Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 37: Tiểu thúc đừng quậy (12)




Editor: Melodysoyani

Vào một buổi tuối của vài ngày sau, Đường Dĩ Phi đã quen việc nói chuyện điện thoại với người nào đó, sớm lên giường, làm tổ ở trong phòng, chờ điện thoại của Học Trưởng.

Ôi chao?

Đã mười giờ rồi, tại sao Học Trưởng còn chưa gọi tới?

Lại lật tới lật lui ở trên giường, đợi khoảng một phút, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình di động, thế nhưng dãy số quen thuộc kia vẫn không hiện lên!

Đường Dĩ Phi phiền muộn, nhưng lại vì sự rụt rè ở trong lòng mà cô không dám gọi qua.

Cho nên, tiếp tục chờ.

Mỗi một phút một giây chờ đợi đều là dày vò, Đường Dĩ Phi chỉ cảm thấy tính nhẫn nại đã sắp biến mất, nhưng Học Trưởng vẫn chưa gọi điện thoại đến!

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?!

Ý nghĩ đáng sợ đó chợt thoáng qua trong đầu, Đường Dĩ Phi cũng không quan tâm tới rụt rè gì nữa, tìm đến dãy số của anh, không chút do dự nhấn vào.

"Xin lỗi ngài, người sử dụng đã tắt máy."

Tắt máy?

Đang yên lành sao lại tắt máy?

Có phải điện thoại bị người ta cướp rồi hay không?

Hay là đã gặp phải kẻ xấu ở nước Mỹ?

"Từ quản gia!" Đường Dĩ Phi sợ đến bật người nhảy dựng từ trên giường xuống, nhanh chóng chạy đến căn phòng ở sát vách, lay tỉnh Từ quản gia đang nửa tỉnh nửa mê!

"Làm sao vậy tiểu thư?"

Từ quản gia xoa mắt lim dim, có chút kinh ngạc nhìn Đường Dĩ Phi đang đứng trước mắt.

"Có phải Học Trưởng  đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao anh ấy lại tắt máy vậy ạ? Người có thể liên lạc được với anh ấy không?!"

Đường Dĩ Phi gấp đến độ xoay quanh, trên trán đều là mồ hôi.

Từ quản gia trầm ngâm nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên như kiến bò trên chảo nóng của cô, chợt phì cười một tiếng.

"Người... Người cười cái gì? Làm sao người còn có tâm trạng để cười được? Rất có thể Học Trưởng đã gặp phải kẻ xấu đó!"

Đường Dĩ Phi hoàn toàn bị mất hình tượng, gương mặt băn khoăn bất an.

Kẻ xấu à?

Người như thiếu gia coi như có gặp kẻ xấu cũng sẽ không có chuyện gì.

Từ quản gia cười vui vẻ hơn, không biết lúc thiếu gia trở về nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của tiểu thư thì sẽ có cảm tưởng thế nào đây?

"Tại sao người còn cười..."

Cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, Từ quản gia vươn hai bàn tay ra,  dĩ nhiên là đang biểu lộ muốn cô tự đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Phản ứng Đường Dĩ Phi có chút chậm, sững sờ nhìn Từ quản gia vài giây, lúc này mới tỉnh lại từ trong cơn mơ!

Gần như lập tức, một bóng dáng nhỏ xinh xoay người chạy xuống cầu thang, muốn mạnh mẽ tiến vào trong lòng của Long Thiếu Tôn người vừa mới đổi giầy xong kia!

Toàn bộ đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, cô chạy tới như hoa hồ điệp giữa những ánh sáng kia.

Lòng lạnh lùng cùng chết lặng, hung hăng va vào.

Long Thiếu Tôn thoáng nở một nụ cười nhạt, chậm rãi đi tới.

Anh mặc một cái áo gió màu đen, áo sơmi màu trắng không nhiễm một hạt bụi, vì suốt đêm phải bôn ba  trên đường dài nên khiến áo gió có chút nếp nhăn, tiếp đó còn thêm một chút lười biếng.

Dưới mí mắt của anh có chút thâm quầng, chắc là do không được nghỉ ngơi tốt, nhưng lại không hề ảnh hướng tới vẻ tuấn tú của anh, ngũ quan tuấn dật thanh tú, cao quý  lại kiêu căng.

Anh càng đến gần, trái tim Đường Dĩ Phi lại nhảy lên một tấc, rốt cục... Bức đến cổ họng.

"Còn nói em không phải không thể chờ được." Anh cưng chìu giơ tay lên nhéo mũi thanh tú của cô một cái, đáy mắt tràn đầy tình thâm và chân thành.

"Á..." Đường Dĩ Phi ngơ ngác nháy mắt mấy cái:  "Em không có!"

"Bị bắt tại trận còn chối, đứa ngốc."

Giọng nói của anh ôn hòa, đưa tay ra khẽ kéo bả vai của cô, kéo toàn bộ thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình.

Hương chanh mát mẽ, còn thêm một chút mùi vị của thái bình dương, trong nháy mắt làm cho trái tim bất an của cô hơi lắng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.