương mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay lập tức phản đối, nhăn lại hệt bánh bao.

Ha ha, thật đáng yêu…

Phiền muộn và miễn cưỡng vẫn quanh quẩn trong lòng cũng dần tan đi khi thấy biểu tình sinh động của nhóc giờ phút này

Nhẵn nhụi mà yếu ớt, khờ dại lại thẳng thắn…

Hóa ra gương mặt con người có thể có nhiều biểu tình phong phú đến thế.

Tôi đã công tác trong căn cứ lâu lắm, lâu đến mức những người tiếp xúc qua đều là những kẻ bày ra thái độ nghiêm túc đối với công việc, thế là lối suy nghĩ cẩn thận của họ bị đưa luôn vào cuộc sống, ngay cả khe khẽ mỉm cười thôi cũng sinh ra giống nhau như khuôn đúc. Có lẽ ở chung với họ lâu quá, tôi cũng đã quên mất rồi…

Quên rằng Nam Lăng thời trẻ trong trí nhớ tôi sẽ không để ý hình tượng mà nằm thành hình chữ ‘Đại’ trên cỏ, quên mất quãng thời gian có người sẽ cười to đến mức toàn bộ thế giới đều có thể nghe. Tất cả đã dần theo tháng năm trôi qua trở thành những việc ngày càng mơ hồ.

Kể từ khi nào thì bắt đầu, một thứ gì đó đã dần biến mất trong buồn bã, để rồi càng lúc càng xa, sau đó chẳng còn dấu tích để mà tìm kiếm.

Động tác trên tay nhẹ nhàng hơn, để tránh quấy nhiễu nhóc con đang trong mộng đẹp.

Tấm ra trải giường mềm mại màu biếc xanh tựa đại dương sâu thẳm, cơ thể Long Nại vừa mới được đặt lên lập tức liền bị mặt biển ấy khẽ khàng ôm.

Hầu kết nhẹ giật, miệng nhẹ giật, như đang rất thích hưởng thụ thứ gì đó.

Ánh trăng mỏng manh nghiêng qua song cửa luồn vào, vỡ ra ngay lần đầu chạm khẽ.

Trên gương mặt Long Nại bị mạ lên vầng sáng màu vàng nhạt, dịu dàng như nước.

Có sung sướng không hiểu nổi bắt đầu theo đáy lòng một chút trào ra.

Trước khi cẩn thận đóng cửa lại chúc nhóc ngủ ngon, tôi rốt cuộc nhịn không được vì lòng tốt của mình mà run miệng bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.