Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Đụng mặt ở siêu thị




"Xúc động là ma quỷ đó cha!"

Nhạc Diễm thấy cha tức giận đến bốc lên ngùn ngụt rồi, không nhịn được nhắc nhở cha tỉnh táo lại. Cậu bé biết hình ảnh khó tin trước không thể chối cãi, nhưng căn cứ theo “kinh nghiệm” ở với mẹ nhiều năm, cậu biết mẹ là người hiểu chuyện, chuyện đang thấy, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Người đàn ông kia là ai?"

Phương Đông Dạ khó chịu nhìn con mình hỏi. Tại sao thằng bé không nói cho mình biết, mẹ cậu còn có một nhân vật đáng gờm như thế này nữa chứ. Nhạc Diễm đối với sự tức giận của cha, nhún nhún vai, nói:

"Con không biết!"

"Con không biết?"

Phương Đông Dạ quả thực không thể chịu được nữa. Người phụ này không phải là lần đầu gặp mặt, đã liền thân mật với người ta như thế chứ?

Làm sao bây giờ?

Qua đó, khẳng định sẽ thành lớn chuyện. Nhưng mà, khó chịu quá đi, anh một khắc cũng ngồi không được.

Cốc! Cốc! Cốc!

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ. Hai mắt Phương Đông Dạ lập tức sáng, có biện pháp xử lý rồi! Anh nhìn thoáng qua hình ảnh chướng mắt của hai người kia, uy nghiêm nói:

"Vào đi."

"Xin chào tổng giám đốc, tôi là bếp trưởng Tề Rạng Đông, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?"

Tề Rạng Đông lễ phép, đặt tay trước người, trên bộ quần áo trắng noãn, khẽ gật đầu thăm hỏi. Kỳ thật hắn ghét cái loại cảm giác này, nhưng vì để bạn tốt có thể tiếp tục thân thân mật mật, hắn không thể làm gì khác hơn là hy sinh một chút.

"Giám đốc phòng ăn đâu?"

Phương Đông Dạ ra vẻ khó hiểu hỏi. Tề Rạng Đông sau một lúc suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:

"Giám đốc đang tiếp một người khách quan trọng."

"Oh, đến phòng ăn chúng ta, lại có người khách nào quan trọng hơn tôi sao?"

Phương Đông Dạ vừa nói xong, Tề Rạng Đông liền ý thức được sững người. Tổng giám đốc đại nhân hôm nay không vui. Trước đây mặc dù anh ta luôn lạnh lùng, thản nhiên, nhưng cũng không tìm cớ gây sự. Tề Rạng Đông vội vàng nói:

"Đương nhiên là so với tổng giám đốc không thể tôn quý bằng. Tôi sẽ gọi giám đốc tới ngay." Nói xong, mỉm cười gật đầu đi ra ngoài.

"Người đó là giám đốc phòng ăn hả? Trông cũng được, cười nhìn cũng đẹp lắm. Con thích nha."

Tề Rạng Đông vừa đi ra ngoài, Nhạc Diễm an tĩnh hồi lâu lúc này mới mở miệng. Phương Đông Dạ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu bé, nhưng mà trời có thể sợ anh, thì con trai anh cũng không có sợ anh.

Nhạc Diễm không những không bị dọa cho im miệng, ngược lại còn cười nói:

"Cha đừng nóng giận, tục ngữ có câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Dù mẹ con hơi ngốc nghếch, nhưng trông rất khả ái nha. Có người thích cũng không có gì lạ cả. Giống như ở quê đó, có chú Phúc Thành gần nhà, cũng thích mẹ nhiều năm rồi đó."

Nhạc Diễm làm bộ như vô tình nói, nhưng thực chất là cố ý khích cha. Hy vọng cha sau khi biết được sức hút của mẹ, sẽ nhanh chóng hành động. Đến lúc ba sẽ tiếp nhận bà mẹ phiền toái kia, thì cậu đã có thể tự do rồi.

"Phúc Thành là ai?"

Người ta nói, người quá giỏi làm ăn, thì trong vấn đề tình cảm sẽ rất kém, mà Phương Đông Dạ hiển nhiên chính là trường hợp tiêu biểu. Thông minh, tỉnh táo nổi tiếng, nhưng giờ như mất sạch. Chỉ với hai câu chế giễu ngắn ngủi của cậu con trai nhỏ, đã khiến toàn bộ lý trí của anh đều tiêu tan hết. Anh tức giận nổi trận lôi đình hỏi.

"Phúc Thành chính là chú hàng xóm sát nhà ở quê đó. Con nói cho cha rồi mà."

Nhạc Diễm ra vẻ vô tội nói, trong bụng lại như nở hoa, cười thầm. Mà Phương Đông Dạ cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Vô Ưu, nhưng lại không có biện pháp gì.

...

"Này, này, này, này "

Tề Rạng Đông vừa liên tục vẫy tay, vừa không ngừng gọi Hoắc Lãng.

"Học trưởng, bạn anh đang gọi anh kìa, anh qua đó xem thử xem."

Vô Ưu thấy bộ dáng khoa trương của Tề Rạng Đông, gật đầu cười, sau đó nhìn Hoắc Lãng nói.

Hoắc Lãng mặc dù không muốn, nhưng biết chắc chắn có chuyện gì quan trọng, Tề Rạng Đông mới gọi mình. Nên cười nói với Vô Ưu:

"Tiểu Ưu, em ăn đi. Anh sẽ quay lại ngay."

Vô Ưu vẫn gật đầu, mặc dù trong lòng cô nghĩ anh không cần phải tới đây nữa.

"Chuyện gì vậy?"

Hoắc Lãng nói chuyện với Tề Rạng Đông, nhưng ánh mắt vẫn không rời Vô Ưu một khắc nào.

"Tổng giám đốc vừa tới, tâm trạng không được tốt lắm, đang muốn gặp anh."

Tề Rạng Đông không thừa nước đục thả câu, mà nói thẳng luôn trọng điểm. Hoắc Lãng nghe Tề Rạng Đông nói xong, chân mày cau lại. Người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Tổng giám đốc vốn không thể đắc tội được. Sau khi tự hỏi một chút, đi đễn chỗ Vô Ưu nói:

"Tiểu Ưu, có một người khách quan trọng vừa tới, anh phải đích thân tiếp đãi."

"Uh, anh đi đi. Em cũng sắp phải đi phỏng vấn rồi."

Vô Ưu ăn cũng đã no, mà trong phòng ăn, mọi người cũng đều đang lục tục đi ra ngoài.

"Đưa điện thoại di động cho anh."

Hoắc Lãng thực sự rất sợ lại bỏ lỡ cô bé cùng trường mơ hồ này, nên rốt cục lấy hết dũng khí, đòi di động trên tay cô. Vô Ưu như không có chuyện gì, liền đưa điện thoại cho anh.

Sau khi nhận điện thoại, Hoắc Lãng rất nhanh lưu lại số của mình rồi ấn gọi. Mặc dù không nghe thấy tiếng chuông, nhưng anh biết, điện thoại của anh đã nhận được số của cô.

"Tiểu Ưu, đây là số của anh. Có gì chúng ta gọi điện nhé."

Hoắc Lãng đưa điện thoại chỉ cho Vô Ưu xem. Vô Ưu sau khi thấy được tên Hoắc học trưởng trên điện thoại, gật đầu cười nói:

"Được. Vậy học trưởng mau đi đi, hình như việc rất cấp bách." Hoắc Lãng sau khi trừng mắt liếc Tề Rạng Đông, quay đầu nhìn Vô Ưu lưu luyến không rời, mới xoay người đi đến phòng tổng giám đốc.

...

"Oa, lưu luyến không rời nha. Không nghĩ tới mẹ lại có sức quyến rũ đối với người nhã nhặn, dễ nhìn như thế kia."

Trong phòng chuyên dụng của tổng giám đốc, Nhạc Diễm sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà nói. Phương Đông Dạ dù đã giận đến nội thương, nhưng cũng không biết làm gì đành chịu. Tục ngữ có câu: “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, xem ra Vô Ưu với Nhạc Diễm, chính là ông trời đặc biệt phái tới để đối phó anh.

Cốc cốc cốc

"Mời vào!"

Vừa nghe thấy tiếng đập cửa, Nhạc Diễm đã vội vàng cao giọng hô. Ánh mắt lộ vẻ tò mò, người giám đốc này nhìn xa cũng được, không biết lại gần như thế nào, người có được như bên ngoài không? Giọng nói của cậu bé có vẻ rất mong đợi, làm Phương Đông Dạ càng bực mình. Nhưng, như đã nói, trừng cũng vô dụng thôi, cậu không có sợ!

Hoắc Lãng đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói trẻ con, cảm giác hơi kỳ quái. Tề Rạng Đông không nói với anh là tổng giám đốc đi cùng ai cả. Dù hơi bực, nhưng anh vẫn phải đi vào chào hỏi:

"Xin chào tổng giám đốc." Sau khi nói xong, nhìn Nhạc Diễm nói:

"Xin chào."

"Chào chú. Trông chú thật đẹp trai. Mẹ cháu đang độc thân, cháu giới thiệu cho chú được không?"

Nhạc Diễm thật đúng là không sợ chết, nói không ngớt, mở miệng ra là giọng đã như sét đánh ngang tai Phương Đông Dạ.

"Hả, cảm ơn ý tốt của cháu. Nhưng mà, chú có người thích rồi."

Hoắc Lãng nói xong, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ. Không thấy đâu, chắc là đi phỏng vấn rồi. Ánh mắt xuất hiện tia thất vọng. Chỉ liếc mắt Nhạc Diễm đã thấy điều này, làm cho cậu càng cười nở hoa, trong khi Phương Đông Dạ tức giận bốc khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.