Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 51: Người không mời mà tới




Phần Ba: Vũ điệu bà sa

Đêm giao thừa đã trôi qua, mọi người lại quay lại guồng xoáy công việc vô cùng bận rộn.

Lăng Thượng không đi chúc Tết ai, cô không có thân thích, song nhờ vài ngày thác loạn trước mà giờ cô trở thành nữ vương của tòa nhà, người đến chúc Tết nhiều lắm, đương nhiên phần đông là tụi nhỏ, thăm hỏi xong xuôi chúng lại tranh thủ vào xem TV luôn. Ngoài ra hình như rất ít bạn học cũ ghé thăm, ngày nào cũng chạm mặt Lâm Phổ; mà mặc dù Vân Liệt có mấy ngày nghỉ lễ nhưng nàng vẫn phải chủ biên chương trình phát thanh, mấy chuyên mục nối đuôi nhau từ chiều tới tận tối bắt đầu từ ngay hôm mùng Một.

Đêm năm mới vô cùng náo nhiệt, con phố nào cũng đông nhung nhúc, tản ra bao cảm giác vui mừng hạnh phúc, ven đường còn có đám múa lân xanh đỏ, pháo hoa nổ tưng bừng, hấp dẫn đôi ba người dừng chân đứng xem, thỉnh thoảng họ sẽ vỗ tay, reo hò.

Có điều lực chú ý của Lăng Thượng đang đặt ở chỗ khác.

Hai người vừa đi ngang qua đài phát thanh, mặc dù đang là mùng Một song đèn điện vẫn sáng choang, Lăng Thượng ngừng bước, ngẩng đầu lên.

"Làm sao thế?" Lâm Phổ bên cạnh lập tức hỏi cô.

"Đột nhiên em nhận ra tòa nhà này đặc biệt cao, cũng đặc biệt đẹp." Lăng Thượng híp mắt ngắm nhìn.

"Sao tự dưng em lại nảy sinh ra loại cảm giác ấy?" Lâm Phổ không phản đối, với anh và Lăng Thượng mà nói, thành phố này không ngóc ngách nào mà cả hai chưa từng mò đến chơi. Tuy rằng đang tiết tân xuân, bề ngoài tòa nhà được trang trí khá là lộng lẫy, nhưng anh ngắm đi nghía lại vẫn thấy đây chỉ là một tòa nhà đẹp ở mức độ vừa phải.

"Tụi em ở chung lâu như vậy, thế mà em vẫn chưa hiểu rõ về hoàn cảnh công tác của cậu ấy." Khóe miệng Lăng Thượng xuất hiện ý cười mơ hồ. "Cậu ấy là một cô gái rất mạnh mẽ."

Giờ Lâm Phổ mới biết cô đang đề cập đến Vân Liệt, bởi vì quen người mà cảm giác quen luôn vật, không phải đã có câu "yêu ai yêu cả đường đi" hay sao. Tuy nhiên anh lại không muốn Lăng Thượng cứ ngẩn ngơ đứng nhìn tòa nhà như thế này. "Nè, đừng nói là em muốn đi lên tìm cậu ta đấy nhé?"

"Chẳng lẽ lại không được?" Lăng Thượng liếc nhìn anh anh, nhưng cô vẫn lắc đầu. "Có điều, em không muốn quấy rầy cậu ấy."

"Vậy mình đi thôi." Lâm Phổ đẩy xe tiến lên phía trước.

"Chờ chút!" Lăng Thượng kéo chỗ ngồi đằng sau lại. "Em bảo không lên, chứ có bảo không đứng chờ cậu ấy đâu."

"Lại còn thế nữa à?" Lâm Phổ cau mày. "Cần mọi người chờ em không, hay thôi không đi nữa?"

"Cả đám còn nhiều dịp mà." Lăng Thượng kéo Lâm Phổ lại, giành lấy tay nắm xe. "Cơ mà cậu ấy nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ khi một thân một mình ở đây thì chợt trông thấy em."

"Thật biết cách săn sóc đấy!" Lâm Phổ bất lực, anh lẩm bẩm.

"Anh đi đi." Lăng Thượng đẩy anh. "Giải thích hộ em nhé."

Lâm Phổ chạy lại gần một nhóm người gần đó, ngay lập tức anh bị đuổi về.

"Lăng Thượng, nói cho rõ ràng đi nhé, trên lầu làm gì có ai đang đợi cậu đâu." Một cô gái cười hì hì, hỏi.

"Có Lâm Phổ rồi còn dám lăng nhăng sao?" Một gã trai nháy mắt.

"Lạy mấy người." Lăng Thượng dở khóc dở cười. "Là bạn học nữ, tôi chờ cậu ấy."

"Hay là chúng mình cùng chờ nhé?" Một chàng trai khác lập tức đề nghị.

"Biết ý tốt của mấy người là được rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui." Lăng Thượng mỉm cười.

"Thôi được rồi." Cô nàng nọ kéo hai tên kia đi. "Lần sau không cho phép như thế nữa, phạt cậu đấy nha."

"Biết rồi!" Lăng Thượng phất tay.

Sau khi ba người rời đi còn bảo nhau.

....

"... Hiếm khi chúng ta mới tụ tập, sao lại thả cô ấy, nhiều người thì mới náo nhiệt chứ..."

....

"Lâm Phổ người ta còn không ý kiến kia kìa..."

....

Lăng Thượng thở dài, bạn học đã đi xa, giờ chỉ còn lại một mình cô.

Cô chống xe bên ngoài tòa nhà, kiếm một chỗ ngồi trên bậc cầu thang, quan sát đám người đang múa may quay cuồng cùng pháo hoa phía đằng xa, có lẽ do xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn khiến cô nảy sinh chút cảm giác quạnh hiu.

Lăng Thượng kéo sát quần áo lại, quấn khăn quàng cổ che kín hết mặt mũi, chỉ để chừa lại mỗi đôi mắt, vậy mà cô vẫn rùng mình ớn lạnh.

Không biết bỗng có ai thốt lên.

".... Tuyết kìa..."

Lăng Thượng vội vàng chạy ra đường cái, trong nháy mắt mọi người cũng trở nên sôi nổi, đợt tuyết rơi tân niên đầu tiên đấy, Lăng Thượng ngoảnh mặt về phía đài phát thanh, đây quả thật là một ngày đáng nhớ.

Thực ra thì tuyết rơi không nhiều, chỉ từng hạt từng hạt từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống, bên tai không biết tự bao giờ văng vẳng thanh âm của một ca khúc, người hát thực hăng say. Đỉnh đầu là tuyết, bên tai là lửa, cảm giác đúng thật quá khác biệt.

Ngay lúc Lăng Thượng đang đứng ngắm toàn bộ phố lớn đầy ắp người đi kẻ lại vừa cười vừa gọi tên nhau thì Vân Liệt bước ra từ trong đài phát thanh.

Hình như nàng cũng biết có tuyết rơi, Vân Liệt vừa ra đã trông thấy Lăng Thượng, cô mặc chiếc áo lông trắng dày cộp, mái tóc đen dài lòa xòa phía sau lưng, vóc dáng cao gầy, ngũ quan tinh xảo, cực kì nổi bật.

Dù cho có phải chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây hay không, Vân Liệt vẫn nhận ra Lăng Thượng đang cố ý chờ nàng, đây là lần đầu tiên sau mấy tháng hai người ở chung, hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng Vân Liệt thấy khá giật mình.

Nhanh từ chối mấy đồng nghiệp đi cùng đường, Vân Liệt chạy đến bên Lăng Thượng.

Vừa tới đường cái, Vân Liệt đã bị tuyết rơi lên mặt, nàng ngẩng đầu nhìn trời, trời vẫn chưa tối lắm. Khi ấy Lăng Thượng cũng đang quay sang phía đài phát thanh, cô thấy nàng bèn tiến lại gần.

"Sao cậu đến đây?" Vân Liệt lau tuyết trên mặt đi, cười hỏi.

Lăng Thượng suy nghĩ xong đáp. "Tôi không đành lòng để cậu lẻ loi độc hành trên đường đêm mùng Một đâu."

Vân Liệt nở nụ cười, nàng biết hôm nay Lăng Thượng có buổi tụ tập với đám bạn mà.

"Đi thôi!" Lăng Thượng vỗ vỗ yên sau, gọi.

"Bạn học chịu thả cậu à?" Vân Liệt ra hiệu cho bọn họ đi bộ thêm một đoạn.

"Tôi nói phải đi, bọn họ cũng chẳng thể giữ nổi."

"Vậy...." Vân Liệt ngoẹo cổ nhìn cô. "Lâm Phổ chịu thả à?"

Lăng Thượng thắc mắc. "Cậu ta thì có liên quan gì?"

Vân Liệt mím môi cười, sau đó nói. "Chả biết hôm qua có ai khiêu vũ bên ngoài cửa đâu nhỉ."

"Nhảy một bản thôi mà, chẳng biểu thị cho cái gì hết." Lăng Thượng lắc đầu.

"Nếu có đồng ý thật," Vân Liệt dừng bước, nàng hơi do dự. "Sợ anh cậu cũng không nghe theo."

Lăng Thượng lại nhìn nàng thắc mắc. "Chuyện ấy thì có quan quan gì tới anh trai tôi?"

"Em gái bảo bối của anh ấy bị bắt cóc khi còn trẻ như vậy, làm sao mà anh ấy chấp nhận nổi?"

"Anh tôi với tôi độc lập quen rồi, nào có nghiêm trọng đến thế đâu. Mà cậu nhé, nói như kiểu quen biết anh tôi vậy."

"Sao có thể chứ." Vân Liệt vòng tới phía sau xe. "Anh trai khắp thiên hạ này ai chẳng giống nhau."

Lăng Thượng ngồi lên yên xe, nở một nụ cười rạng rỡ về phía nàng. "Việc khiêu vũ hôm qua chả mang ý nghĩa gì hết, có điều khi tốt nghiệp mà nhảy cùng cậu ta, thế thì đúng là coi như đã ưng thuận rồi."

Vân Liệt đang định lên xe, thế nhưng nàng kinh hãi vì một lời này của Lăng Thượng, nàng cứ đứng yên một chỗ quên cả nhúc nhích.

Lăng Thượng đạp một đoạn mới thấy lạ, cô hạ chân xuống, xoay người nhìn nàng. "Sao thế?"

Vân Liệt lắc đầu, nàng bước nhanh tới, sau đó nhảy lên xe. "Không ngờ cậu định tảo hôn thôi."

Lăng Thượng không đáp, cô chỉ bật cười, là kiểu cười châm biếm.

"Trong nhà giờ chắc nhích đầy đám tiểu tử, hay ta đừng về vội, đi loanh quanh khắp nơi một vòng đi."

"Được!" Vân Liệt đã quen ngồi đằng sau xe, chẳng còn sợ sệt như xưa, hiện nàng có thể hưởng thụ loại cảm giác thoải mái này.

Những ngày vừa qua quả thật quá náo loạn.

Tuy rằng cũng chỉ đi tới những nơi đông đúc, thế nhưng đối với Vân Liệt, quãng thời gian hai người nhàn nhã dạo phố như thế này thực sự rất yên bình, rất thư thái. Trực giác Vân Liệt mách bảo nàng rằng Lăng Thượng cũng nghĩ vậy. Náo nhiệt đương nhiên là tốt, thế nhưng kéo dài lâu sẽ trở thành gánh nặng, thi thoảng cũng cần thả lỏng một chút... nàng biết Lăng Thượng sẽ giống nàng thôi, cô sẽ yêu thích bầu không khí ấm cúng trong nhà, sau khi hóng gió xong, cô ấy chắc chắn sẽ quay trở về.

*

Năm mới vẫn cứ tiếp tục, náo nhiệt đến điên cuồng, tình cờ cũng rất an tĩnh trôi qua, trước khai giảng, Lăng Thượng chở Vân Liệt đi khắp thành phố, mà điều khiến Lăng Thượng cao hứng nhất chính là bức thư Lăng Viên gửi, báo không lâu sau sẽ trở về. Khoảng thời gian này Lâm Phổ cũng không hề lơ là, anh chàng thường xuyên ghé qua, mà Vân Liệt vẫn vô cùng mờ mịt đối với quan hệ giữa cậu ta và Lăng Thượng. Lâm Phổ chắc hẳn thích Lăng Thượng rồi, có thể nhận ra từ việc cậu ta xuất hiện quá nhiều lần. Song trước nay Lăng Thượng chưa từng chủ động tìm anh, anh ta đến thì cùng nhau đùa giỡn, không đến thì cũng chả buồn để ý, nếu yêu một ai sao lại không bận tâm như thế được, vì lẽ đó nên Vân Liệt cảm thấy Lăng Thượng không có cảm tình giống như Lâm Phổ, đại loại là do quá thân quen nên khi ở chung sẽ vô cùng tự nhiên. Có khi chuyện Lăng Thượng nói về lễ hội tốt nghiệp cũng chỉ mang tính trêu chọc nàng mà thôi.

Nhắc đến vũ hội, gần tới ngày đi học Lăng Thượng mới phát hiện ra Vân Liệt không biết khiêu vũ. Song nếu suy xét đến cả việc ngồi sau xe đạp, nàng cũng không dám thì vụ này cũng chẳng mấy kì quái lắm.

"Không biết nhảy, vậy tốt nghiệp cậu tham dự vũ hội làm gì hả?" Lăng Thượng hỏi nàng như vậy đấy.

"Không biết nhảy nhưng vẫn có thể xem các cậu khiêu vũ mà!" Vân Liệt trả lời rất bất đắc dĩ, đúng, nàng không am hiểu mấy loại hình vận động kia đâu.

"Rất đơn giản mà." Lăng Thượng kéo tay Vân Liệt.

Vân Liệt lập tức đỏ mặt, không phải vì hành động của Lăng Thượng mà vì toàn thân nàng cực kỳ cứng nhắc, dù nàng hướng ngoại nhu hòa nhưng tay chân cứ như gỗ, khó có thể mềm dẻo

"Thế này đi, sau khai giảng tôi sẽ dạy cậu khiêu vũ!" Lăng Thượng vung vẩy tay nàng, suy nghĩ chốc lát rồi nói.

Vân Liệt nài nỉ. "Tôi vụng về dã man, cậu bỏ qua cho tôi đi."

"Cậu á, nếu là trước đây không biết khiêu vũ thì nhà chồng tương lai sẽ chỉ phàn nàn chê bai cậu rụt rè mà thôi, thế nhưng thời điểm tốt nghiệp mà không nhảy, ây, sẽ phá vỡ hình tượng đấy nha!" Lăng Thượng khuyên nhủ.

"Tôi không quan tâm hình tượng đâu!" Vân Liệt né tránh cô.

"Thế học kì sau còn muốn ở nhà tôi tiếp không?" Con ngươi Lăng Thượng sáng lấp lánh, cô nhìn chằm chằm nàng từ đằng sau.

Vân Liệt tưởng chừng vô cùng bình tĩnh, ấy thế mà đột nhiên quay đầu lại, gương mặt lộ vẻ dữ tợn.

"Kệ cậu có làm công việc chủ biên tại đài phát thanh nữa hay không, trọ ở đâu thì..." Lăng Thượng tiếp tục.

Vân Liệt làm điệu nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, cứ thế nhá." Lăng Thượng cố nén cười.

"Sao tôi lại cứ để cậu dắt mũi hoài vậy nhỉ." Vân Liệt vỗ trán, liên tục thở dài. Nàng lại đột ngột tiến đến bên Lăng Thượng, đôi mắt đồng dạng sáng rực. "Chi bằng thế này đi, tôi có thể học khiêu vũ, nhưng cậu phải giới thiệu cho tôi một người."

"Ai thế?" Lăng Thượng nghi vấn.

"Anh trai cậu...." Vân Liệt nhẹ nhàng mở miệng. "Lăng Viên."

Đồng tử Lăng Thượng thu nhỏ, cô thấp giọng hỏi nàng. "Tại sao lại muốn quen anh ấy?"

Vân Liệt quay đầu đi, sóng mắt lay động. "Bởi vì anh ấy là anh của cậu."

°°° /(U_U) °°°

Đôi lời bạn Editor: Điều ước duy nhất của mình với bộ truyện này chỉ là nó cứ tiếp tục như hiện tại, và Lăng Viên thì đừng có bao giờ trở về nữa:"< Tập trung đi kiếm tiền của anh đi

*ôm mặt khóc*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.