Cô Dâu 17 Tuổi

Chương 7: Cực chẳng đã mà chia tay




- Nhưng bố của hắn là...

Tô Mộc tùy ý nói:

- Anh mặc kệ bố của hắn là ai, không liên quan gì anh. Hắn đám đánh nhân viên công vụ quốc gia ban ngày ban mặt, chỉ một điều này đã đủ xử hắn.

- Nhân viên công vụ quốc gia?

Lạc Lâm lẩm bẩm:

- Tô Mộc, bây giờ anh làm nghề gì?

Tô Mộc cười nói:

- Đã bảo là nhân viên công vụ quốc gia.

- Ha ha ha ha ha ha!

Lương Thiên tựa vào Mạnh Kiều miễn cưỡng đứng vững, nhe răng cười:

- Chỉ là một nhân viên công vụ quốc gia nho nhỏ mà muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Tao bảo đảm trong vòng ba ngày ngươi sẽ cuốn khói xéo đi.

Tô Mộc cố ý khiêu khích:

- Vậy sao? Ta muốn xem thử ngươi có bản lĩnh này không. Còn nữa Lương Thiên, tại sao ngươi tự tin nói cho ai xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn là người đó được? Ngươi khoác lác không sợ bể mũi?

Lương Thiên không chịu nổi kích thích, gã trừng Tô Mộc, hét to:

- Tao khoác lác? Mày dám nói tao khoác lác? Chút nữa mày sẽ biết tao có khoác không. Chỉ là công trình xây dựng trường học Trấn Hắc Sơn, mày nghĩ tao không làm được sao? Chỉ nói một câu là xong.

Tô Mộc thản nhiên nói:

- Tự tin vậy sao? Lương Thiên, ta bảo đảm hứa hẹn của ngươi sẽ không thành hiện thực.

- Ngươi...!

- Lương ca, nhóm Triệu sở trưởng đến rồi!

Bên ngoài quán vang tiếng còi báo chói tai, chốc lát sau mấy cảnh sát chạy tới. Khi Tô Mộc thấy người dẫn đầu thì bật cười, đúng là oan gia ngõ hẹp, đến đâu cũng gặp người quen. Đây là Triệu Tứ Hải, khoa trưởng khoa trị an cục công an huyện tổng hợp lúc trước diễu võ dương oai trong phố đồ cổ.

Vẻ mặt Triệu Tứ Hải hầm hầm vưa đi vừa la lối:

- Bà nội nó, ai to gan dám gây sự với Lương công tử?

Triệu Tứ Hải đang rửa chân trong tiệm mát xa, đùa giỡn với nữ tiếp viên lại bị Lương Thiên gọi điện thoại kêu đến. Đừng nói bây giờ Triệu Tứ Hải đã bị giáng chức vì sự kiện đó, thành trưởng đồn công an nhỏ trong thị trấn, dù là trước kia, Lương Thiên kêu Triệu Tứ Hải đến thì gã không dám trễ một giây.

Triệu Tứ Hải nhìn Lương Thiên bị đánh thành đầu heo, sốt ruột hỏi:

- A Thiên, có chuyện gì? Sao ngươi ra nông nỗi này? Bị ai đánh?

- Dám đánh người nặng như vậy, còn vương pháp không? Là ai? Đứng ra cho ta!

Tô Mộc lạnh lùng nói:

- Triệu Khoa trưởng oai phong thật.

- Ai đó? A... Là ngươi!

Triệu Tứ Hải đang hùng hổ quát mắng, gã xoay người thấy người đứng sau lưng thì xụ mặt xuống, lòng toát mồ hôi thầm hét: Má ơi, sao lại gặp tổ tông này? Xui quá là xui. Lần trước vũng vì Tô Mộc nên mình mới bị giáng chức, chẳng lẽ lần này lại xui nữa sao? Đang yên lành rửa chân chạy tới lo chuyện này làm khỉ gì? Mình đã nghe chuyện xảy ra mấy hôm trước, sau lưng Tô Mộc có đại nhân vật, người ta nhúc nhích một ngón tay đủ tiêu diệt mình.

Lương Thiên ơi là Lương Thiên, ngươi trêu vào ai không tốt lại chọc phải người như vậy? Tự chuốc mất mặt. Người ta dám đánh cả Tạ Minh Hạo, ngươi nhắm mình mạnh hơn Tạ Minh Hạo không?

Huyện Hình Đường này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Tô Mộc gặp chuyện hai lần đều đụng mặt Triệu Tứ Hải, nhưng lần này phải xem gã còn múa được không.

Lương Thiên nhận ra tình hình không ổn, hỏi:

- Triệu ca, hắn là ai?

Triệu Tứ Hải nhỏ giọng nói:

- Lương thiếu gia tại sao có mâu thuẫn với hắn làm chi? Lương thiếu gia không biết hắn chính là Tô Mộc? Hiện là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn.

Lương Thiên biến sắc mặt nói:

- Là hắn?

Nếu nói trong thị trấn Hình Đường này ai oai phong nhất thì không phải Tạ Minh Hạo mà là Tô Mộc, hắn dám đánh gục cả Tạ Minh Hạo.

Lương Thiên nghĩ sao lại đi đụng vào Tô Mộc, xui quá xá xui.

Lương Thiên nghĩ đến bố dặn dò tuyệt đối đừng trêu vào Tô Mộc, gã thầm cắn răng. Thiệt thòi này tạm ký sổ, sau này lấy lại mặt mũi sau.

- Triệu sở trưởng, chuyện này chỉ là hiểu lầm, làm phiền sở trưởng đến đây một chuyến.

Lương Thiên quay sang nói với Tô Mộc:

- Tô trưởng trấn, vừa rồi là hiểu lầm, tiểu đệ có gì đắc tội xin Tô trưởng trấn tha thứ cho.

Tô Mộc lạnh lùng cười:

- Hiểu lầm? Sao tôi không cảm thấy đây là hiểu lầm?

Lương Thiên hung tợn uy hiếp:

- Ngươi...! Tô Mộc, cho ngươi mặt mũi đừng được nước lấn tới, trưởng trấn nhỏ như ngươi ta nhúc nhích một ngón tay đủ đè chết, có tin là ta kéo ngươi xuống ghế ngay bây giờ không?

Trước giờ Lương Thiên chưa từng ăn nói khép nép, nói xin lỗi cho qua là được, ai ngờ Tô Mộc không chịu thuận theo. Lương Thiên nổi bướng lên, ai khuyên cũng không được. Lương Thiên nói trở mặt liền trở mặt, Tạ Minh Hạo cũng thua gã về khoản này.

Triệu Tứ Hải sốt ruột thầm nghĩ:

- Hỏng rồi!

Lương Thiên ơi là Lương Thiên, lửa đang cháy ngươi còn đổ thêm dầu, lần này đắc tội Tô Mộc sâu hơn.

Tô Mộc lạnh lùng hỏi:

- Triệu Tứ Hải, tôi muốn hỏi trong trường hợp công cộng ngang nhiên hăm dọa nhân viên công vụ quốc gia, đánh cán bộ cấp chính khoa, theo hình phạt nước ta định tội như thế nào?

Triệu Tứ Hải ấp úng:

- Cái này...

Tô Mộc lạnh lùng quát:

- Như thế nào? Cái này mà anh không biết trả lời?

- Triệu ca, nói nhảm với hắn làm gì? Bắt hết về đi!

Lương Thiên la lên:

- Triệu ca còn không ra tay? Triệu ca muốn tôi gọi điện cho Tiết cục trưởng phải không?

Huyện quan không bằng hiện quản.

Triệu Tứ Hải có thể tiếp tục ở lại làm cảnh sát, đảm nhiệm chức sở trưởng đồn công an toàn nhờ Tạ Minh Hạo ở bên trong giúp đỡ. Triệu Tứ Hải biết trong huyện Hình Đường tuyệt đối không thể đắc tội Tạ Minh Hạo, Lương Thiên.

Triệu Tứ Hải cắn răng chỉ vào nhóm Tô Mộc, hét lên:

- Mang cả đám về hết!

Mấy cảnh sát tiến lên định hành động thì từ bên ngoài vang tiếng hét giận dữ:

- Ai dám?

Một người đi vào, là bố của Từ Viêm, Từ Tranh Thành.

Triệu Tứ Hải trợn to mắt nói:

- Từ cục trưởng?

Triệu Tứ Hải không ngờ Từ Tranh Thành sẽ xuất hiện tại đây, Triệu Tứ Hải không sợ Từ Tranh Thành, nhưng nói sao thì Từ Tranh Thành là phó cục trưởng cục công an huyện, là cấp trên của gã, Triệu Tứ Hải không chống đối nổi.

Từ Tranh Thành chửi thẳng mặt:

- Triệu Tứ Hải, ngươi làm ăn kiểu gì, chút chuyện nhỏ này cũng không biết? Ta thấy ngươi hồ đồ rồi, dám bắt cả Tô trưởng trấn, ai cho ngươi lá gan to như vậy?

Triệu Tứ Hải cắn răng la lớn:

- Từ cục trưởng, tôi chỉ phá án theo lẽ công bằng. Tôi nhận được quần chúng báo án nói chỗ này có đánh lộn, tôi dẫn người đến đây, giờ mang người về đồn thẩm tra, có gì không đúng?

Triệu Tứ Hải biết chuyện đêm nay nếu không nói như vậy gã sẽ bị Từ Tranh Thành đùa chết. Triệu Tứ Hải đành liều cá chết lưới rách, dù sao chỗ dựa sau lưng gã là Tiết cục trưởng Tiết Phong. Miễn là Tiết Phong không gật đầu, phó cục trưởng bị xa lánh như Từ Tranh Thành sẽ gây ra sóng gió gì được?

Từ Tranh Thành quát:

- Phá án theo lẽ công bằng? Đây là công bằng mà ngươi nói sao? Không bắt tội phạm bị tình nghi mà đi bắt người bị hại?

- Đúng vậy!

Lương Thiên chỉ vào mặt mình bị đánh sưng phù:

- Từ cục trưởng không thấy mặt tôi bị người đánh ra nông nỗi này sao? Ai hành hung đã quá rõ ràng. Triệu sở trưởng bắt hết bọn họ về, tôi chờ xem ai dám ngăn cản?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.