Cố Che Giấu Bản Thân Chỉ Vì Quá Khứ Thôi Sao

Chương 16




Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, thấy Thi Lục Đình ăn mặc sang trọng kiêu ngạo đứng trước cửa, đôi môi tô son đỏ chót mím chặt thể hiện vẻ không vui.

Bà ta khó chịu đi giày cao gót tới trước mặt Băng Dao: "Nếu đã có con, vậy thì con như đã là con gái gả đi rồi, con gái gả đi rồi làm gì có chuyện trở về nhà sống"

Doãn Lực nhìn về phía Thi Lục Đình, "Tại sao bà lại trở về? Không phải ra ngoài đánh mạt chược rồi sao?"

Vẻ mặt bà ta đầy khó chịu: "Có một đứa khốn nạn vắng mặt", vui mừng ra ngoài chơi mạt chược, không ngờ lại bị cho leo cây. Giờ phút này tâm trạng Thi Lục Đình cực kỳ khó chịu, đúng lúc Doãn Băng Dao lại làm bia cho bà ta bắn.

Doãn Băng Dao đứng lên, không thích dáng vẻ bà ta đứng từ trên cao nhìn xuống cô. Sau khi đứng lên, Băng Dao cao hơn bà ta cả một cái đầu, lần này tới phiên Băng Dao từ trên cao nhìn xuống bà ta.

Nếu như không nể mặt bố, làm sao có chuyện cô nhẫn nhịn thu lục đình.

"Tôi chỉ trở lại thăm nhà chứ không có ý định ở lại"

Doãn Lực rơi vào tình thế khó xử, hi vọng con gái ở lại nhưng vợ lại không đồng ý.

Thấy Thi Lục Đình không chào đón mình, Doãn Băng Dao không thể làm gì khác đành nói với Doãn Lực, "Bố, vậy con đi trước. Có thời gian con sẽ lại tới thăm bố" cô không muốn ông phải khó xử, bản thân trở lại đây cũng chỉ muốn báo bình an ngoài ra không muốn điều gì khác.

"Vậy bây giờ con ở đâu?"

"Bố yên tâm, con có chỗ ở rồi"

Thi Lục Đình và Doãn Hoan Hoan hơi kinh ngạc, "Bây giờ chị vẫn còn chỗ để ở cơ à?"

"Trước mắt tôi đang ở tạm trong một căn hộ nhỏ, nhưng trước sau gì cũng sẽ dọn về sống ở căn hộ chung cư trước đây" cô cố ý nói thêm câu cuối cùng, đó cũng là sự thật. Căn hộ chung cư trước đây, Ngự Giao vẫn giữ lại cho cô. Mà người đứng tên chủ căn hộ đó cũng là tên của cô, thực ra cô không muốn chuyển về căn hộ đó vì nơi đó đâu đâu cũng có hình bóng của Lăng Diệc.

Quả nhiên, những lời này vừa nói ra gương mặt Thi Lục Đình và Doãn Hoan Hoan đều đầy vẻ ghen tỵ và ngưỡng mộ. Không phải là cô ham hư vinh, chỉ là cô không muốn thấy điệu bộ coi thường của hai mẹ con bà ta.

Căn hộ hiện giờ cô đang sống, cũng là rất sang trọng, có giá trị hoàn toàn không kém một ngôi biệt thự nhỏ.

Thi Lục Đình lắc eo đi tới trước mặt Doãn Lực, sau đó ngồi xuống bên cạnh liếc mắt nhìn Doãn Băng Dao, lời nói như có gai: "Ông xã, anh xem sự lo lắng của anh đúng là thừa thãi, con gái bảo bối của anh làm sao có thể không có chỗ để ở. Đàn ông bao nuôi nó rất nhiều đó"

Doãn Băng Dao coi những lời nói của bà ta như gió thoảng bên tai, mục đích hôm nay cô tới đây chỉ là để Tiểu Diệc được gặp ông ngoại, nên bây giờ rời đi cũng không sao. Thực ra cô muốn được ngồi trò chuyện với bố thêm một lát, nhưng hai mẹ con Thi Lục Đình trái một câu phải một câu châm chọc, vô cùng khóe nghe. Hơn nữa cô không muốn đặt bố mình vào tình thế khó xử. Cô biết, ông rất yêu quý Thi Lục Đình, cho nên không nhẫn tâm nói cho ông biết việc bà ta gian díu với người đàn ông khác. Đó là chuyện cô tận mắt nhìn thấy.

Đi ra khỏi nhà họ doãn, sắc mặt Doãn Băng Dao rất khó coi, vô thức thở dài. Tiết Tiểu Diệc nhận ra mẹ không vui hỏi, "Băng Dao, không phải chúng ta tới trò chuyện với ông ngoại sao? Tại sao đi sớm vậy. Có phải mẹ không vui không?"

Xoa tóc con trai cười nói, "Ông ngoại có việc bận, chúng ta không nên quấy rầy lần sau sẽ trở lại thăm ông ngoại nhé"

"Hai người phụ nữ đó không chào đúng chúng ta phải không? bọn họ là ai vậy?"

"Tiểu Diệc ngoan, không thể gọi hai người đó là bọn họ được, trong một người là vợ ông ngoại, một người là con gái ông ngoại"

"Vậy chính là em gái của mẹ Băng Dao rồi, nhưng tại sao họ không thích mẹ?" cậu bé không hiểu nhìn mẹ hỏi.

Doãn Băng Dao dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Tiểu Diệc, cô biết nếu không giải thích rõ ràng con trai sẽ càng hỏi kỹ càng hơn.

"Vợ ông ngoại không phải là mẹ của mẹ, mẹ của mẹ là người vợ trước kia của ông ngoại. Còn dì kia là em gái của mẹ, nhưng chỉ là em gái cùng cha khác mẹ"

Tiết Tiểu Diệc càng cảm thấy khó hiểu hơn, cau mày, gãi đầu: "Quan hệ thật là phức tạp"

"Khi nào Tiểu Diệc trưởng thành thì sẽ hiểu, đi thôi chúng ta về nhà"

"Vâng ạ"

Cậu thích ông ngoại, nhưng không thích ngôi nhà đó.

***

Hai ngày bình yên lại trôi qua, nhưng tâm trạng Doãn Băng Dao lại không được bình yên. Đã ba ngày nay Ngự Giao không gọi điện thoại cho cô rồi, mà những lời nói lần trước của Tô Y Thu lại thỉnh thoảng vang lên trong đầu cô.

Không phải cô lo lắng Ngự Giao sẽ chọn Tô Y Thu mà vứt bỏ mình. Cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh.

Buổi tối, Doãn Băng Dao và Tiết Tiểu Diệc vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, cửa đột nhiên có người mở ra.

"Chú Thẩm đến rồi" Tiết Tiểu Diệc nghe tiếng mở cửa vui sướng chạy ra cửa, người có chìa khóa ngôi nhà này, ngoài Băng Dao ra chỉ có chú Thẩm có. Nên cậu bé tin chắc là chú Thẩm tới.

Quả nhiên, cậu chạy ra tới cửa liền nhìn thấy Ngự Giao đang thay giày.

"Tiểu Diệc"

"Chú Thẩm" cậu bé vui sướng nhào tới.

Ngự Giao bế bổng Tiết Tiểu Diệc đi vào phòng khách.

Nghe được tiếng Ngự Giao, trong lòng Băng Dao có cảm giác vui sướng, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay anh lạnh nhạt với cô và chuyện Tô Y Thu đang mang thai, cô lại cố gắng đè nén cảm giác trong lòng. Vẫn ngồi nguyên như cũ, kiềm chế được cảm giác kích động muốn nhào vào trong ngực anh.

"Băng Dao" Ngự Giao đặt Tiết Tiểu Diệc xuống, ngòi xuống bên cạnh cô.

Ánh mắt Băng Dao vẫn dán vào màn hình ti vi, không nhìn Ngự Giao còn lạnh nhạt nói một câu: "Ừm, anh đến rồi à"

Ngự Giao cảm nhận được vẻ lạnh lùng của Doãn Băng Dao, "Ti vi đẹp lắm sao?"

"Ừ" cô vẫn trả lời lạnh lùng như trước.

"Sao vậy? Không vui à?"

"Không"

Tiết Tiểu Diệc che miệng cười trộm, "Chắc chắn mẹ đang giận chú Thẩm đó, vì mấy ngày liền chú không tới"

gương mặt Băng Dao hơi ửng đỏ.

"Xem xem, ngay cả một đứa trẻ như Tiểu Diệc cũng nhận ra rồi" anh cười cười nói

Anh quay đầu lại nháy mắt với Tiết Tiểu Diệc, cậu bé lập tức bắt được ám hiệu gật đầu một cái, rồi nhanh chóng chạy lên lầu, để hai người có thế giới riêng.

Đưa tay xoay người cô lại: "Những lời Tiểu Diệc nói có phải là thật không? Em đang giận anh vì mấy ngày liền không tới thăm em và con?"

Băng Dao không lên tiếng, cúi gằm mặt.

"Gần đây thực sự anh rất bận, hơn nữa hôm nay anh tới là có một tin tốt muốn nói cho em biết"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.