Cô Có Thích Phi Công Không

Chương 130: Ma tu bất kiếm (19)




Ánh mặt trời sáng rực rỡ đánh thức toàn bộ thành phố S năng động, ai nấy đều bắt đầu chuẩn bị ột ngày mới đầy bận rộn, tất nhiên các thành viên của SCI cũng không có ngoại lệ.

Một bàn thức ăn phong phú đã sẵn sàng, Bạch Ngọc Đường ngước lên lầu gọi to một tiếng, “Miêu nhi!”

Nghe thấy kẻng kêu, đoàn quân meo meo từ trên gác lũ lượt kéo xuống, dẫn đầu là Lỗ Ban tiếp đến là Lilia sau đó nữa là một đoàn mèo nhỏ tí hon tròn tròn, rồi tiểu sư tử đi kế bên và xếp cuối cùng là Lisbon vừa đi vừa ngáp.

Chưa được mấy bước thì Triển Chiêu từ trong phòng lao ra, chạy tới ôm tiểu sư tử vượt lên trước.

Triệu Tước đuổi đến phía sau nhưng ra tới cửa thì bị chặn đường. Chắn ngay trước mặt là một con sư tử trưởng thành to lớn – ở giữa cầu thang, đã thế còn dừng lại duỗi lưng, lắc lắc cái đầu xù, quay đầu liếc Triệu Tước một cái, vung đuôi hích hích Triệu Tước xem như có lời chào.

Triệu Tước vốn muốn chen lên vượt hàng, có điều Triển Chiêu đã thành công ngồi xếp bằng trên ghế, cạnh Bạch Ngọc Đường tại bàn ăn, hướng mắt lên lầu nhìn Triệu Tước nhếch nhếch mi.

Triệu Tước bực mình, túm cái đuôi Lisbon mặc nó kéo xuống dưới nhà.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tinh thần sảng khoái dồi dào, cũng đoán được đại chiến gối chăn vừa rồi mười phần là cậu thắng. Hơn nữa đêm qua cơm no rượu say, nghỉ dưỡng đầy đủ không như ai kia ngủ không ngủ đủ mà ăn cũng chẳng tiêu, thâm quầng con mắt.

Hôm nay, Bạch Ngọc Đường nấu bữa sáng truyền thống kiểu Trung Hoa, có cháo thịt trứng muối, bánh bao hấp, bánh bao chiên, còn có cả đồ ăn Bạch Trì mua thêm ở ngoài là bánh quẩy cùng trứng mặn.

Nhà đông người, tất cả vây quanh một chỗ ăn sáng, thực là náo nhiệt.

Triển Chiêu một tay thìa một tay đũa, ăn đến sáng sủa cả mặt mày.

Triểu Tước ngồi xuống sau, nhìn nhìn bát cháo lại nhìn nhìn sang bánh bao, nghiêng người hỏi Bạch Trì, “Có mù tạc không?”

Khóe miệng Tiểu Trì Trì giật giật, “Có ăn sushi đâu, cần mù tạc làm gì ạ?”

Triệu Tước giơ một cái bánh bao chiên lên rồi nói, “Chấm bánh bao a!”

Bạch Trì lẳng lặng đưa qua cho Triệu Tước một đĩa gia vị, “Bánh bao chiên thì chấm giấm chua.”

Triệu Tước vẻ mặt kì thị cái đĩa giấm, cuối cùng bỏ bánh bao chiên chuyển qua cầm quẩy chấm chấm ăn, tiếp đó uống một thìa cháo thịt, Triệu Tước lẩm nhẩm, “Có thêm chút mật thì tuyệt vời.”

Tất cả dùng ánh mắt kinh dị mà nhìn y, Triệu Trinh ở bên yên lặng cầm lọ mật múc một thìa.

Bạch Trì tròn mắt nhìn anh.

Triệu Trinh trộn mật vào chén cháo của mình, xong xuôi rất tự nhiên mà thưởng thức.

Triệu Tước chọt chọt Bạch Trì, “Cái này chính là sức mạnh của di truyền đó!”

Triển Chiêu tò mò hỏi, “Cháo thịt trứng muối mà cho thêm mật thì ăn ngon lắm hả?” Cậu dường như rất muốn thử một chút.

Bạch Ngọc Đường gắp qua bát Triển Chiêu thêm một quả trứng muối nữa rồi khuyên nhủ, “Đừng ăn cái kiểu kỳ quái đó!”

Bạch Cẩm Đường ở một bên vừa xem báo vừa ăn sáng, Công Tôn ngồi cạnh xoay qua hỏi Triệu Tước, “Hai người sao lại đến đây?”

Bạch Diệp đưa mắt ra hiệu, ý bảo – Đây là chủ ý của Triệu Tước.

Triệu Tước đang rót mật vào chén cháo, nghe Công Tôn hỏi thì ngẩng đầu lên thần bí cười cười, “Đến shopping.”

“Shopping?” Tất cả đầu loạt quay qua nhìn.

Triệu Tước ngậm thìa, “Già cả như ta cần phải thường xuyên đi qua đi lại, hô hấp một chút không khí mới mẻ và vân vân a.”

Nhận ra người kia lại bắt đầu nói hưu nói vượn, ai nấy cũng chẳng thèm để tâm đến nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc này, di động của Bạch Ngọc Đường reo, anh bắt máy, “Alo? Hổ tử…….Cái gì? Có nghiêm trọng không?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường nhíu mày, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

“Cậu tới đó trước đi.” Bạch Ngọc Đường hình như đáp ứng gì đó với Triệu Hổ rồi ngắt điện thoại nói, “Sáng nay Tề Nhạc bị tai nạn xe.”

“A?!” Cặp song sinh cả kinh, lập tức rút điện thoại gọi ngay cho người đại diện của Tề Nhạc.

Bạch Ngọc Đường nói, “Hổ tử nói sáng nay lúc cậu ta tỉnh dậy thì không thấy Tề Nhạc đâu, gọi điện thì cô nhóc nói xuống dưới nhà mua đồ, bảo cậu ta cứ tiếp tục ngủ……..đang nói thì nghe tiếng Tề Nhạc hét lên, còn nghe được cả âm thanh xe phanh gấp. Hổ tử lao xuống lầu thì chiếc xe bánh mì đổ lăn cạnh lề đường, còn Tề Nhạc thì ngã ngồi ở bên, chân bị trật khớp, cậu ấy xin phép đưa cô bé tới bệnh viện rồi.”

Cặp song sinh nhẹ nhõm thở ra, dặn người đại diện của Tề Nhạc tạm hủy những hoạt động trong mấy ngày tới đây, để cho cô bé dưỡng thương.

Triển Chiêu ngẫm nghĩ một chút rồi quay qua hỏi Bạch Ngọc Đường, “Là vô tình…….hay là hữu ý.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.

Triệu Tước đối diện híp mắt hỏi, “Triệu Hổ ở cùng Tề Nhạc?”

Mọi người ‘soạt’ một tiếng ngó chăm chăm Bạch Ngọc Đường – Bầu không khí ‘muốn hóng hớt chuyện thị phi’ bỗng dưng vây quanh anh. Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Làm sao tôi biết được đây, tôi không can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của cấp dưới đâu nha.”

“Có điều Tề Nhạc gần đây thể chất tốt, tinh thần cũng cực tốt.” Tiểu Đinh che miệng cười.

Đại Đinh gọi điện cho Trần Du, “Cũng nên báo cho Trần Du một tiếng.”

“Cậu dặn cô ấy hạn chế đi lung tung.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, “Muốn ra ngoài thì nhớ gọi cả Lam Tây theo nữa.”

“Kì nha?” Đại Đinh nhấn số đến nửa ngày cũng chẳng có ai nhấc máy mà nghe, có chút hoang mang, “Không cầm máy?”

Vừa hỏi xong thì có người nghe điện, giọng nói đầu bên kia có điều vừa lạnh vừa cứng, “Alo?”

Đại Đinh há hốc miệng, tâm đang tự an ủi – Hai cô nhóc này không lớn nhanh như vậy chứ?

“A…..” Đại Đinh còn bận tổ chức lại ngôn ngữ.

“Cậu là người bên công ty?” Người đàn ông hỏi, “Tôi là anh trai của Tiểu Du, nó nhập viện rồi.”

Miệng Đại Đinh lại càng há to hơn, “Nhập viện?! Sao lại thế?”

Đầu bên này mọi người nghe thấy mọi chuyện quay qua nhìn nhau thắc mắc – Khéo như vậy? Cả hai chị em đều gặp nạn?

“Không rõ lắm, bác sĩ nói Tiểu Du bị ngộ độc thức ăn, sáng nay mới uống xong cốc sữa thì nó kêu đau bụng, tôi liền chở nó tới đây, bác sĩ còn đang khám, có gì sẽ báo.” Nói xong Trần Mật treo điện thoại.

Công Tôn nhíu mày, “Trùng hợp thật?”

“Đáng nghi.” Bạch Cẩm Đường buông tờ báo xuống nói, “Có điều, Tề Nhạc là bạn gái của Triệu Hổ thì không nói làm gì, còn Trần Du có liên quan tới SCI hử?”

“Cô bé là ca sĩ trực thuộc công ty của anh không phải sao.” Công Tôn nhắc nhở.

Bạch Cẩm Đường nghĩ nghĩ, Cũng phải, thế coi như có quan hệ khá gần gũi với SCI a.

“Cậu cũng điện cho Mã Hán hỏi xem phía Giai Di có bị sao không đi.” Triển Chiêu nhắc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường liền gọi cho Mã Hán.

“Alo?” Mã Hán rất nhanh đã tiếp điện.

“Mã Hán, cậu vẫn ở cùng Giai Di chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Vẫn, tôi đang định đưa cô ấy tới công ty xong thì quay lại cảnh cục.” Mã Hán khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì sao?”

“À……”Bạch Ngọc Đường vừa định giải thích qua cho anh thì đột nhiên phía bên kia truyền đến một tiếng nổ – BÙM

“Mã Hán!” Bạch Ngọc Đường cả kinh, hô gọi, đáp lại ở đầu bên kia là vài tiếng ho khan, còn có tiếng người nói chuyện, không mấy rõ ràng……Ước chừng năm phút sau, âm thanh của Mã Hán được khôi phục, “Đội trưởng.”

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mã Hán nói, “Không biết nữa, vừa rồi có một chiếc xe vận tải vượt đèn đỏ, còn chệch hướng đụng vào đầu xe của tôi.”

“Cả hai ổn không?” Bạch Ngọc Đường lo lắng.

“Tôi không sao nhưng tay Giai Di bị thương rồi, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện trước.”

“Được……” Bạch Ngọc Đương cúp máy, nhìn mọi người, Trong một buổi sáng, cả ba cô gái đều gặp chuyện, không thể trùng hợp như vậy đâu?

“Ai nha!” Công Tôn thúc giục, “Gọi tới cho Mã Hân nhanh đi!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lập tức gọi Lạc Thiên.

Nhưng là Dương Dương nghe điện, “Chú Bạch~.”

“Dương Dương, ba con đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lạc Dương nói, “Ba ba con đang lái xe.”

“Mã Hân đi cùng cả hai chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

“A, chú Bạch cũng biết chị Hân Hân bị bệnh ạ?” Lạc Dương nói một câu khiến trán Bạch Ngọc Đường càng nhăn tít, “Cô bé bị bệnh gì?”

“Cháu cũng không rõ lắm, hình như là ăn phải đồ thiu, sáng sớm hôm nay đã kêu đau bụng.” Lạc Dương nói, “A, tới bệnh viện rồi, cháu cúp máy nha, lát nữa cháu gọi lại cho chú.”

Bạch Ngọc Đường cũng cúp điện thoại, tất cả hai mặt nhìn nhau – Sao có thể như vậy?

Lúc này, tới lượt điện thoại của Triển Chiêu reo, “Alo? Ba? Cái gì!”

Tất cả đồng loạt thấy Triển Chiêu đứng bật dậy, “Tình hình thế nào rồi…………..Dạ, con tới ngay.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Xảy ra chuyện gì?”

Triển Chiêu túm lấy tay anh, “Mẹ nhập viện rồi!”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Mẹ ai?”

“Cả hai!” Triển Chiêu nói, “Sáng nay hai mẹ cũng đi chợ như mọi hôm, nhưng ra tới nơi thì bị một chiếc xe bán bánh mỳ đụng phải.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Xe đụng?!”

“Không bị tông trực diện, cả hai đều né được nhưng ngã bị thương, hai ba đưa các mẹ vào viện rồi, còn nói ở bệnh viện trung ương còn gặp cả bọn Triệu Hổ cùng Lam Tây nữa, cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quặc liền gọi điện tới hỏi một chút.”

Bạch Ngọc Đường đứng lên, “Tới thẳng bệnh viện luôn đi.”

Nói xong tất cả ra xe, phóng tới.

Bệnh viện vẫn luôn là nơi người người tấp nập, có điều chỉ toàn là người nhà cùng bệnh nhân, vẻ mặt lo lắng của những người ngồi chờ đợi luôn làm cho người khác cảm thấy thực bức bối như có một loại áp lực vô hình nào đó đè xuống vậy.

Đám người Bạch Ngọc Đường đến nơi, vừa xuống xe thì gặp Tần Âu cùng Tiểu Dịch.

“Đội trưởng.” Tần Âu cầm trong tay một bịch đồ uống, hình như là loại sữa mà cu cậu nhà anh thường xuyên uống nhất.

“Sao anh lại tới đây?” Bạch Ngọc Đường có chút khẩn trương, Không phải lại xảy ra chuyển gì nữa chứ?”

“Vừa rồi Dương Phàm gọi cho tôi, nói không biết ngày hôm nay đen đủi thế nào gần như toàn bộ SCI kéo nhau nhập viện, điều này làm cho tôi thấy lạ lắm.” Nói xong đưa bịch sữa cho Bạch Ngọc Đường xem, “Cái này, sáng nay tôi chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Dịch, lúc mở bịch sữa ra vô tình phát hiện gần miệng cắm ống mút có một lỗ kim.”

Bạch Ngọc Đường cầm qua xem, quả thực là có lỗ.

“Bịch sữa này hôm qua Mã Hân đi mua phải không?” Công Tôn hỏi, “Hôm qua cô nàng đi siêu thị khuân về những vài thùng, đưa qua cho Trần Du cả chục bịch, nói là tốt cho hệ tiêu hóa, buổi sáng uống vào rất có lợi cho cơ thể.”

“Đúng vậy, cái này Hân Hân đã làm một vài thí nghiệm đo lường chất lượng, cho nên mỗi lần đi mua đồ, cô ấy đều mua cho Tiểu Dịch hai thùng, mỗi tuần đều uống, bình thường không có hề hấn gì.” Tần Âu gật đầu, rồi lại nói, “Bữa nay Dương Phàm nói cả Mã Hân lẫn Trần Du đều bị ngộ độc, bởi vậy tôi mang cả Tiểu Dịch cả sữa tới làm kiểm tra cùng luôn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có người hạ độc?”

Vào tới phòng bệnh, một nữ y sĩ rất quen thuộc đang đo thân nhiệt cho Mã Hân.

Nguyên một phòng, SCI bao cả. Phòng bệnh có hai giường cùng hai sô pha đối diện, Trần Du cùng Mã Hân nằm trên đó, Tề Nhạc cùng Trần Giai Di ngồi ở kia, một người chân quấn băng, một người tay quấn vải, hai anh bạn trai săn sóc ngồi ở hai bên giúp họ uống nước.

Nữ y sĩ kia chính là người bị cuốn vào vụ án của Lâm Nhược ngày trước – Tên là Hà Doanh.

Hà Doanh thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền chỉ chỉ cửa phòng đối diện.

Cả hai quay đầu lại thì thấy Triển ba ba từ trong bước ra vẫy vẫy tay.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy qua. Trong phòng, hai ma ma đều ở đây, một bên ăn cam, một bên ăn táo, Dương Phàm đứng cạnh giường xem xét kết quả kiểm tra.

Có điều, người nằm ở trên giường chỉ có một, duy nhất có Triển ma ma.

Triển ma ma chân trái gãy, ngón chân cũng gãy, băng bó thạch cao trắng nguyên một cây, Triển Chiêu nhìn thấy sợ hết hồn. Bạch ma ma ở bên thì đỡ hơn, chỉ bị trầy xước chút đỉnh.

Theo lời Bạch ma ma kể lại, lúc ấy nếu không có Triển ma ma ở bên kéo người, có khi bà bị đâm chết rồi không chừng.

“Xe là hướng về phía mẹ lao tới?” Bạch Ngọc Đường tựa cửa, trán chưa hết nhăn, hỏi Bạch ba ba.

Bạch Duẫn Văn gật gật đầu, “Vốn chỉ nghĩ là ngoài ý muốn, có điều thấy tình cảnh ở phòng kia xem chừng không khéo như vậy đi.”

“Không phải trùng hợp.” Dương Phàm hướng Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, nói, “Tề Nhạc và Trần Du trúng cùng một loại độc, đều là thuốc trừ sâu.”

Nói rồi cầm bịch sữa Tần Âu vừa đưa ang đi xét nghiệm, phỏng chừng sẽ cho ra cùng một kết quả thôi.

“Thuốc trừ sâu?!” Bạch Ngọc Đường lại nhíu mày.

“Đúng đó, cho nên cả hai đều phải rửa ruột.” Hà Doanh đi tới.

“Sáng nay, lúc Tiểu Du kêu đau bụng cũng là vừa uống sữa xong.” Trần Mật đang đỡ ông nội mới đến.

Lạc Thiên nhíu mày, “Hân Hân sáng nay cũng uống sữa, Dương Dương hôm nay được nghỉ học, cho nên không có uống, nếu không chắc cũng bị ngộ độc rồi.”

Trần gia gia lo âu, “Tiểu Du nhà ta lại đụng phải tên biến thái nào nữa a!”

Triển Chiêu rất muốn nói với ông, kỳ thật toàn thể SCI chính là luôn cùng lũ biến thái dây dưa, rồi vô duyên vô cớ khiến các cô gái cũng bị kéo vào.

Triển Khải Thiên nhìn thấy Triệu Tước cùng Bạch Diệp cũng tới đây thì có chút ngoài ý muốn.

Triệu Tước ngó vào phòng bệnh xem xét qua thì Bạch ma ma liền hướng y dùng ngón tay ngoắc ngoắc.

Triệu Tước lùi lại phía sau cửa.

Triển ma ma cùng Bạch ma ma nhìn nhau cười.

Bạch ma ma cầm quả cam đi tới, đưa cho Triệu Tước, lại trông thấy Bạch Diệp thì khá ngạc nhiên, “A……”

Bạch Diệp hướng bà gật gật đầu, đi tới một góc khuất chờ đợi.

Bạch ma ma đùn đẩy Bạch Duẫn Văn, “Đi a, đã lâu không gặp, tâm sự với nhau một chút.”

Bạch Duẫn Văn nhăn nhó, có điều vẫn bị Bạch ma ma đẩy qua.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Thật tò mò! – Tuy rằng lúc này nhu cầu ấy có chút không đúng thời điểm cho lắm.

Vừa vặn, cửa thang máy mở, Bao Chửng chạy ra, gặp được tất cả mọi người vội hỏi, “Nghiêm trọng không?”

Triển Khải Thiên đem tình huống trước mắt giải thích qua với ông một chút.

Bao Chửng nhíu mày.

“Lái xe gây chuyện đâu rồi sếp?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng, “Một lái xe tải, một lái xe bánh mỳ.”

Bao Chửng lắc đầu nói, “Cũng không có gì khác thường, lái xe tải kia là làm đêm mệt nhọc, cón lái xe bánh mỳ thì do xe không ăn phanh, không khống chế được tay lái.”

Bạch Ngọc Đường nhăn trán, “Không thể là trùng hợp được.”

Bao Chửng gật đầu, “Tôi biết, có điều loại chuyện này chỉ là sự cố giao thông, khó mà phê chuẩn để giao người cho bên các cậu thẩm vấn.”

Bạch Ngọc Đường bất mãn.

“Có điều tôi đã phái người giám sát hai lái xe kia, nếu có gì phát sinh sẽ lập tức báo cho các cậu.” Bao Chửng thở dài.

Lúc này, một y tá chạy tới đưa mấy tờ khai cho Dương Phàm.

Dương Phàm xem qua rồi rút ra mấy bản đưa cho Triển Chiêu bảo, “Cậu cầm cái này lên lầu hai lấy kết quả kiểm tra của hai bác gái nhé.”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường như thường lệ muốn đi theo lại thấy Triển Chiêu nháy nháy mắt ý bảo anh ở lại thu thập thêm tin tức chứ có mỗi mấy tờ giấy mỏng tang thì theo làm gì.

Hà Doanh cũng đang định qua lấy kết quả chụp X-quang của Tề Nhạc và Giai Di liền ngỏ ý cùng đi.

Triển Chiêu bước vào thang máy thì thấy Triệu Tước tay cầm quả cam cũng lẽo đẽo theo sau.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn Triệu Tước, “Chú theo làm chi?”

Triệu Tước mếu máo, “Nơi đó nhiều người.”

Triển Chiêu nhìn y, vừa rồi lúc quẹo góc hành lang, cậu có thấy Bạch Duẫn Văn cùng với Bạch Diệp đứng đó, một trái một phải, cứng đơ đơ như tượng sáp, không khí bao quanh cả hai có chút quái dị.

“Đinh” một tiếng, thang máy dừng ở lầu ba, là nơi Hà Doanh lên lấy ảnh chụp X-quang, lúc cô đi ra thì có một ông lão muốn đi vào, ông cụ da xạm đen, lại gầy, dường như là người bệnh.

Hà Doanh bước qua vốn định cùng Triển Chiêu và Triệu Tước đỡ lão thì thấy bàn tay phía sau người kia có ánh dao lóe lên.

“A!” Hà Doanh theo bản năng hét một tiếng.

Triển Chiêu cùng Triệu Tước vốn đều đang đăm chiêu ngẩn người, bị tiếng hét của Hà Doanh lay cho tỉnh, cả kinh ngẩng đầu.

Cửa thang máy đang khép, trước mắt là một cụ già, Hà Doanh muốn ngăn lại nhưng không thể, thang máy đóng kín, Triệu Tước cùng Triển Chiêu chợt nghe tiếng Hà Doanh đập cửa la to truyền vào, “Cẩn thận! Hắn có dao! Có dao!”

…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.