Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 19: Bí mật chiếc đồng hồ




Nhạc Diễm nhìn cha lái xe, lại nhìn mẹ ngồi cạnh, đột nhiên cười, cảm thấy rất tốt. Một nhà ba người lần đầu tiên đi ra ngoài, nhưng lại là đi bệnh viện. Cậu nhóc nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy khu vui chơi, bánh xe đu quay cao chọc trời, không nhịn được thèm muốn, nếu được chơi cảm giác sẽ như thế nào nhỉ.

Cậu bé mặc dù trong tư tưởng luôn cho mình là người lớn, nhưng dù sao trong người cậu, vẫn tồn tại khát khao nguyên thủy nhất của một đứa trẻ con.

Phương Đông Dạ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được khát vọng trong mắt Nhạc Diễm, trong lòng một trận khổ sở. Chính anh cũng đã từng, vì gắn trên người cái mác thiên tài, mà không thể có được tuổi thơ nên có. Cho nên, anh tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này lại tái diễn lần nữa trên người con mình.

...

"Mẹ, mẹ định đăng ký khám cho con ở khoa nào?"

Sau khi đi vào bệnh viện, Nhạc Diễm cố ý hỏi như vậy. Cậu bé đoán chừng, mẹ sẽ không biết làm gì bây giờ. Mà thực sự đúng là như thế, Vô Ưu cúi đầu cố gắng tự hỏi thật lâu, cũng chưa biết khám ở khoa nào cho đúng. Cuối cùng nói:

"Vào khoa nội đi."

Đáp án của Vô Ưu làm cho cả Nhạc Diễm lẫn Phương Đông Dạ đều không nói ra lời. Nhưng, cũng không thể nói cô không có suy nghĩ được, hình như tất cả các khoa, cũng chỉ có khoa nội là còn có chút liên quan.

"Sao vậy? Không phải sao? Tổng giám đốc, anh nói nên khám khoa nào thì được?"

"Đi theo tôi."

Phương Đông Dạ giống như đã có chuẩn bị từ sớm, cười khe khẽ, sau đó đi về phía trước.

Trên đoạn đường đi qua, có vô số những ánh mắt kinh diễm nhìn về phía họ, bốn phía cũng liên tiếp truyền đến những tiếng cảm thán kiểu như: Oa, hai cha con này giống nhau như lột, đều vô cùng đẹp trai!

Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm nghe nói như thế, không có cảm giác vui vẻ hay đắc ý, mà còn có chút căng thẳng. Hai người tướng mạo giống như nhau, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ.

Mẹ đã nghi ngờ rồi sao?

Vô Ưu nghe thấy đang nghĩ gì đây?

Hai cha con rất ăn ý cùng nhìn về phía Vô Ưu, lại không ngờ thấy được vẻ mặt hoang mang của cô, giống như bị chuyện gì quấy nhiễu. Có phải cô đã bắt đầu hoài nghi rồi không? Phương Đông Dạ khụ một tiếng, sau đó cẩn thận hỏi thăm:

"Vô Ưu, cô đang nghĩ gì vậy?"

"Hả. Tôi, tôi đang nghĩ, rốt cuộc khám ở khoa nào mới đúng hả?"

Vô Ưu nói xong, Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ đều không nhịn được cười. Chỉ khổ cho bọn họ, vừa rồi đã bị hoảng một phen, thì ra là cô đang nghĩ ngợi chuyện này.

Phương Đông Dạ nhìn vẻ đơn thuần của Vô Ưu, cười nói:

"Đừng nghĩ linh tinh nữa, đến nơi rồi." Vừa nói, vừa đưa tay gõ cửa. Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, trên bảng ghi phòng viện trưởng.

"Oh, thì ra đây là một loại bệnh đặc biệt, phải gặp trực tiếp viện trưởng hả."

Vô Ưu bộ dáng như bừng tỉnh, Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ nhìn cô không nói gì chỉ cười trừ.

"Mời vào!"

Trong phòng vọng ra giọng nói ồm ồm, có thể khẳng định viện trưởng là một người lớn tuổi. Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói già nua, nhưng có mười phần khí thế này, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết.

"Chú Lý, chú còn nhớ cháu không?"

Từ cách xưng hô có thể biết, Phương Đông Dạ với người viện trưởng này không xa lạ. Trên thực tế, không những không xa lạ, mà còn tương đối quen thuộc. Viện trưởng khi còn trẻ là bác sĩ riêng của mẹ Phương Đông Dạ. Lúc đó, thân thể của mẹ anh rất yếu, lại không được ra ngoài, cho nên Lý Trạch Nhân có thể nói là khách quen của nhà anh.

Lý Trạch Nhân là người bình dị, dễ gần, đối với người bệnh rất tâm huyết. Bất kể là đêm hôm khuya khoắt, hay mưa to gió lớn, chưa lần nào Phương Đông Dạ cần, mà ông để cho anh thất vọng cả. Chính vì vậy, mặc dù mẹ đã qua đời nhiều năm, nhưng mỗi khi Phương Đông Dạ nghĩ tới Lý Trạch Nhân, trong lòng vẫn không quên được mảnh ân tình đó.

"Bé Dạ. Là cháu sao?"

Lý Trạch Nhân nghe thấy giọng nói của Phương Đông Dạ, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt anh, cẩn thận đánh giá, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động. Lúc ông thấy Vô Ưu và Nhạc Diễm, lại càng vui vẻ hơn:

“Kết hôn từ khi nào? Con cũng lớn như vậy rồi. Cũng không báo cho chú Lý một tiếng." Mặc dù nói trách cứ, nhưng bên trong không giấu được sự mừng rỡ, vui vẻ.

Đối với câu nói của Lý Trạch Nhân, Phương Đông Dạ chỉ mỉm cười thay trả lời. Bởi, anh không muốn nói dối chú Lý, cũng không muốn ngả bài ngay lúc này với Vô Ưu. Cho nên, im lặng chính là biện pháp tốt nhất.

"Viện trưởng, ông. . ."

Vô Ưu nghe viện trưởng nói như vậy, không nhịn được muốn thanh minh. Phương Đông Dạ liền vội vàng cắt ngang, nói chặn lại:

"Chú Lý, chúng cháu đến đây có việc muốn nhờ chú giúp." Phương Đông Dạ nhờ, chắc chắn Lý Trạch Nhân sẽ không từ chối, cho nên anh thẳng thắn nói luôn ý định của mình:

"Chúng cháu muốn cho Diễm làm một bài kiểm tra IQ, bởi thằng bé này thông minh quá mức."

"Không thành vấn đề."

Lý Trạch Nhân nghe xong yêu cầu nhỏ này, liền đồng ý luôn. Nhưng, Phương Đông Dạ lại bổ sung thêm, nói:

"Cháu hy vọng chú Lý giúp cháu, bất kể là kết quả thế nào, cũng không công bố ra ngoài."

Phương Đông Dạ vừa nói xong câu này, Lý Trạch Nhân liền lộ ra ánh mắt hoài nghi.

Phương Đông Dạ thành thật nói:

"Cháu muốn cho thằng bé có một tuổi thơ bình thường, mà không phải chịu nhiều gánh nặng trên người."

Lý Trạch Nhân hiểu ra, nhìn Phương Đông Dạ nói:

"Yên tâm, chú biết phải làm như thế nào. Đi theo chú."

Năm đó, kể từ sau khi đem kết quả kiểm tra chỉ số IQ của Phương Đông Dạ cho cha anh biết, thì cuộc sống của anh đã không còn bình thường nữa. Lý Trạch Nhân đến giờ vẫn còn nhớ rõ, cũng có cảm giác hối hận. Một đứa nhỏ 8 tuổi, chỉ vì là một thiên tài, sẽ không được đến trường đi học, mà phải chịu sự giáo dục đặc biệt.

Kết quả của sự giáo dục đó là gì? Sau mỗi lần gặp mặt, cậu bé càng ngày càng lạnh lùng hơn. Mỗi lần nhìn Phương Đông Dạ lộ ra vẻ mặt không nên có của một đứa trẻ, ông cũng đau lòng không thôi. Nhưng, lại không thể cứu vãn được. Cho nên, lúc này đây, coi như ông đền bù lỗi lầm trong quá khứ. Bất kể là kết quả như thế nào, ông cũng sẽ không công bố ra ngoài. Dù cho cậu bé này có là một thiên tài xuất chúng, có một không hai, ông cũng sẽ không nói ra.

...

"Hả? Trời ơi."

Sau khi có kết quả kiểm tra, Lý Trạch Nhân nhìn số liệu, không dám tin kêu lên. Chỉ số IQ 156. Đây quả thực là điều người ta không thể tin được. E rằng cậu bé, sẽ là người có chỉ số IQ cao nhất trên thế giới tính đến thời điểm này.

Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt khoa trương của viện trưởng, đưa tay về phía ông. Viện trưởng hiểu ý đưa bản báo cáo trong tay cho anh. Đọc xong kết quả, trên mặt Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười thản nhiên. Chỉ số IQ của anh 148, không ngờ chỉ số IQ của con anh lại còn cao hơn cả anh.

"Này, kết quả như thế nào hả? Có phải có cái gì không tốt không?"

Vô Ưu thấy hai người họ, lúc thì kêu to, lúc thì cười, trong lòng lại cực kỳ lo lắng, mà ngược lại với vẻ hớn hở của hai người, Nhạc Diểm cứ như không có gì. Bởi, không ai biết rõ kết quả này hơn cậu.

"Đây."

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nôn nóng không ngừng, thì đưa báo cáo kết quả cho cô. Vô Ưu nhìn những chữ số ngổn ngang trên tờ kết quả, xem không hiểu được.

"156? Có nghĩa là gì hả?"

Vô Ưu chỉ vào con số trên tờ báo cáo, nhờ viện trưởng Lý giải thích. Viện trưởng Lý kiêu ngạo nói:

"Trên thế giới, người có chỉ số IQ cao nhất là Einstein, chỉ số IQ là 160. Nhưng lại đã qua đời rồi, mà căn cứ theo số liệu báo cáo. . . ."

Vô Ưu nghe thế, ngại ngùng nói:

"Ông có thể nói đơn giản hơn một chút được không?" Điều này thật sự không thể trách cô. Sao ông ta lại đề cập đến Einstein làm gì. Trước kia hồi còn học đại học, cứ nhắc tới những người này, là Vô Ưu không nhịn được đau đầu.

Ách?

Viện trưởng Lý sửng sốt, Phương Đông Dạ vội vàng giải đáp đơn giản nhất cho Vô Ưu:

"Ý của chú Lý là, Bé Diễm là cậu bé thiên tài."

"Hả. Thật vậy sao? Thiên tài a!"

Vô Ưu sau khi nghe xong, vui mừng xông đến chỗ Nhạc Diễm, sau đó nâng cậu bé lên, hưng phấn cẩn thận đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Bộ dáng yêu thương không muốn buông tay, giống như đây không phải là cậu nhóc Nhạc Diễm vẫn thường cãi nhau với cô vậy.

...

"Mẹ. Mẹ có muốn làm kiểm tra không."

Nhạc Diễm nhìn bộ dáng vui vẻ, chảy cả nước miếng của Vô Ưu, không nhịn được nói đùa. Ý của cậu là ám chỉ Vô Ưu ngốc nghếch, ai ngờ Vô Ưu nghe nói như thế, hai mắt mắt liền sáng lên, sau đó nói:

"Được a. Được a." Sau đó nhìn Viện trưởng Lý Trạch Nhân:

"Có thể không ạ?"

Vẻ mặt cô rất chờ mong, viện trưởng Lý đương nhiên rất vui lòng góp sức.

Nhìn viện trưởng Lý cho Vô Ưu làm bài kiểm tra, vẻ mặt Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ thay đổi liên tục, vừa mong chờ, vừa sợ hãi.

Mong chờ vì họ cũng không biết chỉ số IQ của Vô Ưu là bao nhiêu. Còn sợ hãi vì, sợ Vô Ưu sau khi thấy kết quả của mình sẽ khóc. Ngay lúc hai người đang ngổn ngang suy nghĩ, cuộc kiểm tra đã xong. Giờ chỉ chờ cho ra kết quả.

"Chú Lý, cháu muốn hỏi. Chỉ số IQ được phân chia như thế nào ạ?"

Trong lúc chờ đợi báo cáo kết quả, Vô Ưu thấy hứng thú hỏi. Viện trưởng Lý hòa ái giảng giải:

"Căn cứ theo biểu đồ Standford-Binet V, chỉ số IQ được chia ra các loại: IQ trên 140: là người có tài năng cực cao, cũng chính là thiên tài; từ 110~120: thông minh; từ 90~110: trên trung bình; từ 80~90: trung bình; từ 70~80: vừa tới mức trung bình; từ 60~70: dưới mức trung bình; 50~60: chậm phát triển; từ 25~60: thiểu năng; dưới 25: thiểu năng mức độ cao."

"Oh, thì ra là như vậy hả."

Vô Ưu gật đầu đã hiểu. Đúng lúc này, báo cáo đi ra. Vô Ưu hưng phấn vội vàng nói:

"Có rồi, có rồi."

Viện trưởng Lý nhìn bộ dáng đáng yêu của Vô Ưu cười cười, sau đó đi đến lấy kết quả.

"Hả?"

Sau khi xem kết quả của Vô Ưu, Viện trưởng Lý phát ra tiếng kêu kinh ngạc, giống như lúc vừa xem xong kết quả của Nhạc Diễm. Sau khi nghe thấy tiếng kêu, trong lòng Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ cũng không nhịn được run lên. Xem ra tình huống so với bọn họ nghĩ còn thảm hơn rồi.

"Thế nào? Kết quả thế nào?"

Cả căn phòng vì điều này mà không khí như bị đè nén, thế nhưng Vô Ưu lại không biết gì, vẻ măt chờ mong nhìn kết quả báo cáo trong tay viện trưởng. Viện trưởng nhìn ánh mắt soi mói của cô, mồ hôi cũng chảy ra rồi. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cười khan hai tiếng, nói dối thiện ý:

"Ha ha, rất đáng tiếc, không phải thiên tài. Chỉ là một người bình thường thôi."

Vô Ưu nghe xong, chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, bởi cô cũng biết, chính mình tuyệt đối sẽ không thể là thiên tài. Song, cô vẫn cảm thấy hứng thú nên hỏi:

"Vậy cụ thể là bao nhiêu ạ?"

Viện trưởng nghe Vô Ưu gặng hỏi kỹ càng, tay bắt đầu run lên. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn, nhìn về phía cha con Phương Đông Dạ cầu cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.