Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Chương 31




Khuôn mặt tuấn tú của Húc Vương đầy tức giận: “Cái này là ai làm? Ai dám khi dễ nàng!”

Ngọc Linh Lung nhíu mày, nói giỡn, ai có thể khi dễ nàng? Nàng không khi dễ người khác thì thôi chứ!

Không đợi nàng lên tiếng, Húc Vương đã từ trong ngực rút ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau vết máu trên mặt Ngọc Linh Lung: “Linh Lung, có đau không?”

Chóp mũi truyền đến mùi bạc hà thơm mát, Ngọc Linh Lung lại cảm thấy trên người nổi đầy da gà.

Bị đàn chó săn tập kích, nàng cũng không có nhăn mặt nhăn mày, nhưng mà lúc này, nàng thật sự bị tên vương gia trước mắt làm cho buồn nôn.

Một đại nam nhân, trên người thơm ngào ngạt, lại mang theo khăn tay, còn không ngừng khoa chân múa tay trên mặt nàng?

Ngọc Linh Lung không chút nghĩ ngợi giơ tay đánh một cái: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”

Ở chung với Ngọc Linh Lung đã lâu, phản ứng của Húc Vương lúc này nhanh nhẹn vô cùng. Lúc này, tay của Ngọc Linh Lung còn chưa chụp được Húc Vương, đã bị hắn nhanh nhẹn nắm lấy. Ngay sau đó, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy căng thẳng sau lưng, chân không chạm đất, chính mình đã bị hắn khiêng lên!

Ngọc Linh Lung vừa tức vừa giận, bằng vào khả năng của nàng, sao có thể để cho cái gối thêu hoa này gần gũi, thật đúng là vô cùng nhục nhã!

“Con mẹ nó buông ra!”

Húc Vương không quan tâm, khiêng Ngọc Linh Lung tiến vào Phẩm Lan Uyển: “Nàng bị thương, ta giúp nàng xem thử!”

Ngọc Linh Lung nhất thời cảm giác muốn to đầu, nàng bị đả thương chỗ nào? Trên người nàng đều là máu của chó săn và của Ngọc Thiên Kiều được chưa!?

Huyên Thảo và Linh Nhi đang dọn dẹp trong phòng, lúc này nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị Húc Vương khiêng vào, một người lập tức rớt chổi, một người rơi khăn.

Ngay sau đó, vừa thấy Ngọc Linh Lung cả người đầy máu, Huyên Thảo tức khắc vọt lên: “Tiểu thư, người làm sao vậy!?”

Ngọc Linh Lung vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy tiếng Húc Vương phân phó: “Thất thần cái gì, nhanh đi chuẩn bị nước tắm!”

Linh Nhi cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Húc Vương xông vào khuê phòng của tiểu thư nhà mình còn chưa tính, lần này lại còn táo tợn muốn tắm rửa?

Bất quá, nàng cũng không dám làm trái lời Húc Vương, nhìn vết máu trên người Ngọc Linh Lung không biết có phải bị thương hay không, liền vội vàng chạy đi chuẩn bị.

Ngọc Linh Lung cáu giận dùng sức đấm Húc Vương: “Mau bỏ ta xuống, bằng không ta ———-”

Nói cũng không nói một lời, Húc Vương đã trực tiếp đặt nàng lên ghế, chính mình lại cúi người, cau mày kiểm tra thân thể Ngọc Linh Lung.

“Nàng rốt cuộc bị thương chỗ nào?”

Ngọc Linh Lung một cước đá văng cánh tay Húc Vương: “Ta bị thương cái rắm! Đây là máu của kẻ khác!”

Húc Vương sửng sốt một lát, một giây sau liền cười thành tiếng: “Ta biết mà, làm ngươi bị thương, nào có dễ dàng như vậy!?”

Ngọc Linh Lung trông thấy tóc tai bản thân bị Húc Vương khiến cho lộn xộn, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái. Người này bị bệnh phải không, không nói hai lời liền khiêng nàng đi, cướp dâu sao?

Mặc kệ ánh mắt Ngọc Linh Lung hung dữ thế nào, Húc Vương vẫn cười ha ha canh giữ một bên, đôi mắt đen như mực không hề cố kỵ quan sát Ngọc Linh Lung, tựa hồ nhìn một lần cũng không đủ.

Cũng khó trách người ta, Húc Vương tặng nhiều đồ như vậy, đây là lần đầu tiên được nhìn Ngọc Linh Lung ở khoảng cách gần như vậy, tự nhiên muốn nhìn cho no mắt.

Lúc này Linh Nhi đã bê nước tới, Ngọc Linh Lung đứng lên, lạnh lùng nói: “Ta muốn tắm, ngươi còn không nhanh cút đi!”

Húc Vương cười cười đứng dậy: “Được được được, ta đây liền cút. Chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi!”

Lười để ý đến hắn, Ngọc Linh Lung lập tức bước vào nội phòng.

Đợi nàng tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái đi ra, câu đầu tiên của Huyên Thảo đã đánh tan tâm tình tốt đẹp của nàng.

“Tiểu thư, Húc Vương vẫn còn đợi người bên ngoài!”

Đôi bàn tay trắng như phấn của Ngọc Linh Lung nắm chặt, thình thịch đi tới cửa, kéo rèm ra, không chút nghĩ ngợi cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!?”

Húc Vương đứng cạnh hàng trúc, một thân xiêm y trắng như tuyết dính vệt máu trên người Ngọc Linh Lung khi nãy, lúc này giống như hoa đào, càng tôn thêm ngũ quan như ngọc, tinh mục* sáng ngời của hắn.

tinh mục: mắt sáng như sao.

Mà trước đây khuôn mặt hắn vẫn luôn tươi cười, lần này lại phi thường nghiêm túc: “Ta nghĩ rồi, bây giờ nàng theo ta đi gặp Ngọc Bằng. Ta nói cho lão già kia, không cho phép bất luận kẻ nào lại khi dễ nàng nữa!”

Ngọc Linh Lung khinh miệt hừ một cái: “Ta cần ngươi bảo vệ sao?”

Đùa giỡn cái gì, còn nói không cho ai khi dễ nàng? Phóng mắt nhìn một cái, hiện tại toàn bộ Ngọc phủ ai dám khi dễ nàng!? Húc Vương rốt cuộc là cái gì, ỷ vào thân phận vương gia là có thể vênh mặt hất hàm sai khiến người khác sao? Chuyện của nàng, cần hắn quan tâm!?

Húc Vương nhưng lại bày ra một bộ dáng hiển nhiên: “Đương nhiên rồi. Nàng là nữ nhân của ta, ta không bảo vệ nàng, ai bảo vệ nàng?”

Ngọc Linh Lung sửng sốt, những lời này, sao nghe xong lại có cảm giác quen thuộc đến vậy…

Từ đáy lòng truyền đến một loại lạnh lẽo dày đặc, Ngọc Linh Lung mím chặt môi, gương mặt thanh tú nhất thời u ám.

Không nói lời nào xoay người, Ngọc Linh Lung đóng cửa phòng đến rầm một cái, ném một mình Húc Vương ngoài sân không ngừng hô to gọi nhỏ.

“Linh Lung, nàng đợi chút. Ta đi tìm cái lão già Ngọc Bằng kia ngay bây giờ đây!”

———————-

Vừa nghe thấy Húc Vương chỉ tên gọi họ bản thân mình, Ngọc tướng quân vội vàng đổi xiêm y, chạy một mạch tới phòng tiếp khách ở tiền viện Ngọc phủ.

Ngọc tướng quân vừa vào phòng, liền hướng Húc Vương cung kính hành lễ: “Thần Ngọc Bằng, thỉnh an Húc vương gia.”

Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy Húc Vương hừ mũi một cái: “Ngươi làm phụ thân cái kiểu gì vậy? Linh Lung bị người khác khi dễ, ngươi có biết hay không!?”

Ngọc tướng quân sợ hãi nhảy dựng lên, hắn nào biết mấy chuyện lộn xộn trong nội viện nhà mình, kể cả là hắn muốn trông nom, cũng không dám động đến cái thứ hãn nữ Ngọc Linh Lung kia nha!

Húc Vương mấy ngày nay để tâm tới Ngọc Linh Lung thế nào, hắn đều đặt ở trong mắt, giờ phút này thấy Húc Vương khởi binh vấn tội mình, hắn nhất thời lại ngỡ ngàng mà sợ hãi, vội vàng nói: “Vương gia thứ tội, không biết Linh Lung đã xảy ra chuyện gì, khiến Vương gia tức giận như vậy?”

Hắn không hỏi còn được, vừa hỏi đã khiến sắc mặt của Húc Vương càng thêm khó coi: “Con gái của ngươi xảy ra chuyện, ngươi còn muốn hỏi bổn vương!?”

Ngọc tướng quân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thật cẩn thận nói: “Vương gia, ngài nói Linh Lung bị khi dễ? Xin hỏi là bị ai khi dễ?”

Húc Vương tức giận nói: “Bổn vương nào có biết? Bổn vương chỉ nhìn thấy Linh Lung toàn thân đều là máu, lúc này còn đang dưỡng thương trong phòng!”

Lời này là nửa thật nửa giả, lại khiến Ngọc tướng quân thực sự hoảng sợ. Có thể khiến hãn nữ Ngọc Linh Lung kia bị thương nặng như vậy, hậu viện nhà mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Bất chấp Húc Vương còn đang ngồi ghế trên, Ngọc tướng quân lập tức gọi tổng quản trong phủ tới: “Hậu viện rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tứ tiểu thư tại sao cả người đều là máu!?”

Tổng quản vụng trộm nhìn Húc Vương, môi ngập ngừng, thấp giọng nói: “Là…Là Lục tiểu thư và Tứ tiểu thư….”

Ngọc Thiên Kiều gặp chuyện không may ở tòa viện tuy hẻo lánh nhưng tin tức lại truyền thật nhanh. Thế nên mới có một lát sau, tổng quản Ngọc phủ đã nghe thấy chuyện Ngọc Thiên Kiều bị thương, chỉ là Mộ thị còn đang bị bệnh, mà Ngọc tướng quân vẫn luôn không quan tâm chuyện trong phủ, tổng quản thực sự không biết phải bẩm báo thế nào với chủ tử, lúc này thấy Ngọc tướng quân hỏi, đành phải đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể hết ra.

Ngọc tướng quân nghe nói Ngọc Thiên Kiều bị đánh đến mức mặt hoàn toàn biến dạng, một cái răng cũng không còn, nhất thời cả kinh trống rỗng cả đầu óc. Tuy rằng mấy hôm trước hắn cũng đánh Ngọc Thiên Kiều một chút, nhưng dù sao cũng là đích nữ duy nhất của mình, là bảo bối trong lòng Mộ thị, bây giờ biến thành như vậy, không biết trong lòng sẽ thế nào!

Nhưng ở trước mặt Húc Vương, Ngọc tướng quân đành phải áp chế sự lo lắng cho Ngọc Thiên Kiều lại, mà phải dốc sức thể hiện sự quan tâm tới Ngọc Linh Lung. Hắn lấy lại bình tĩnh hỏi: “Vậy Linh Lung đâu? Bị thương chỗ nào?”

Bị một đám chó săn tập kích, một cô nương yểu điệu sẽ biến thành cái dạng gì? Chỉ cần nhìn dáng vẻ khẩn trương giận tím mặt của Húc Vương, Ngọc tướng quân liền cho rằng, Ngọc Linh Lung nhất định bị thương rất nặng.

Tuy rằng bên ngoài phải giả vờ ra vẻ quan tâm lo lắng, nhưng trong nội tâm, hắn vẫn là có chút vui vẻ. Nghịch nữ kia, dám đánh hắn, lần này tốt nhất là bị chó săn cắn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.