Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 30: Tiểu thúc đừng quậy (5)




Quốc vương triệu tập toàn bộ nhân vật tinh anh mưu trí đa mưa, tất cả không ăn không uống, bế quan hẳn một ngày, tham khảo vô số tiểu thuyết tình yêu (?!), rút ra N chiêu thức phá hoại tình cảm đôi lứa khả thi nhất.

Chiêu thứ nhất: phân ly

Vương tử với Hôi tiểu thư vừa trải qua tuần trăng mật ngọt ngào trở về, vừa bước tới của hoàng cung, quốc vương đã nhào ra ngăn cản.

Quốc vương bệ hạ yêu cầu vương tử khẩn cấp đi xứ vương quốc…nào đó.

“Phụ vương, con chỉ mới tân hôn về.” Vương tử nhíu mày.

“Đây là việc quốc gia đại sự, xử lý không tốt có thể đến hai nước phân tranh đó.” Kỳ thực chỉ là vấn đề ngoại giao nhỏ nhặt, quốc vương cố ý nói có vẻ rất nghiêm trọng cũng để chia rẽ vương tử với Tiểu Hôi mà thôi.

“Em yêu, anh thật không muốn đi chút nào.” Vương tử không còn cách nào khác, lưu luyến không nỡ rời đi.

“Em chờ anh về.”

Hai người lại hôn nhau nồng nhiệt triền miên…lâu thật lâu, mãi chưa dứt ra. Đứng nhìn cái cảnh đó, quốc vương tức đến độ muốn nghẽn mạch máu, không thể chịu nổi nữa, người bước lại kéo vương tử tống hắn lên xe ngựa.

Quốc vương nghĩ chỉ cần đem 2 người chia cắt, tình cảm tự nhiên phai nhạt dần. Đến lúc đó, thuyết phục vương tử ly hôn cũng không khó. Cơ mà quốc vương đã quá coi thường tình yêu nồng nàn đôi lứa.

Tuy rằng hai nơi xa cách, nhưng mà thư tới thư lui, tình yêu chỉ có hơn chứ chẳng giảm tẹo nào.

Vương tử viết cho Tiểu Hôi rất rất nhiều thư tình nói lên sự dau khổ nhớ nhung khôn nguôi, tỉ như có một lá như thế này này:

Thế gian này đau khổ nhất không phải là chia lìa giữa sự sống và cái chết mà là nhớ em đến không thể nói nên lời.

Thế gian này đau khổ nhất không phải là nhớ em đến độ không thể nói nên lời mà là cho dù nhớ em mê dại cũng chỉ có thể chôn chặt nơi đáy lòng.

Thế gian này đau khổ nhất không phải là nhớ em mê dại cũng chỉ có thể chôn chặt nơi đáy lòng mà là nhớ em cuồng loạn cũng không thể ôm em.

Thế gian này đau khổ nhất không phải là nhớ em cuồng loạn cũng không thể ôm em mà là yêu em nhưng lại chẳng thể cùng nhau một chỗ.

Thế gian này đau khổ nhất không phải là yêu em nhưng lại chẳng thể cùng nhau một chỗ mà là thực tâm yêu nhau thế mà lại bị bức chia lìa.

Thế gian này đau khổ nhất không phải là thực tâm yêu nhau thế mà lại bị bức chia lìa mà là yêu nhau nhưng lại chẳng thể bên nhau không rời bất kể ngày đêm

(=___= chuối cả vườn luôn)

Xui rủi sao bức thư tình (sến súa) nồng nàn này bị tên phóng viên tò mò nào đấy chôm được đem đăng báo, trang nhất hoành tráng luôn, sau lại bị vô số các báo khác liên tiếp đăng lại, bài thơ làm biết bao cô gái chàng trai si tình vô cùng xúc động, nhờ vậy mà cái tên cẩu tử rình mò được mệnh danh cẩu tử khứu giác nhạy nhất năm, còn bài thơ tình của vương tử được ca tung là “bài thơ tình cảm động nhất thế giới của năm”!

Không cần nói cũng biết Tiẻu Hôi hồi âm lại rất rất nhiều cho vương tử. Trong đó có một lá như sau:

Tiễn người ngàn dặm cũng chẳng thể theo cùng

Khả là có lời muốn nhắn nhủ

Thân là vương tử xa nhà

Nhớ cho hoa dại ven đường chớ có hái

Nhớ tình cảm của em

Nhớ tình yêu của em

Nhớ mỗi ngày em đợi chờ

Đang đợi anh mỗi ngày quay về

Ngàn vạn lần chớ quên a~.

(vợ chồng nhà chuối sao a~)

Kế tiếp, vị quốc vương đáng thương nhà ta do không thích ứng được khí hậu nước người, ngã bệnh, bất đắc dĩ lên đường về nước.

Đôi vợ chồng mới cưới sau khi tạm chia xa vì ý đồ của quốc vương bệ hạ, hiện giờ dùng keo để miêu tả sợ cũng không thể sánh được.

Chiêu thứ hai: khuyên giải

“Tiểu Hôi, con ngồi xuống đây.” Quốc vương vẻ mặt nghiêm túc âm trầm.

“Papa, con đã ngồi xuống rồi a!”

“Ta có lời muốn nói.”

“Ân, hảo. Papa muốn nói gì?”

“Con rốt cuộc muốn gì thì mới chịu rời bỏ vương tử?”

“Vì sao phải rời bỏ vương tử?”

“Bởi vì con là con trai. Hai đứa sao có thể ở bên nhau chứ.”

“Sao hai đứa con trai lại không thể bên nhau?”

“Bởi vì thượng đế không có cho phép.”

“Sao thượng đế lại không cho phép a?”

“Bởi vì đây là…trái tự nhiên.”

“Sao lại là trái với tự nhiên a?”

“Bởi vì con là nam, con đâu thể sinh con.”

“Vì sao là nam, con không thể sinh con lại trái tự nhiên a, nam nhân không thể sinh con, đó là chuyện bình thường a.”

“...”

“Không thể sinh con cho nên mới không thể ở cùng vương tử.”

“Sao con với vương tử lại phải cùng nhau sinh đứa nhỏ a?”

“Bởi vì ta cần cháu nội, ta muốn có cháu nội.”

“Papa muốn có cháu nội thì liên can gì tới con với vương tử phải sinh con chứ?”

“Đương nhiên là có liên hệ. Ngươi là vợ của vương tử, ngươi không thể sinh con, ta sao thể có cháu, đã hiểu được chưa hả?”

“Nói cách khác là…papa muốn có một đứa nhỏ, đúng không?”

“Đúng!” Rốt cục hiểu được? Quốc vương ánh mắt sáng rỡ.

“Nhưng khổ nỗi vương tử sao lại có thể là papa của đứa nhỏ của papa chứ? Chẳn lẽ…” Tiểu Hôi kêu lên sợ hãi.

Quốc vương: “…” ===> bây giờ ngài đã thấy cái sự “ba chấm” của con dâu ngài chưa thưa quốc vương bệ hạ =))



N phút trầm mặc sau đó…

“Tiểu Hôi, con nói đi. Con phải như thế nào mới bằng lòng rời vương tử?”

“Nhưng mà, sao con phải rời vương tử? Vương tử lại phải đi xứ nữa sao?”

“Không phải!”

“Vậy thì tại sao?”

“Ngươi là nam, nam cùng nam bên nhau là không thể.”

“Nhưng người với đại công tước còn cả thị vệ bên nhau mà, bọn họ cũng là nam vậy.”

“Không phải ý này!!” Quốc vương gào lên.

“Suỵt, vương tử đang nghỉ trưa, nhỏ giọng thôi.”

“Nga! Ta không phải ý này.”

“Vậy người có ý gì a?”

“Là…nam cùng nam không thể…cái kia….”

“Cái nào cơ?” Tiểu Hôi nghi hoặc nhìn quốc vương.

“Này…” Quốc vương đáng thương đỏ mặt tía tai, nói không nên lời, “MAKE – LOVE…”

[tất nhiên là không thể dùng tiếng Trung Quốc để miêu tả cái ý đó…ngất]

“Có thể a! Như vậy như vậy…là có thể!”

Quốc vương: “…”

N giây trầm mặc…

“Tiểu Hôi, ta nhức đầu…”

“Nga, papa không thoải mái? Để con đỡ papa về phòng nghỉ ngơi nha.” ===> tại ai chứ hả?

“Hảo!”

Chiêu thứ ba: dùng tiền dụ dỗ

“Tiểu Hôi, nói đi, con rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời vương tử.”

Quốc vương sau khi nghỉ ngơi N ngày, từ khi hồi phục, không ngừng cố gắng, không ngừng nỗ lực.

[Bối cảnh Tôn Trung Sơn hùng hồn phát biểu: các đồng chí, cách mạng chưa thành công, chúng ta không ngừng cố gắng!]

“Papa cho con tiền?” Tiểu Hôi kinh hỉ hỏi. Hắn vừa mới hẹn mẹ Mỹ Na với hai em gái đi shopping đó a.

“Nói đi! Con muốn nhiều ít?”

“Bao nhiêu cũng được sao?”

“Chỉ cần không quá là được!”

“Kia…5000 kim tệ có quá không?” Tiểu Hôi nghĩ nghĩ, thận trọng hỏi.

“Đừng có làm mất!” Quốc vương lập tức ký một tờ chi phiếu đưa Tiểu Hôi.

“Đưa phiếu đổi tiền, có thể điện thoại để kiểm tra.”

“Yêu, cám ơn papa.” Tiểu Hôi hưng phấn hôn hai má quốc vương một cái, lập tức chạy qua phòng bên gọi điên thoại, “Uy, đây là ngân hàng…phải không? Ta muốn kiểm tra một tờ chi phiếu có thể sử dụng không, dãy số… Được sao, hảo. Cám ơn!”

Mà quốc vương ở lại tâm hoa nộ phóng, chạy đi kiếm vương tử đâm thọc. (=___=”)

“Tiểu Hôi đã lấy chi phiếu của ta, nó cũng đã đáp ứng rời ngươi. Một cái tên nam nhân tham tiền như vậy, chỉ vì một cái chi phiếu 5000 kim tệ, ngươi cũng không cần tiếc.”

Vương tử vẻ mặt trầm mặc. Như có điều suy nghĩ.

Quốc vương âm thầm vụng trộm cười thầm.

Quốc vương đang suy tư phải an ủi vương tử như thế, vương tử nói: “Ân, cũng nên mở cái tài khoản cho Tiểu Hôi tiện việc đi shopping, cứ phải cầm chi phiếu vào ngân hàng đổi tiền cũng thực bất tiện… Thư ký đâu, gọi tổng giám đốc ngân hàng Hoa Kỳ sang đây… A, phụ vương sao vậy? Mặt khó coi như vậy, không thoải mái sao? Thư ký, tiện gọi luôn bác sỹ đến đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.