Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 47: Người xấu xa như vậy, bị xui xẻo là đáng




Editor: Dạ Hàn

Thời gian tiếp theo, Dật Phong mang ta du ngoạn khắp nơi, nào có chuyện đùa, liền nơi nào cũng đi qua. 

Bởi vì chúng ta trên cơ bản chỉ tạm ở lại thành trấn, vẫn chưa được thưởng thức cảnh sắc sông núi mỹ lệ cho thỏa mãn. Ông trời cảm giác được nỗi thương cảm của ta, rốt cuộc sáng nay, chúng ta tới một địa phương gọi là thành Lạc Nhật (mặt trời lặn – cái này nàng xem lại bản tiếng trung xem đúng ra nó là gì nhá…) nghe nói nơi này cảnh mặt trời lặn rất đẹp, cho nên mới lấy tên này. Xem mặt trời lặn, thật là có ý thơ, thật là có phong cách, vì vậy cả hai chúng ta đều quyết định lưu lại xem cảnh mặt trời lặn.

Bây giờ còn là giữa trưa, đương nhiên không xem được mặt trời lặn, mục tiêu của chúng ta là tìm một nơi nghỉ ngơi thật tốt, lại ăn cơm trưa. Xem cảnh đẹp, đó là chuyện của buổi tối.

Trước mắt chưa gặp nơi nào có thể làm ta vừa lòng, cho nên chúng ta vẫn tiếp tục đi dạo. Cho nên lúc nào ta xuất môn cũng mang theo không ít tiền, thận chí còn đeo trên người mấy thứ trang sức đề phòng trường hợp khẩn cấp. Nhưng là lúc ta thấy hắn tiện tay móc ra toàn là mấy vạn lượng, ta quyết định đi theo hắn hỗn ăn hỗn uống (ăn uống thoải mái). Quả đúng là phú giáp thiên hạ (giàu nhất thiên hạ) a. Ta mặc dù có chút tài sản, nhưng so với hắn thì thạt đáng hổ thẹn. Hắn giàu như vậy, phồn vinh hoa lệ thì phồn vinh hoa lệ, tương lại lại không mang được xuống mộ, cho nên dọc đường đi ta đều là dùng thứ tốt nhất. Từ ăn đến ở, hoàn toàn muốn là đệ nhất. Nhìn mấy khách sạn, ta cũng không vừa lòng, chính là vì quá nhỏ, không đủ xa hoa. Nhân sinh một đời, một giấc mộng hoàng lương, có thể hưởng thụ thì phải hưởng thụ.

“Oa… Nhà này đủ xa hoa.” Ta nhẹ giật y phục Dật Phong, hoa lệ mà dừng bước. Khách sạn trước mắt gọi là ‘Lạc Nhật cư’ quả là đủ xa hoa, nhìn quy mô kia, liền chọn nơi này.

Dật Phong cười nói: “Muốn ở nơi này?”

Ta đùa đùa cười một tiếng: “Ngươi giàu như vậy, phồn vinh hoa lệ thì phồn vinh hoa lệ, ta sẽ ở nơi này.”

“Được rồi, đi.” Vừa nói vừa mở quạt, tao nhã tiêu sái đi vào. Trả lại cho ta dáng vẻ phong nhã này, ta bây giờ đói a.

Chúng ta vừa đi vào, chưởng quỹ đại thúc lập tức chào đón, nói: “Tiểu nhân ra mắt công tử.” Ách, bọn họ biết?

Ta lắc lắc cánh tay hắn, “Ai vậy? Các ngươi biết…? Nơi này cũng là sản nghiệp của ngươi?” Cứ nơi nào có người là có sản nghiệp của Phong gia, khách sạn xa hoa cũng là chuyện thường.

Dật Phong thấp giọng nói: “Là sản nghiệp của ta thì sao?” Cũng phải.

“Vị này là?” Chưởng quỹ mang vẻ nghi hoặc đánh giá ta.

Dật Phong thản nhiên nói: “Vị này là Mai Ảnh cô nương.”

“Mai lão bản của trang sức màu đỏ phường?” Chưởng quỹ thốt ra, ta nổi tiếng như vậy sao? Nơi này nói thế nào cũng cách Tể Châu đến cả trăm cây số đi, hắn làm sao biết?

“Chào chưởng quỹ.” Ta cười ngọt một tiếng.

Chưởng quỹ lập tức tôn kính nói: “Mai lão bản là danh nhân trong thương giới, hôm nay được gặp, thật là phúc ba đời.” Lão bản nhà hắn mới lợi hại có được hay không.

Ta có điểm không tự nhiên: “Ngươi nghe nói về ta?” Ta trộm cắp phát minh của người hiện đại.

Dật Phong cười: “Lưu chưởng quỹ từng làm việc ở Tể Châu, hắn đương nhiên biết ngươi.”

“Ngươi đừng nói là ở Tể Châu cũng có sản nghiệp của ngươi?”

“Đương nhiên là có.”

“Tại sao ngươi không nói?”

“Ngươi có hỏi đâu.” Bây giờ mới phát hiện ra hắn rất có tài ăn nói.

Lưu chưởng quỹ nhìn chúng ta, ý vị thâm trường nói: “Công tử cùng Mai lão bản đã mệt mỏi rồi, tiểu nhân lập tức chuẩn bị gian phòng.”

“Ai, vậy là tốt nhất.” Nếu là địa bàn nhà hắn, ta đây liền không khách khí.

Lưu chưởng quỹ ở trước quầy thoáng cái quay lại, lộ vẻ mặt khó khăn nói: “Hôm nay có quá nhiều khách, chỉ còn một gian phòng.” Không phải chứ? Chuyện máu chó như vậy cũng xảy ra trên người Mai tiểu thư ta sao?

Ta buồn bực hỏi: “Có sài phòng (phòng cho hạ nhân) hay không?” Đương nhiên là để cho hắn ở, nguyên tắc của ta chính là tử đạo hữu bất tử bần đạo (làm chết đạo hữu cũng không thể để bần đạo phải chết – hiểu đơn giản là tư tưởng vì bản thân…) vậy làm sao có thể ủy khuất bản thân?

Dật Phong nhanh chóng nháy mắt với Lưu chưởng quỹ, bất quá ta không nhìn thấy. Lưu chưởng quỹ lập tức nói: “Không có, phòng hạ nhân cũng không còn.”

Ta trắng trợn liếc Dật Phong: “Ngươi đổi chỗ khác đi, ta muốn gian phòng này.”

Dật Phong còn chưa nói gì, Lưu chưởng quỹ đã nói: “Mai lão bản, đều nói mặt trời lặn mùa này đẹp nhất, các gian phòng xung quanh chỉ sợ cũng đã hết. Như vậy đi, ủy khuất một chút đến chỗ tiểu nhân vậy?” Còn lâu, hóa ra chỗ này là khu danh thắng phong cảnh, bảo sao ta thấy trên đường náo nhiệt vậy.

Ta nói với Lưu chưởng quỹ nói: “Không cần.” Lại uể oải nhìn Dật Phong: “Ngươi ngủ sàn nhà.” Muốn ở cùng phòng thì ngủ sàn nhà, Hoàng Đế cũng phải chịu như thế.

Dật Phong chẳng những không buồn bực, ngược lại rất khoái trá cười nói: “Được.” Sẽ không vô lại như vậy đi, trước kia vẫn thấy hắn là người tao nhã, cũng sẽ chiếm tiện nghi của ta a.

Lưu chưởng quỹ dẫn chúng ta tới gian phòng, ta bỏ tay nải xuống, liền nằm ở trên giường. Dật Phogn thản nhiên nói: “Chuẩn bị một ít thức ăn.”

“Vâng.” Lưu chưởng quỹ khoái trá đi ra ngoài. Vừa đóng cửa lại, lập tức cười: Phong gia đang cần một vị đương gia chủ mẫu, hơn nữa vị chủ mẫu này lại là nỹ tử danh tiếng nổi nhất giới buôn bán. Đầu óc khôn khéo, thủ đoạn độc ác (chỉ do đoán), ý nghĩ quái dị, thật là người đệ nhất từ cổ chí kim.

Dật Phong rót một chén trà tự nâng lên uống, không để ý đến người nào đó nằm ở trên giường tu dưỡng. Ta ngáp một cái. Trở mình, nói: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp?” Khách sạn quy mô lớn như vậy, lợi hại a.

“Chỉ cần là nơi có người, sẽ không có chuyện ta không nhúng tay.” Ta hoàn toàn hôn mê.

Ta thành thật nói: “Chính là ta cảm thấy ngươi cả ngày vô công rồi nghề.”

Hắn miễn cưỡng trả lời: “Tổ tiên Phong gia cũng có chút gia nghiệp đi, hơn nữa mấy năm trước lại phát triển thêm, Phong gia mới có địa vị hôm nay. Bất quá mấy năm gần đây, ta đã không muốn mở rộng nữa, cho nên liền rảnh rỗi, trừ mấy tháng hàng năm kia.”

“Thật sự là như vậy?” Rất đáng nghi a.

“Đúng vậy.” Hứ, không truy cứu nữa, chỉ biết là hắn có tiền, có thể hỗn ăn hỗn uống.

Tối đêm, ta lôi kéo y phục Dật Phong đi trên đường. “Rốt cuộc là đi đâu xem a?” Biết nơi này có cảnh mặt trời lặn mỹ lệ, chính là đến đâu xem? Hắn nói hắn mang ta đi, chính là hắn phải lên núi, ngược lại lôi kéo ta đi dạo trong thành, ta hoài nghi hắn có phải là tinh lực dư thừa quá độ lại không có chỗ phát tiết không.

“Tới rồi.” Hắn tiện tay chỉ. Ta theo tay hắn nhìn, suýt nữa sợ ngất xỉu. Trước mắt là một tòa kiến trúc rất xa hoa, kỳ lạ nhất chính là cao bốn tầng. Phải biết rằng, tại cái thời kỳ cổ đại kỹ thuật lạc hậu, nhà bốn tầng chính là không nhiều lắm, thật không biết hắn làm sao xây được. Ta cũng từng là Hoàng Hậu, mà còn bị làm cho hoảng sợ như vậy.

Ta nhìn kỹ chiêu bài, gọi là, Khán Nhật các. Ta đột nhiêu hiểu đến tòa nhà này là để làm gì, là để cho những ai đến ngắm mặt trời lặn dùng. Là chủ ý của ai, thật thông minh.

Ta cười hắc hắc, “Đi thôi.” Nghe nói gần đây có rất nhiều ngườim chậm sẽ không có vị trí tốt.

Ta kéo cánh tay Dật Phong đi vào, cư nhiên lại thấy Lưu chưởng quỹ ra đón. Lại là sản nghiệp nhà hắn, thật là kỳ tài buôn bán. Lưu chưởng quỹ cười nói: “Công tử, Mai lão bản, theo dặn dò của các ngươi, đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Tiểu tử này đã sớm chuẩn bị, trách không được lại làm vẻ không liên quan, một bộ dáng nửa chết nửa sống.

Lưu chưởng quỹ mang chúng ta lên tầng bốn, ta lại lần nữa bị sự sắp đặt tinh diệu thuyết phục. Đây là một không gian trống trải, bên trong khi vực là một cái bàn trà cụ đẳng. Quay về hướng mặt trời lặn, hoàn toàn đào không (ta nghĩ là không bị cản tầm nhìn…) bất kể ngươi ở vị trí nào, cũng có thể thấy. Ở bên ngoài, có hai cái ghế ngồi xa hoa, tối nay tự nhiên lại chỉ có hai người chúng ta. Bên trong đã sớm dọn xong trà bánh trái cây linh tinh, tháp thượng trải hai tấm phải tuyết trắng. Nằm xem, thật sự là hưởng thụ.

Ngồi xuống rồi, chỉ còn lại hai người, ta hỏi Dật Phong: “Ai sắp xếp vậy? Thật sự là thiên tài.” Đấy là sự thật, ta vừa mới rồi lúc bắt đầu vì thế mà không đỡ nổi, ta cố ý quan sát thoáng qua bốn tầng, có vẻ đều rất có phong cách. Lầu một là nơi có thể uống rượu ăn cơm, từ lầu hai trở lên có thể ngắm mặt trời lặn, còn có thể ngắm phong cảnh toàn thành. Nhìn mộc lâu (nhà gỗ) này, ta vẫn còn không đứng vững nổi.

Dật Phong đắc ý cười: “Đương nhiên là ta.” Này, có thể làm kiến trúc sư nội thất.

Ta tán dương gật đầu: “Thiên tài a.”

“Mai lão bản khích lệ, Phong mỗ thật sự là hổ thẹn không dám nhận a.” Đã biết nói ngọt rồi a.

“Xí, ngắm mặt trời lặn.” Ta lườm hắn một cái, đem ánh mắt hướng ra xa.

“Oa…” Ta không thể tưởng tượng nổi thốt lên. Không phải chưa từng ngắm mặt trời lặn, mà là ở ngắm từ chỗ này quả thật là khác biệt.

Xa xa, mặt trời phát ra quầng sáng chói mắt mà mỹ lệ. Trên bầu trời xanh, tựa hồ có rất ít cơ hội nhìn thấy ánh vàng rực rỡ như vậy. Mặt trời mỹ lệ thoạt nhìn chỉ là xa xa ở trên đỉnh núi, trên thực tế lại cách ta rất xa. Giống như tình yêu của ta và Tề Hạo khi ấy, mặc dù mỹ lệ, nhưng lại quá xa nên không thể thành. Ta tựa vào tháp thượng, ánh chiều tà của trời chiều chiếu trên người chúng ta, toàn thân rực rỡ ánh vàng. Ta cảm thấy bản thân dường như vô cùng tự tin, vô cùng kiêu ngạo. Ta nhìn Dật Phong chuyên chú ngắm cảnh đẹp, trên mặt hắn cũng mang một nụ cười nhẹ tao nhã, mà ta lại thần sắc ảm đạm. Ai, vì sao ta yêu lại không phải là hắn?

Hắn tựa hồ phát hiện ta đang nhìn hắn, nói: “Xem không đẹp sao?”

Ta cười lắc đầu: “Đẹp đến mức ta không mở mắt ra nổi, thật sự rất đẹp, rất đẹp. Phong đại ca, cảm ơn ngươi, ngươi cho ta lãnh hội trời chiều đẹp như vậy.”

Hắn hài hước nhìn ta: “Nếu lên đỉnh núi ngắm, có thể còn đẹp hơn. nếu như ngươi thích, ta có thể mang ngươi đi.”

“Vẫn còn a, bây giờ phải đi.” Ta hưng phấn hô lên, lúc này vừa lúc hóng gió.

“Không, ngày mai đi, có được không?” Ngữ khí kia như muốn cùng ta thương lượng, khiến ta thấy bảo thân mình như cái đồ địa chỉ. Hắn nhìn ta, khóe miệng cười ôn nhu: “Nếu có thể, ta nguyện ý cùng ngươi ngắm mọi cảnh đẹp trong thiên hạ.”

Ta cầm một quả quýt bóc ra, đưa một miếng vào miệng: “Ngươi bây giờ không phải là cùng ta ngắm sao? Nếu có thể, ta cũng hy vọng ngươi theo ta đi khắp thiên hạ.” Đại kim chủ như vậy, ai không muốn chứ.

“Nếu như ngươi là mẹ của con ta, ta sẽ đi cùng ngươi.” Hắn mơ hồ mang theo vui vẻ, như là nói đùa, nhưng ta biết là không phải. Hắn mỗi ngày đều nói như vậy, nếu như ta lần nào cũng đi so đo, không mệt chết mới là lạ.

Ta nửa thật nửa giả, vui đùa nói: “Nương tử tạm thời miễn đi, nếu như ngươi muốn theo đuổi ta, ta có thể cho ngươi làm bạn trai ta.”

“Bạn trai?”

“Nhất định là thân thiết hơn bằng hữu, trước khi phát triển quan hệ phu thê.” Đời mấy ngàn năm câu nhất định phiền phức.

“Ừ, có thể xem xét.” Hắn cũng nửa thật nửa giả theo.

“Ngươi tựa hồ có vẻ khinh thường a? Hứ.” Ta thở dài một hơi: “Ai, bổn cô nương người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tuyệt thế kỳ nữ, ngươi cư nhiên còn muốn xem xét, ta nếu là người sẽ đáp ứng luôn.” Ta vẫn còn không biết xấu hổ mà đùa.

“Ha ha, ta lần đầu tiên thấy, nào có nữ tử nói bản thân như vậy.” Dật Phong cười đến hụt hơi.

Ta cố ý khinh thường liếc hắn một cái: “Trước mặt người khác, cô nương ta còn không thèm nói, cũng chỉ có ngươi, vương lão ngũ kim cương siêu cấp, cho nên tự ra oai một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.