Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 14: Không muốn nỗ lực nữa




Người làm thuốc dẫn không đơn giản như vậy, cũng không phải chỉ có thống khổ trên thân thể, mà còn là tra tấn về mặt tinh thần.

Ngươi phải tự mình cảm thụ thịt trên thân thể bị cắt đi từng khối từng khối, tận mắt nhìn máu bên trong cơ thể bị chảy ra từng giọt từng giọt, sự đau đớn như lăng trì này không phải người thường có thể chịu đựng được, mà đáng sợ nhất chính là ngươi căn bản không biết loại khốc hình (hình phạt tàn khốc) này đến khi nào thì mới kết thúc.



Về tới bên người Chanh Âm, An Thiếu Du nhẹ nhàng cầm lấy tay y, suy nghĩ về lời mà Bạch đại phu nói lúc nãy…, hắn có chút sợ hãi cũng có chút chần chờ, không phải sợ hãi cái chết của mình, mà là lo lắng cho vận mệnh của Chanh Âm.

Một khi hắn làm thuốc dẫn, vậy nghĩa là trước khi chữa khỏi cho Chanh Âm, tính mệnh hai người bọn họ sẽ phải gắn kết chặt chẽ với nhau, nếu như hắn không chịu đựng được, vậy Chanh Âm y…

Bạch đại phu đến khách sạn tìm nơi ngủ trọ, cũng cho An Thiếu Du thời gian một buổi tối suy nghĩ, giờ ngọ ngày mai hắn sẽ trở lại nhà Chanh Âm, nếu lúc đó An Thiếu Du vẫn còn chưa nghĩ ra đáp án, thì hắn sẽ lập tức rời khỏi thành, còn nếu An Thiếu Du đáp ứng, vậy hắn sẽ lưu lại.

Lựa chọn đang bày ra trước mặt An Thiếu Du phi thường quyết tuyệt, nhưng trong lòng hắn lúc này lại trống không, không có bất kỳ manh mối và đáp án nào, An Thiếu Du từng đối mặt với nhiều loại lựa chọn mà làm ra những quyết định dứt khoát, hôm nay dĩ nhiên đã không còn sự quyết đoán kia, hắn có thể cầm sinh ý đi đọ sức, có thể cầm ngân lượng đi thử nghiệm, nhưng không có dũng khí lấy tính mệnh Chanh Âm ra đặt cược.

“Ta có nên hay không…” Nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay Chanh Âm, An Thiếu Du tự hỏi.

Nếu Chanh Âm được chữa khỏi, bản thân lại chết, như vậy hắn chẳng phải là lần thứ hai trở thành hung thủ đẩy Chanh Âm xuống địa ngục sao? Làm như vậy có thực sự đúng không?

An Thiếu Du khổ não cúi người xuống, hai tay ôm đầu, nhắm mắt lại chỉ muốn thoát khỏi tâm tình phiền não này, nhưng đột nhiên trong đầu lại hiện lên hồi ức trước kia.

Đó là chuyện phát sinh sau khi Chanh Âm mất tích trở về được mấy ngày, khi đó bọn họ đang nói về vị thê tử tương lai của An Thiếu Du, hắn vẫn chưa biết y có bệnh, vẫn như cũ tương đối thờ ơ, không hề biểu lộ một tia ôn nhu.

“Thiếu Du, tiểu thư Úy gia rất tốt, nghe nói là đại gia khuê tú tri thư đạt lý*, ngươi vì cái gì còn muốn đổi người?” Chanh Âm ghé vào bên gối hắn hỏi.

*Tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa.

“Ta chưa từng gặp qua nàng.” An Thiếu Du trả lời như vậy, “Ta chỉ tin vào hai mắt của mình.”

Chanh Âm đảo cặp mắt trắng dã, làm một bộ dáng bó tay hết cách mà thở dài: “Nhưng Thiếu Du, có khi những chuyện bày ra trước mắt cũng không nhất định là thực sự, ngươi cùng với tiểu thư này thành thân thử xem, nói không chừng nàng chính là người ngươi thích thì sao?”

“Việc này cũng có thể thử?” An Thiếu Du có chút bất mãn với sự lỗ mãng của y.

Mà Chanh Âm lại thản nhiên trả lời: “Đương nhiên, phàm bất cứ việc gì, lần đầu tiên đều là thử cả! Giống như ta, trước đây giam cầm ngươi cũng chỉ là thử một chút, tuy rằng kết quả thất bại, nhưng suy cho cùng ta cũng đã làm hết sức mình nha.”

Ví dụ không thỏa đáng như vậy khiến An Thiếu Du nhíu mày, cũng không cùng y trao đổi vấn đề này nữa, bởi vì đoạn thời gian bị giam cầm kia đối với An Thiếu Du mà nói, vẫn là sỉ nhục lớn nhất trong đời.

Hệt như một giấc mộng, An Thiếu Du mở to mắt, người trước đó còn cười với mình, khuyên mình và Úy tiểu thư thành thân vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt tiều tụy tái nhợt khiến nhân tâm đau nhức, đã không còn vui vẻ cười nói như lúc trước, đã không còn nữa rồi…

Nghĩ tới đây, An Thiếu Du sửng sốt, chợt phát hiện sau khi lấy thân phận người hầu đi theo Chanh Âm, hắn hiếm khi nhìn thấy nụ cười xán lạn của y, phần lớn thời gian Chanh Âm đều chỉ mỉm cười nhàn nhạt, chỉ khi thỉnh thoảng đề cập đến “An Thiếu Du”, y mới lộ ra nụ cười chân chính.

Trầm mặc nửa ngày, An Thiếu Du đột nhiên hừ cười một tiếng, ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười tự giễu nhìn về phía Chanh Âm.

Hắn đưa tay xoa nhẹ gò má Chanh Âm, thâm tình nhìn thụy nhan* của y, trong nháy mắt tựa hồ hết thảy đều sáng tỏ.

*Thụy nhan: dung nhan khi ngủ.

“Chanh Âm, mười năm trước, trước khi tính toán giam giữ ta ngươi cũng từng lâm vào mâu thuẫn và thống khổ như vầy có phải không?”

Mặc dù không phải lấy mạng đổi mạng, nhưng An Thiếu Du tin tưởng, Chanh Âm hẳn là hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng của chuyện này —— y có khả năng sẽ bị An Thiếu Du chán ghét cả đời, này đối với y mà nói có lẽ so với chết còn khó chịu hơn.

Thế nhưng y vẫn như cũ lựa chọn, bởi vì Chanh Âm cảm thấy —— y dù sao cũng đã thử, cũng đã cố gắng hết sức mình.

“Ngươi kiên cường như vậy, nỗ lực như vậy muốn đạt được tình yêu của An Thiếu Du… Không đáng a.” Nói xong, hắn nâng lên một lọn tóc đen của Chanh Âm đặt bên miệng hôn xuống.

“An Thiếu Du là một tên ngu xuẩn ích kỷ, hắn chưa từng nghĩ tới ngươi, cũng không làm được cho ngươi cái gì, làm sao có thể xứng với toàn tâm toàn ý của ngươi đây?”

Hắn quỳ gối bên giường Chanh Âm, cầm chặt tay y đặt ở trên trán, trong đêm khuya yên tĩnh truyền ra tiếng khóc trầm thấp, đây là một nam nhân vì hành động trước kia của mình mà phát ra tiếng sám hối.



Buổi trưa hôm sau, Bạch đại phu đúng hẹn mà tới, hắn đi vào phòng, thấy Chanh Âm vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, An Thiếu Du thì đang thu dọn chăn đệm trên đất, vẻ mặt thong dong dáng điệu bình tĩnh.

Bạch đại phu có chút kinh ngạc, chí ít hắn cho rằng đêm qua An Thiếu Du hẳn phải trắng đêm khó ngủ mới đúng, nhưng từ sắc mặt hắn xem ra, rõ ràng là một người nghỉ ngơi đầy đủ, hoàn hảo khỏe mạnh, chẳng lẽ An Thiếu Du quyết định từ bỏ sao?

Nghi vấn trong lòng không ngừng khuếch trương, Bạch đại phu quan sát hành động của An Thiếu Du, tựa hồ như muốn từ trong đó tìm ra một ít manh mối*.

*Nguyên văn “chu ti mã tích”, nghĩa là từ chỗ tơ nhện giăng có thể tìm ra nơi cư trú của con nhện, từ dấu vết của táo mã (một loại côn trùng) có thể tra ra hướng đi của nó. Ví von sự tình lưu lại mơ hồ có thể tìm ra dấu vết và manh mối.

An Thiếu Du vừa thu dọn vừa nói với Bạch đại phu: “Thân thể Chanh Âm thực sự rất kém, hôm nay vẫn còn chưa tỉnh ngủ… Bạch đại phu ngồi xuống trước đi.”

“Ừ.” Bạch đại phu ngồi sang một bên, mới vừa muốn hỏi điều gì, còn chưa mở miệng đã bị An Thiếu Du cắt đứt.

“Bạch đại phu, mấy ngày nay ta đã làm rất nhiều chuyện trước đây chỉ có Chanh Âm mới làm…”

Tỷ như ngủ dưới đất, tỷ như dỗ dành y vui vẻ, tỷ như lấy thân phận người ngoài cuộc nghe y nói chuyện của mình.

“Ta phát hiện, nguyên lai chữ ‘nhẫn’ thật sự là tâm thượng nhất bả đao*, rất đau.”

*Chữ nhẫn được kết hợp bởi bộ đao (con dao) (刀) ở trên, và bộ tâm (con tim) (心) ở dưới. Người xưa lấy hình ảnh rất đơn giản ấy để nói lên đức tính nhẫn nại, chịu đựng của con người. Hiểu một cách nôm na là nhẫn nhịn thì lúc nào cũng phải kìm lòng như khi có dao đè lên tim làm chúng ta có thể ứa máu, nhưng chúng ta vẫn có thể chịu đựng để vượt qua… khi ấy bản thân bắt đầu rèn luyện được đức “nhẫn”.

Nhẫn không thể nói cho hắn biết sự thực, nhẫn không thể cùng hắn quá mức gần gũi, nhẫn không thể cùng hắn tâm sự nỗi lòng.

“Cho nên đáp án của ngươi là…?” Bạch đại phu cũng không che đậy, hỏi thẳng vào vấn đề.

Lúc này An Thiếu Du đã thu dọn xong chăn đệm, đứng ở trước mặt Bạch đại phu, khóe miệng hắn khẽ nâng, xem ra khuôn mặt dưới diện cụ hẳn là đang cười.

“Ta sẽ dưỡng tốt thân thể, tặng cho Chanh Âm làm thuốc dẫn.” Ngữ khí An Thiếu Du kiên định cương quyết, nhất thời khiến Bạch đại phu nghẹn lời, “Trước khi Chanh Âm có thể hoàn toàn chữa khỏi, ta quyết sẽ không chết!”

Lời nói của An Thiếu Du khiến Bạch đại phu giật mình một hồi lâu, đợi hắn lấy lại tinh thần, nhìn qua Chanh Âm đang ngủ say, hắn cũng khẽ nở nụ cười.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp ngươi —— tận lực sống sót.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.