Cố Chấp Sủng Em

Chương 47




Nước ngoài có nơi nào đó, cần phóng viên.

Gần đây nóng bỏng nhất thì có lẽ chỉ có X quốc, đến cái nơi một ngày 24 giờ đều có tiếng đạn vang này phỏng vấn, quả thật chính là giắt mạng trên lưng quần.

Qủa nhiên, chủ biên đứng lên, “Lần này X quốc xảy ra nội chiến, bên này chúng ta cần có hai phóng viên sang phỏng vấn, chúng ta trước áp dụng chế độ tự nguyện, rồi mới áp dụng chế độ rút thăm.”

“Mỗi phóng viên đi X quốc, đều là anh hùng tòa soạn báo chúng ta, sau khi trở về, tôi sẽ nói với phía trên ghi một công lớn cho mọi người.”

Vẫn là không ai nói chuyện, dù sao cũng quá nguy hiểm, mạng còn không có, ai còn tham lam công lớn công nhỏ gì kia chứ.

Một mảnh yên tĩnh.

Lục Nhất Lan nhớ rõ...

Lần này X quốc nội chiến, đảng trái X quốc dường như có cầu viện lãnh đạo người Hoa Quốc, lần này----

Đại sứ đi X quốc thị sát, hơn nữa biểu đạt kết giao hữu hai giữa hai nước hình như chính là Diệp Hàn An.

Trong đám người, một cánh tay mảnh khảnh, giơ lên.

Chủ biên kinh ngạc, đám người bên cạnh cũng kinh ngạc, Lục Nhất Lan đứng lên, “Chủ biên, tôi muốn đi.”

“Trình Tư Tư, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

“Vâng, chủ biên, tới tòa soạn báo này ba năm, tôi còn chưa từng chân chính tham gia phỏng vấn chiến địa, lần này, đúng lúc là một cơ hội.”

Cơ hội?

Nghe được những lời này, đám người bên cạnh thiếu chút nữa bật cười, đây chính là chuyến bay đi Thiên Quốc cmnl đấy!

Hai người, một người là Lục Nhất Lan, một người khác là từ rút thăm quyết định ra, chính là một anh chàng sinh viên nhìn qua chỉ chừng mới 20, năm nay vừa tới tòa soạn báo.

Trước khi đi, một đám người của tòa soạn báo tiễn đưa hai người, còn chưa kịp xuất phát, tin dữ đã bay tới.

Máy bay từ X quốc tới nơi này bị nổ, không có máy bay, không có người nào thương vong, nhưng là----

Không cách nào xuất phát được.

Chang trai kia có chút khẩn trương, Lục Nhất Lan nhìn cậu, nhỏ giọng an ủi một câu, “Đừng lo lắng, chúng ta đều sẽ an toàn trở về.”

“Thật sao?” Chàng trai nói, “Đi X quốc, tỉ lệ chết cao tới 65%, không biết tôi có là 35% còn lại hay không...”

“Tôi còn trẻ.” Vừa mới tốt nghiệp, may mắn được đến nơi này làm việc, giờ thì tốt rồi, vừa được chuyển chính thức, lập tức gặp phải bất hạnh.

Chủ biên còn ở phía trước gọi điện thoại, một lúc lâu, hắn đi tới, ngước mắt nhìn hai người.

“Đường chính quy đi không được, nhưng bên quân bộ có máy bay đi qua, bọn họ đúng lúc cũng cần một phóng viên, Lưu Kiệt cậu ở lại đi, Trình Tư Tư, cô khá có kinh nghiệm, cô đi được không?”

“Được.” Sau khi cô trả lời, trong lòng liền nhảy lên một cỗ mừng thầm.

Máy bay chiến đấu của quân bộ đi X quốc, còn là trong thời gian này, rất rõ ràng, đây là chuyến bay của Diệp Hàn An.

Khóe môi hơi hơi cong lên, chàng trai tên Lưu Kiệt kia thở phào nhẹ nhõm một hơi đi ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn hai người.

Giọng nói trầm thấp của chủ biên truyền tới, “Tư Tư, chuyện lần này đừng nói ra ngoài.”

“Tôi biết.”

“Đi theo bọn họ, đừng nhiều lời, nói ít làm nhiều, mang về nhiều tin tức có tác dụng một chút, biết không?”

“Biết.”

“Đi về nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai máy bay cất cánh, đến lúc đó cô đến tòa soạn báo trước, mang ít đồ thôi.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, từ sớm đã đến tòa soạn báo, trải qua kiểm tra nghiêm cẩn gắt gao, tiến vào quân khu, bị nữ binh soát người, lại trải qua một loạt dụng cụ kiểm tra, Lục Nhất Lan mới được thả lên máy bay.

Cầm thiết bị quay chụp, cô tựa lưng vào ghế ngồi, thật an tĩnh.

Tầm ba giờ chiều, bên máy bay chậm rãi có người tập hợp, bên tai truyền tới một hồi tiếng quốc ca mạnh mẽ, Lục Nhất Lan chỉ hơi hơi nghiêng đầu, liền cảm giác sau đầu có cái gì đó.

“...”

Cô từ cửa kính máy bay nhìn ra, thấy một người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.