Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 42: Bắt Nạt




Kết quả rút thăm nhanh chóng được thông báo, Thương Lan rút được ưu tiên lôi đài, đồng nghĩa với việc khi thi đấu Thương Lan sẽ giữ sân nhà đầu tiên.

Trên màn hình lớn hiện ra thông báo nhắc nhở thi đấu, đội trưởng Lý Thương Vũ của đội tuyển Thương Lan ngồi vào ghế chỉ huy, bắt đầu lựa chọn bản đồ lôi đài đầu tiên. Hắn lựa chọn bản đồ loại rừng cây, cũng phái ra tuyển thủ Đường Môn Ám khí La Tử Long lên đầu tiên, màn hình hiện ra thông tin của tuyển thủ này.

Sau đó Thất Tinh Thảo phái người bên mình ra sân.

Tiêu Tư Kính nhìn thông tin tuyển thủ bên kia một chốc, sau đó phái ra một tuyển thủ – Luân Hồi Vãng Sinh, Tô Thế Luân!

Fan Thất Tinh Thảo tại hiện trường trực tiếp rơi vào trạng thái cuồng loạn!

Sao Tiêu đội lại cho Luân thần ra sân đầu tiên?

Lưu Xuyên chủ động giải thích: “Quyết định này thực ra rất hợp lý, đầu tiên, đối diện chọn bản đồ loại rừng cây, đưa ra tuyển thủ Đường Môn Ám khí, rõ ràng sẽ đi theo chiến thuật ẩn thân ám sát. Nếu lúc này đưa cận chiến lên sẽ rất khó đánh, bắt buộc phải phái chức nghiệp cùng có kỹ năng ẩn thân bùng nổ hoặc ít nhất phải là đánh tầm xa. Chính vì suy xét đến chuyện này nên Tiêu đội mới đưa Luân thần xuất phát, cách chơi hiến tế bùng nổ của Luân thần chỉ cần gia tăng trúng độc thì dù đối phương ẩn thân cũng vẫn mất máu, huống hồ một tuyển thủ vương bài như vậy còn có thể thành lập ưu thế rất lớn ngay từ giai đoạn đầu tiên.”

Rõ ràng Lưu Xuyên phân tích rất chuyên nghiệp, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi ở khán đài VIP cũng rất tán đồng.

Lý Tưởng ghé lại bên tai Tần Dạ, thấp giọng hỏi: “Playoffs quyết định tuyển thủ trực tiếp tại hiện trường thì thực ra bên chọn bản đồ sẽ bất lợi hơn còn gì?”

“Ừ, điều này hoàn toàn khác so với vòng bảng.” Tần Dạ cũng lại gần bên tai cậu, nói: “Ở vòng bảng, thứ tự ra sân được quyết định sẵn, playoffs thì ứng biến tại hiện trường, bên chọn bản đồ sẽ bị đội còn lại nhắm tới. Vòng lôi đài đầu tiên đã phải chọn trước, thực ra vận khí của Thương Lan hôm nay không tốt lắm, nếu vòng đầu đã thua thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự tự tin về sau.”

Lý Tưởng gật đầu nói: “Quyết định đội hình tại hiện trường, đúng là sẽ hồi hộp hơn.”

Tần Dạ nhìn cậu nói: “Cậu không lên lôi đài thì khẩn trương cái gì?”

Lý Tưởng cười ha ha, ghé lại dịu dàng nói: “Chẳng phải tôi lo lắng thay cho anh sao? Playoffs thể nào anh chả lên lôi đài.”

Tần Dạ hơi nhếch miệng, nhéo nhéo lòng bàn tay Lý Tưởng bảo cậu chuyên tâm theo dõi trận đấu.

Trận đấu đã bắt đầu.

Quả nhiên Tô Thế Luân không hổ với danh hiệu tuyển thủ vương bài, đội tuyển Thương Lan dù có ưu thế về địa hình, thế nhưng muốn ám sát Tô Thế Luân ở loại bản đồ rừng cây cũng không dễ dàng như thế, Luân thần chỉ cần thả nhện ra cắn, bùng nổ một combo đã có thể bào đi nửa cái mạng của người ta.

Tô Thế Luân hoàn toàn nghiền nát dạng tuyển thủ như La Tử Long, không quá hai phút, La Tử Long đã gục trên mặt đất, máu của Tô Thế Luân còn lại những 60%, Thương Lan đành phái người thứ hai.

Lúc này, màn hình lớn hiện ra thông tin tuyển thủ thứ hai của Thương Lan – Lão Miêu!

Khán giả xem trực tiếp bắt đầu spam: “Mọe mọe! Miêu Miêu lên sớm thế! Xuyên thần giải thích mau, giải thích mau!”

“Xuyên đội thông minh mau thông não cho ngu dân bọn em đi nào!”

“Xuyên thần cầu giải thích! Chẳng phải Lão Miêu vẫn luôn đánh cuối mà, sao giờ lại lên thứ hai thế này!”

Lưu Xuyên lần này lại không giải thích, chỉ ở đó chăm chú theo dõi trận đấu.

Trương Thư Bình nói: “Khụ, Xuyên đội, cậu thấy tại sao bên Thương Lan lại đột nhiên quyết định phái Lão Miêu lên?”

Thực ra Trương Thư Bình hiểu rất rõ trong lòng, nhưng thân là bình luận viên, anh vẫn phải mang tinh thần “biết rõ còn cố hỏi”, tạo cơ hội trả lời câu hỏi cho khách mời.

“À ừ.” Lưu Xuyên nghe được câu hỏi liền đáp lại: “Luân thần dễ dàng đánh bại tuyển thủ đầu tiên của Thương Lan như vậy, dù xét trên phương diện sự tự tin của đồng đội hay cân nhắc điểm số thì Miêu thần không thể không lên. Cậu ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết Tô Thế Luân, nếu không Tô Thế Luân mà double kill thì thôi khỏi phải đánh nữa.”

Khán giả: “…”

Xuyên thần nói đúng, đúng đến không phản bác nổi.

Quả nhiên sau khi Lý Thương Vũ lên sân, dựa vào ưu thế về lượng máu, cuối cùng cũng gian nan giết được Tô Thế Luân.

Kế tiếp lại tới phiên Thất Tinh Thảo phái người, đội trưởng Tiêu Tư Kính quyết đoán danh sách ra quân, màn hình lớn hiện ra ID khiến khán giả sợ ngây người – Tam Tư Đại Sư!

– đờ mờ vậy mà lão Tiêu lại đích thân ra trận!

Đây chính là phản ứng khi đó của người xem cùng với nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lộc Tường hưng phấn nói: “Trận đấu hôm nay nồng nặc mùi thuốc súng luôn! Bên Thất Tinh Thảo liều mạng thật, người đầu tiên là Luân thần, người thứ hai là lão Tiêu, đây là muốn hai người cân lôi đài hả?”

Thiệu Trạch Hàng bình tĩnh nói: “Cũng vì giai đoạn sau mà suy xét nữa.”

Lộc Tưởng thiếu hụt IQ rất thành khẩn muốn thỉnh giáo đội trưởng nhà mình: “Suy xét giai đoạn sau gì cơ?”

Thiệu Trạch Hàng nói: “Để có thời gian nghỉ ngơi và khôi phục trạng thái.”

Lộc Tường hiểu ra: “Ồ! Hai người bọn họ lát nữa còn phải tham gia đoàn chiến, vì thế tham gia lôi đài trận đầu và trận thứ hai xong là nghỉ ngơi được rồi, ý hay nha!”

Thiệu Trạch Hàng vươn tay xoa đầu Lộc Tường: “Chính là như vậy.”

Trong phòng bình luận viên, Lưu Xuyên cũng giải thích: “Thực ra vào playoffs cần phải suy xét rất nhiều nhân tố, đội trưởng cần phải nắm chắc đại cục, thực ra suy nghĩ của lão Tiêu rất dễ hiểu. Cậu ta đưa người theo trình tự này tức là muốn giành điểm vòng lôi đài đầu tiên này, hai tuyển thủ vương bài ra sân chắc chắn sẽ xác lập ưu thế tuyệt đối, giành điểm vòng đầu tiên cũng có thể ủng hộ sĩ khí của đội. Mặt khác, mọi người cũng biết Tiêu đội và Luân thần đều là tuyển thủ đã hơn 25 tuổi, đánh xong vòng đầu bọn họ sẽ có thời gian để nghỉ ngơi, quá độ tới giai đoạn đoàn chiến, nếu là lão Tiêu thì tôi cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy.”

Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Các bạn khán giả trước màn hình TV, nếu các bạn nghĩ lý do phái người giống với lời giải thích của Xuyên đội thì các bạn đã có thể so được với các đại thần về phương diện chiến lược rồi đó!”

Dưới khán đài, Ngô Trạch Văn chăm chú nâng kính mắt, vừa rồi cậu nghĩ phương án chọn người khác với lão Tiêu, xem ra bản thân vẫn cần học hỏi nhiều thêm về phương diện an bài chiến thuật. Cậu chỉ nghĩ ai bắt đầu, ai đánh thứ hai, ai đánh cuối, không hề suy xét tới mấy yếu tố ảnh hưởng như sĩ khí của đội, trạng thái của tuyển thủ, thời gian nghỉ ngơi v… v… giống với lời Lưu Xuyên nói.

Những người mới của Long Ngâm thấy một màn này cũng rất hưng phấn, playoffs quyết định chọn người ngay tại hiện trường thực sự giống với bài binh bố trận trên chiến trường, tạo cảm giác đối chọi gay gắt. Ở giai đoạn vòng bảng, danh sách ba người ra sân phải được quyết định sẵn, còn phải đệ trình thứ tự, nếu bị nhắm vào sẵn thì đó chính là mèo mù vớ phải chuột chết, đến playoffs đối kháng trực tiếp, đương nhiên sẽ càng thêm kịch liệt.

Tại hiện trường thi đấu, Tiêu Tư Kính giải quyết xong Lão Miêu thấp máu, Thương Lan đành phái tuyển thủ thứ ba lên sân, nhưng thực ra khán giả đều đã rõ vòng này Thương Lan chắc chắn sẽ thua, vì hiện tại lão Tiêu còn những 50% máu.

Thương Lan phái ra tuyển thủ thứ ba chơi Nga Mi Trảo là Lâm Nghị, nhưng Tiêu đội lại dùng 50% máu trực tiếp đổi được mạng của Lâm Nghị, hắn và Tô Thế Luân hoàn thành vòng lôi đài đầu tiên, thành công lấy được cờ lệnh, điểm số trên màn hình biến thành 3:0.

Sau mỗi vòng đều có năm phút nghỉ ngơi.

Cảm thấy không khí tẻ ngắt, Trương Thư Bình liền nhân cơ hội nói: “Trận này Thương Lan thua cũng không oan, có lẽ rất nhiều đội tuyển gặp phải đội phó và đội trưởng của Thất Tinh Thảo liên thủ đều sẽ phải cam bái hạ phong trên lôi đài. Xuyên đội, nếu Long Ngâm đánh với Thất Tinh Thảo, cậu sẽ bố trí nhân sự thế nào?”

“Việc bố trí của đội tôi không tiện tiết lộ.” Lưu Xuyên cười nói, “Hay chúng ta lấy ví dụ là Đồng Tước đi, nếu gặp cục diện này, Tiểu Lộc có thể đánh Luân thần, Thiệu đội đánh lão Tiêu, chắc chắn sẽ có hi vọng đánh ngang. Có điều mọi người cũng biết, trạng thái của tuyển thủ Lộc Tường này, khi no và khi chưa no, khi mù đường và khi không mù đường, khác biệt cực nhiều, vì thế cậu ta có thắng nổi hay không cũng chưa biết được.”

Lộc Tường: “…”

Tuyển thủ xung quanh đều đang cười, Lộc Tường nằm không cũng trúng đạn tỏ vẻ cực kỳ buồn bực, sư phụ bôi xấu đệ tử đến nghiện rồi à?! Ăn no hay chưa ăn no không hề ảnh hưởng tới trạng thái của tôi một chút nào OK?

Thiệu đội đau lòng xoa đầu cậu: “Đừng chấp Lưu Xuyên.”

Trương Thư Bình nói: “Dù sao nghỉ những năm phút, Xuyên thần tán gẫu vài câu với mọi người đi?”

Lưu Xuyên hỏi: “Nói chuyện gì?”

Trương Thư Bình nói: “Ví dụ như nói về em trai ở Tuyết Lang xem? Nói xấu mấy câu tăng ratings một chút.”

Dương Kiếm: “…”

Người tiếp theo nằm không ăn đạn, Dương Kiếm rất buồn bực: Hai người các anh có thể chuyên tâm bình luận trận đấu được không? Hoặc chiếu quảng cáo cả năm phút đi?!

“Được rồi, vì ratings vậy.” Lưu Xuyên cười nói, “Thằng em tôi hồi xưa hay khóc nhè lắm, còn rất thích ăn đồ ngọt, thường xuyên ôm đùi tôi xin ăn. Thực ra nó cũng phàm ăn cực, ngày nào cũng phải nốc một đống sữa có đường, chocolate, kẹo đường, thậm chí ăn chocolate thay cơm luôn, sau này bị sâu hai cái răng, mẹ nó đưa đi bệnh viện nhổ răng. Thằng nhóc ấy sợ đau, từ đó về sau thề không ăn đồ ngọt nữa.”

Dương Kiếm: “…”

Phương Chi Diên cười liếc nhìn Dương Kiếm, ghé lại dịu dàng hỏi: “Hết sâu răng chưa?”

Dương Kiếm mặt đỏ tai hồng: “Không, hết rồi, nhổ hết lâu rồi!”

– thực sự muốn bóp chết Lưu Xuyên!

Lưu Xuyên nói tiếp: “Tất nhiên Dương Kiếm không phàm ăn bằng Lộc Tường và Đường Ngự Phong. Thực ra Đường Ngự Phong hảo ngọt hơn, tôi không hiểu nổi kem ngon lành ở đâu mà một ngày cậu ta có thể ăn tới năm cái, lại còn rất thích Haagen Dazs, ôm một hộp lớn ăn thay cơm cũng được luôn.”

Người thứ ba trúng đạn Đường Ngự Phong: “…”

Trương Thư Bình nói: “Nói tới phàm ăn, tôi nhớ rõ trước kia hồi còn ở Hoa Hạ, Tiểu Tạ cũng thường xuyên tự nấu mì ăn.”

Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, anh nói vậy làm tôi cũng có chút hoài niệm, Tạ Quang Nghị nấu mì siêu ngon, cậu ta rất thích đi siêu thị mua mì gói, khi nấu cho thêm hành lá, trứng gà, cà chua, còn rất nghiêm túc cân đo đong đếm nguyên liệu nên cho bao nhiêu, một lần cậu ta có thể ăn ba bát.”

Người thứ tư trúng đạn Tạ Quang Nghị: “…”

Trương Thư Bình nói: “Lại nói tới sở thích đặc biệt của mọi người. Tôi nhớ hình như Tần Dạ rất thích uống coca nhỉ?”

Lưu Xuyên gật đầu nói: “Dạ Dạ siêu thích uống coca lạnh, trước đây khi thi đấu lúc nào cũng phải nốc một lon sau khi đánh xong. Có điều dạ dày cậu ta không tốt, hiện tại đã bị đội cấm uống đồ lạnh rồi. Cậu ta còn thích ăn thanh long nữa, ăn một lần mấy quả liền.”

Tần Dạ: “…”

Trương Thư Bình tò mò nói: “Còn Tứ Lam thì sao? Cậu ta có đặc biệt yêu thích món gì không?”

Lưu Xuyên nói: “Tứ Lam nghiện cà phê, cả ngày bưng cốc cà phê uống chậm rì rì, nhưng mà cậu ta lười lắm, bản thân muốn uống nhưng lại không muốn tự đi pha. Trước đây khi còn ở Lạc Hoa Từ còn có đồ đệ hầu hạ pha cho, hiện tại chuyển việc khổ cực này lên người trẻ con ở đội. Tiểu Dư chỉnh cậu ta ở carnival, cậu ta ghim chặt luôn, còn đang nghĩ cách tra tấn Tiểu Dư nhà chúng tôi này.”

Lam Vị Nhiên: “…”

Các tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên ghế VIP thực sự muốn xông vào phòng bình luận nói: Hai người ngậm miệng mau!

Có điều khán giả lại rất vui vẻ, nghe Xuyên thần và đội phó Trương nói chuyện phiếm vạch trần nội tình mới đã làm sao.

Rất nhiều người xem spam trên kênh livestream: “Xuyên thần cố lên, cầu tiếp tục vạch trần!”

“Xuyên thần 6666!”

“Xuyên thần đổi nghề làm bình luận viên đi, thích nghe anh giải thích lắm!”

Trong năm phút nghỉ ngơi này, Lưu Xuyên và Trương Thư Bình vẫn ở đó tám nhảm, nghe nói ratings xem trực tuyến trong năm phút này phá kỷ lục các trận playoffs của liên minh, thậm chí còn vượt qua cả vòng chung kết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.