Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 14: Tấc phát thiên kim (13)




Nghĩ đến đây, Lưu Cảnh thở dài một tiếng, nói với Từ Thứ:

- Từ tình trạng sức khỏe của bá cho thấy, chỉ sợ ông ta sống không được bao lâu, nhiều nhất hai ba năm, Nguyên Trực, chúng ta nhất định phải phòng ngừa cẩn thận!

Từ Thứ yên lặng gật đầu, nếu thật là như vậy, họ đúng là phải sớm chuẩn bị.

Trong khi nói chuyện, họ đã tới trước trấn Long Trung, nơi này mặc dù chỉ là một đường phố dài một dặm, nhưng nó cũng là trung tâm tập hợp tin tức và truyền tin ở Long Trung, mỗi ngày vào buổi trưa và buổi tối, đều có vô số người tới đây đọc sách uống trà uống rượu, Từ Thứ liền chia tay bọn họ ở chỗ này.

- Tư Mã, ta tạm thời ở đây hai ngày đi thu thập tin tức, chỉ mong có thể câu được cá lớn.

Từ Thứ và Lưu Cảnh nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu mà mỉm cười, lập tức chắp tay cáo biệt, Từ Thứ mang theo năm tên lính tiến vào một quán trọ.

Đội ngũ tiếp tục đi hướng nam, lúc này Đào Trạm bên rèm cừa thấp giọng hỏi:

- Cảnh lang, chàng hôm nay giống như có tâm sự?

Lưu Cảnh ha hả cười:

- Ta không có tâm sự gì, chỉ là bởi vì phải hai ngày không được gặp nàng, cho nên trong lòng có chút buồn rầu.

- Hứ! Thật là mồm mép láu lỉnh …

Tuy nói là miệng lưỡi láu lỉnh, nhưng Đào Trạm nghe được cũng rất vui mừng, nàng lại cười khanh khách nói:

- Có phải chàng đang lo lắng việc đấu võ với Thái Tiến, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trong lòng còn băn khoăn điều gì?

- Đấu võ? Nàng không nói ta suýt nữa đã quên chuyện này, hình như là ngày mai! Nàng tới hay không?

Lưu Cảnh cười hỏi.

- Ta.... Không biết, nhưng sẽ cố gắng! Mấu chốt là ở Nguyệt Anh.

Trong lòng Đào Trạm có chút khó xử, nàng không biết Hoàng Nguyệt Anh có muốn đi hay không, chẳng qua nghĩ đến Lưu Cảnh đấu võ, nàng có thể nào không đi?

Đào Trạm lại tự nhiên cười nói:

- Tùy theo tâm tình bản cô nương, nếu tâm tình vui, nói không chừng sẽ đến coi trộm một chút.

- Nếu tâm tình không tốt?

Lưu Cảnh lại cười hỏi.

- Tâm tình không tốt sao.... Ta ở nơi xa xôi nào đó sẽ nguyện cầu cho chàng.

Hai người đang cười nói, phía trước đã tới phủ Gia Cát Lượng, đây không phải là nhà tranh, mà là một tòa nhà chiếm khoảng năm mẫu.

Điều này cũng khó trách, ba lần đến mời là giấc mộng thăng hoa của phần tử tri thức qua nhiều thế hệ, thân nghèo khổ, chỗ ở đơn sơ, Đế Vương ba lần cũng phải nhún nhường đến cầu mời, tôn nghiêm cũng có, vinh hoa phú quý cũng có.

Trên thực tế, Gia Cát Lượng là theo thúc phụ, Dự Chương Thái Thú Gia Cát Huyền một đường nương nhờ vào Lưu Biểu, tốt xấu gì Gia Cát Huyền cũng là Thái Thú, cho dù ông không có đồng nào trong người, Lưu Biểu cũng sẽ không để ông sống trong tòa nhà tranh, Gia Cát Huyền qua đời, Gia Cát Lượng tự nhiên kế thừa di sản của thúc phụ.

Trở lại mười năm trước mà nói, cho dù Gia Cát Huyền có thê nhi, không chịu đem đất đai để lại cho Gia Cát Lượng, nhưng Gia Cát Lượng lại cưới Hoàng Nguyệt Anh! Hoàng Thừa Ngạn lại để nữ nhân của mình sống ở nhà tranh sao?

Hơn nữa chị cả Gia Cát Lượng gả cho Khoái Kỳ, Nhị tỷ gả cho Bàng Sơn Dân, đều gả vào nhà quyền quý, hai tỷ tỷ có thể để cho em trai ruột của mình ở nhà tranh làm ruộng mà sống sao?

Gia Cát phủ tuy rằng cũng không hoa lệ, nhưng dựa vào núi kề sông, tọa lạc ở nơi phong cảnh thanh tú xinh đẹp, hai bên là rừng trúc rộng lớn, một dòng suối nhỏ chảy quoanh qua tòa nhà, yên bình mà thanh nhã.

Một lối đi nhỏ bằng đá từ Gia Cát phủ nối đến đường ngoài khoảng chừng hơn mười bước, ở bên trong có một ngôi nhà nhỏ ở trên đồi, Hoàng Nguyệt Anh tay cầm một cái quạt tròn, bên cạnh có vài tên nha hoàn đã ở xa xa nhìn ra.

Nàng thấy xe dừng lại, lập tức cười khanh khách mà chạy ra đón chào, cửa xe mở, Đào Trạm cũng từ trong xe bước xuống dưới, hai người nữ tử trẻ tuổi vui mừng cầm chặt tay nhau.

Có lẽ là bạn thân quá ít, Hoàng Nguyệt Anh cũng rất cô đơn, lần này rốt cục được gặp Đào Trạm, khiến nàng vui mừng khôn xiết, cầm tay Đào Trạm không chịu thả:

- Lần này ta không cho ngươi chạy thoát, ít nhất phải ở chỗ này của ta một tháng!

Đào Trạm hé miệng cười:

- Vậy ta cũng không quyết định được, người nào đó nếu muốn ta trở về, ta cũng không về không được.

- Ngươi nha! Thật không có tiền đồ, còn chưa xuất giá mà đã như vậy sao.

Hoàng Nguyệt Anh lại tiến lên thi lễ với Lưu Cảnh, cười nói:

- Lưu Tư Mã hãy nể mặt ta, để Cửu nương ở đây dài ngày?

- Việc này …

Lưu Cảnh cũng áy náy nói:

- Một tháng chỉ sợ không được, chúng ta cũng không ở lại lâu được, nhưng sẽ cố gắng!

Nói đến đây, Lưu Cảnh vừa liếc nhìn nơi xa phủ tòa nhà, cười hỏi:

- Khổng Minh huynh đang ở đâu?

- Hắn và Thạch Quảng Nguyên đến đất Thục, mấy ngày nữa mới trở về, Lưu Tư Mã xin mời vào trong nhà.

Trong nhà nam chủ nhân không có, Lưu Cảnh sao có thể vào trong, hắn vừa liếc nhìn Đào Trạm, Đào Trạm cười hướng về hắn nháy mắt mấy cái, ý là bảo hắn hãy đi đi.

Lưu Cảnh liền ôm quyền cười nói:

- Ta muốn đi Lộc Môn thư viện, sẽ không vào nhà nữa, bên ngoài gió lớn, các nàng mau vào nhà đi!

Hoàng Nguyệt Anh gật gật đầu:

- Đã quyết định như vậy, ta không miễn cưỡng.

Nàng khoác cánh tay của Đào Trạm, cười hì hì nói:

- Ta dẫn ngươi đi gặp con ta.

- Ta cũng muốn nhìn một chút, được ba tháng rồi đúng không!

- Ừ! Ngày hôm qua vừa tròn ba tháng.

Hai nàng cười cười nói nói, dần dần đi xa, Lưu Cảnh nhìn theo các nàng vào phủ, rồi mới quay sang quân hầu Lý Thanh nói:

- Bố trí hơn mười người huynh đệ, ở tạm trấn Long Trung, mỗi ngày phân ba phiên tuần tra Gia Cát phủ, bảo vệ Đào cô nương an toàn.

Lý Thanh đương nhiên biết, Đào Trạm là chủ mẫu bọn họ, ngày an toàn, đêm không để sơ suất, y lập tức đáp lại nói:

- Tư Mã yên tâm, ty chức sẽ bố trí cẩn thận!

Lưu Cảnh gật gật đầu, giục ngựa tiếp tục đi trước, cũng không biết hôm nay hắn đến Lộc Môn có thu được kết quả gì không.

....

Theo hướng nam Gia Cát phủ khoảng năm sáu dặm đường, Lưu Cảnh đã tới Lộc Môn thư viện. Lần trước đến Lộc Môn thư viện là đưa Đặng Ngải đến thư viện đọc sách, thoáng cái một năm rưỡi trôi qua, cũng không biết Đặng Ngải tình hình gần đây như thế nào?

Hôm nay tới Lộc Môn thư viện, Lưu Cảnh cũng là muốn thăm đứa nhỏ mất đi phụ thân năm nào.

Lưu Cảnh cầm một tấm thiếp đi vào, ở đứng ở cửa sân thư viện chờ một lát, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân, vài người trẻ tuổi đi ra, đều là áo rộng tay áo bó, đầu đội cao quan.

Một người dẫn đầu dáng người bậc trung, làn da trắng nõn, rất thanh tú tuấn nhã. Lưu Cảnh cảm thấy người này nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp nhau ở chỗ nào?

Một người bên cạnh Lưu Cảnh lại nhận ra, đúng là Mã Lương đã từng gặp ở trong phủ của Khoái Việt. Mã Lương trước chắp tay cười nói:

- Hoan nghênh Cảnh công tử tới chơi thư viện!

Bên cạnh, người tuấn nhã trẻ tuổi cũng cười nói:

- Cảnh công tử ở Giang Hạ đánh bại Giang Đông quân, khiến Kinh Châu trên dưới phấn chấn, được các sĩ tử kính trọng và ngưỡng mộ, hôm nay được gặp Cảnh công tử, thật sự là may mắn ba kiếp của Sơn Dân.

Lưu Cảnh đột nhiên nhớ tới, người này chẳng phải là Bàng Sơn Dân sao? Con trai của Bàng Đức Công, anh rể Gia Cát Lượng, hắn lập tức thi lễ:

- Hóa ra là Bàng công tử, kính ngưỡng đã lâu rồi!

Bàng Sơn Dân khẽ mỉm cười:

- Cha ta ở phòng chính chờ, Cảnh công tử xin mời!

- Mời!

Lưu Cảnh đi theo Bàng Sơn Dân đi vào cửa chính thư viện. Học sinh của Lộc Môn thư viện cũng không nhiều, chỉ có hơn một trăm người, những sĩ tử nghe nói Lưu Cảnh đại phá Giang Đông quân đến, đều từ học đường đi ra xem.

Những sĩ tử này lại không tụ lại vây xem giống như dân chúng bình thường, mà là túm năm tụm ba ra trên đường Lưu Cảnh đi qua, hoặc đọc sách ngâm thơ, hoặc biện luận thời sự, và khi Lưu Cảnh đi qua, đều hướng về Lưu Cảnh thi lễ, tỏ vẻ tôn trọng. Lưu Cảnh cũng gật đầu chào họ.

- Xin hỏi quý Thường huynh, Đặng Ngải đang ở đâu?

Lưu Cảnh một đường chưa thấy Đặng Ngải, thật sự không kìm nổi hỏi.

Mã Lương vội vàng trả lời:

- Sư tôn đã phái người đi gọi rồi, Đặng sư đệ là đồ đệ được sư tôn yên quý nhất, chúng ta còn lâu mới có thể so bằng.

- Thật vậy sao? Là hắn thông minh hơn người sao?

Trong lòng Lưu Cảnh có một chút tò mò.

Bàng Sơn Dân đi ở phía trước quay đầu lại cười nói:

- Không chỉ là thông minh hơn người, mà còn chăm chỉ học tập, hơn nữa lòng ôm chí lớn, cha ta nói chúng ta nhiều nhất làm Quận Thủ Huyện lệnh, mà Đặng sư đệ đã có quân vương phụ tá, bình định người tài trong thiên hạ, tương lai tất thành người tài.

Lưu Cảnh cười gật gật đầu:

- Bàng Đức Công quả nhiên biết nhìn người.

Lúc này, bọn họ đi tới phòng chính, Bàng Đức Công nho nhã thanh gầy đang ngồi ở trên giường nói chuyện với một gã văn sĩ trẻ tuổi, hai người đang nói chuyện dường như rất vui vẻ, Lưu Cảnh từng gặp Bàng Đức Công ở yến hội Hoàng gia, ông tuy rằng râu tóc bạc trắng, trên thực tế vẫn chưa tới năm mươi tuổi, ở Kinh Châu được hưởng danh vọng cao quý.

Lưu Cảnh vội vàng tiến lên thi lễ:

- Vãn bối Lưu Cảnh, tham kiến Bàng công!

Bàng Đức Công đứng dậy đáp lễ cười nói:

- Vừa lúc có bằng hữu ở xa tới, cho nên không thể tự mình đi nghênh đón Cảnh công tử, mong công tử chớ trách!

- Đâu có! Đâu có!

Lưu Cảnh khách khí hai câu, hắn lại nhìn bằng hữu Bàng Đức Công ở xa mà đến, chỉ thấy y thân hình cao lớn, dung mạo thanh nhã, ánh mắt vô cùng sáng ngời, liền cười nói:

- Vị tài tuấn này là...

Người trẻ tuổi hướng về Lưu Cảnh cười thi lễ:

- Tại hạ Giang Đông Lục Tích!

Lưu Cảnh ngẩn ra, Giang Đông Lục Tích? Chính là Lục Lang ở trong bữa tiệc Viên Thuật giấu quất trong ngực, y hẳn làm Tấu Tào duyện của Tôn Quyền, làm sao lại đến Tương Dương?

Lưu Cảnh sai người chỉnh lý lại quá một quyển Giang Đông Bách quan phổ, đúng là co hiểu biết một chút về quan trường Giang Đông.

Hắn vội vàng đáp lễ cười nói:

- Hóa ra là Công Kỷ huynh, sớm đã nghe qua …

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có người hô to:

- Thúc phụ!

Thanh âm còn trẻ, là tiếng của một cậu bé, Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bàng Thống nắm tay Đặng Ngải từ cửa hông đi ra, Đặng Ngải kích động vô cùng, bỏ tay Bàng Thống chạy vội tới, ôm chặt lấy Lưu Cảnh.

Trong lòng Lưu Cảnh cũng có chút cảm động, hắn ở cùng với Đặng Ngải thời gian cũng không dài, thật không ngờ nó lại coi trọng mình như vậy, coi mình là thân nhân của nó.

Lưu Cảnh ngồi xổm xuống, phát hiện Đặng Ngải cao lớn hơn, cũng khỏe mạnh hơn trước, trong lòng của hắn vui mừng, vẻ mặt nghiêm túc nắm tay của thằng bé hỏi:

- Nghe mọi người nói, cháu đang ở thư viện này được Bàng công coi trọng, cháu có ỷ vào sự cưng chiều này mà sinh ra kêu ngạo không?

Đặng Ngải vội vàng lắc đầu:

- Cháu không dám!

Bàng Đức Công vuốt râu ha hả cười nói:

- Cảnh công tử không cần lo lắng, tiểu đệ tử này biết thư hiểu lễ, kính trọng tiền bối, mọi người trong thư việc đều rất thích hắn, ta cũng sẽ tận tâm dạy bảo.

Trong lòng Lưu Cảnh cảm kích, cúi đầu thi lễ:

- Đa tạ Bàng công quan tâm!

Bàng Đức Công khoát tay:

- Không cần phải khách khí, Cảnh công tử mời ngồi!

Lưu Cảnh gật đầu chào Bàng Thống, ngồi xuống đối diện với Lục Tích, mọi người cũng đều ngồi xuống, Bàng Đức Công lại để Đặng Ngải ngồi bên cạnh mình, chỉ chỉ một tấm chiếu nhỏ, Đặng Ngải ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt sùng kính mà nhìn thúc phụ Lưu Cảnh.

Hôm nay Lưu Cảnh đến Lộc Môn thư viện mục đích cũng không phải đơn giản là muốn chào hỏi mấy người học giả, tuấn kiệt ở đây.

Hắn tới đây, một mặt là bày tỏ thái độ, ngày đầu tiên về Tương Dương đến chào Phỏng Lộc Môn thư viện, thấy hắn tỏ vẻ coi trọng sĩ tộc, mặt khác, hắn còn có một một kế hoạch quan trọng, cần Lộc Môn thư viện thực thi trợ giúp.

Nhưng lúc này Lưu Cảnh lại cảm thấy rất hứng thú với Lục Tích, y đến Tương Dương làm cái gì? Chẳng lẽ là thay Tôn Quyền đi sứ Kinh Châu?

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.