Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 27: Tiểu thúc đừng quậy (2)




Yến hội lần ba, Tiên Nữ giáo mẫu lại tiếp tục lễ phục của mình cho Hôi tiểu thư thuê. Bởi vì hắn là khách hàng lâu ngày, cho nên Tiên Nữ giáo mẫu tính Tiểu Hôi giá hữu nghị, còn tặng luôn một đôi thủy tinh hài làm qua cho khách VIP nữa.

Mà lần này, lễ phục còn thập phần đẹp đẽ lộng lẫy hơn, chân đi thủy tinh hài trong suốt lấp lánh, càng thêm xinh đẹp động lòng người, Tây Thi tái thế chỉ sợ cũng không thể hơn.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm hệt như chính quốc vương với đại công tước.

Vương tử phi thường vui vẻ bước đến nghênh đón.

“Chào em…”

Hai người điều gì cũng quên, bao nhiêu điều muốn nói cũng không nhớ, thời gian như đứng lại, chỉ là cảm thấy…chỉ cần như vậy nhìn nhau cũng đã rất hạnh phúc.

Tiểu Hôi bởi vì đi giày siêu cao gót 12cm, đứng muốn lâu lắm rồi, chân bắt đầu tê, “Ôi” một tiếng kêu nhỏ, vương tử si tình mới từ từ tỉnh táo lại.

“Làm sao vậy?” Vương tử săn sóc ôn nhu đích hỏi.

“Chân bị tê.” Tiểu Hôi làm nũng.

“Chúng ta qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, được chứ?”

“Hảo!”

Trước đó đã nói qua, vương tử rất có phong độ lại ôn nhu chăm sóc, cơ mà dù hắn phong độ đến đâu thì lòng cũng không có kìm được ham muốn ôm Tiểu Hôi đi qua phòng nghỉ ngơi [mọi người bắt đầu nghi ngờ màn hay sắp tới…], Tiểu Hôi miệng la hét không cần không cần (ôm), trong lòng lại là thích chết đi được…

Phòng nghỉ hiển nhiên được tỉ mỉ bố trí, khung cảnh u nhã mà vương giả, vương tử đem Hôi tiểu thư đặt xuống ghế, ôn nhu hỏi: “Chân nào bị tê đâu.”

“Chân trái.”

Vương tử quỳ một gối xuống trước mặt Tiểu Hôi, cởi chiếc chiếc thủy tinh hài, nhẹ nhàng xoa chân, mắt đầy thâm tình nhìn Hôi tiểu thư. Hôi tiểu thư thẹn thùng a.

“Ghét, nhìn cái gì?”

“Nhìn em!”

“Có gì đẹp mà nhìn?”

“Chính là rất đẹp! Có nhìn cả đời cũng không thấy chán.”

“Thật?”

“Thật!”

“Điểm nào đẹp đâu?”

“Toàn bộ đều đẹp.!”



[Mọi người: miệng sùi bọt mép, ngất xỉu.]

[Tác giả bên cạnh đang ói những cũng cố gắng nói: mọi người cố gắng lên, người đang yêu toàn nói những lời ghê tởm muốn ói, ói vài lần là quen thôi à]

=)) =)) =)) tác giả biến thái

Hai người nói xong, nhìn nhìn nhau, không biết là ai chủ động ra tay trước, dù sao cảnh tiếp theo cũng là một cái ôm chặt, một nụ hôn dài nồng nhiệt triền miên…

[Tác giả: về “triền miên yêu/hôn”… có vị cao thủ nào giúp ta miêu tả lại không?] ===> háháhá…cũng có điểm dễ thương này.

Lại một lần nữa trời đất quay cuồng, tứ chi tê liệt, nụ hôn dài triền miên đến… gần tắt thở (háháhá…), nếu không phải Tiểu Hôi sắp thăng thiên, vương tử thật đúng là không muốn rờikhỏi đôi môi anh đào xinh đẹp ôn nhu đó.

[Mọi người đặt nghi vấn: tại sao hắn không có thở hổn hển vậy chứ? – Tác giả: trong BL tiểu thuyết, tiểu công nào chả có những dị năng kỳ bí! Đâu có hiếm những chi tiết quái quái một chút!]

Vương tử nhìn sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng của Tiểu Hôi, liền đưa tay kéo mạnh Tiểu Hôi vào lòng ngực, ôm thật chặt.

Khẽ cắn nhẹ vành tai Tiểu Hôi, thì thầm đầy ám muội: “Đẹp như vậy, anh thực kiềm không được…muốn em!”

“Không được, mẹ nói trước khi kết hôn là không có được vượt rào, không tốt.” Tiểu Hôi tuy tình mê ý loạn, nhưng vẫn duy trì được một tia thanh tỉnh.

“Khả là chúng ta nhất định sẽ kết hôn… Ân, đi trước một bước, mẹ cũng sẽ không phản đối…”

“Nhưng…nhưng mà…”

“Ân?” Vương tử lại bắt đầu thi triển FRENCHKISS đem Hôi tiểu thư hôn nhiệt tình, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng không có, mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Vì thế, một đôi cẩu nam nữ… oh, không, ngại quá, là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết bắt đầu…gạo nấu thành cơm, tình yêu thuần khiết vụng trôm đã không còn vãn hồi được nữa!

Như vậy…như vậy…

Như vậy…như vậy…

Một cảnh cổ điển dây dưa dài dòng, nhưng có thể khái quát ngắn gọn là: một cảnh xuân!

[Mọi người: hừ, rõ ràng là tên kia vốn không có hảo ý mà!]

[Tác giả: cô nam quả nữ một phòng, tiểu thụ thực phải chịu ủy khuất tổn thương] ===> đứa tác giả biến thái nào sắp xếp thế hả????!

Tiểu Hôi mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuông, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, quờ quạng quần áo măc vào, thậm chí không kịp đi giày, vội vã ôm giày…bỏ chạy. Vương tử kinh ngạc sửng sốt, liên tục hỏi làm sao vậy làm sao vậy. (em yêu anh sắp bị đánh thuế lố giờ nên nó vậy đó anh)

Tiểu Hôi không kịp trả lời, hắn hiện tại chỉ có thể nghĩ duy nhất một chuyện – phải về trước khi chuông điểm 12 tiếng.

“Rốt cuộc sao lại thế này? Vì cái gì phải rời đi?” – tiền!

“A, buông tay, không có thời gian giải thích.”

Trong lúc giằng co, thủy tinh hài trên tay vô ý tơi xuống, Tiểu Hôi không kịp nhặt, vội vàng chạy đi.

“Tạm biệt! 886 (bye-bye)!” vừa chạy vừa đưa tay, tặng một cái hôn gió.

Vương tử muốn đuổi theo, nhưng mà toàn thân…đồng không nhà trống, đành phải trơ mắt nhìn Hôi tiểu thư biến mất trước mặt hắn.

Chỉ còn lưu lại một chiế thủy tinh hài.

Vương tử nắm chặt thủy tinh hài, thề: anh nhất định sẽ tìm được em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.