Cố Chấp Sủng Em

Chương 32




Editor: Ngạn Tịnh.

Tâm tư của Tần Thanh thật sự tinh tế, thế nhưng ngay cả thức ăn cũng nghĩ tới...

Lục Nhất Lan cầm lấy một cái bánh mỳ nhỏ, bắt đầu gặm, trong lúc đó có nghẹn một chút, vẫn là Tần Thanh nhanh chóng đưa cho cô một chai nước.

“Chậm một chút.”

“Ừm.”

Là thật sự đói cực kỳ, mới có thể không màng hình tượng như thế.

Tiếng ve chung quanh cùng tiếng gió vào lúc này lại trở thành khúc nhạc đệm tốt đẹp nhất. Dưới ánh đèn pin mờ nhạt từ điện thoại, Tần Thanh nhìn cô, trên mặt đều là dịu dàng thoải mái, khóe môi nhẹ cong.

Lúc gần tới 11 giờ, Lục Nhất Lan nhìn Tần Thanh, “Tớ có chút mệt.”

“Dựa vào ngủ một lát đi, tớ ở bên cạnh cậu.”

Nói xong, anh từ khe hở cửa sắt nhét một cái áo khoác qua cho Lục Nhất Lan, “Cái này lót trên mặt đất, sẽ thoải mái hơn một chút.”

Lục Nhất Lan ừ một tiếng, dựa vào cửa sắt, tay quơ lung tung ngẫu nhiên chạm vào thân thể Tần Thanh, Tần Thanh không nói, Lục Nhất Lan càng không thèm kiêng nể gì.

Ngay từ đầu Lục Nhất Lan chỉ là trêu chọc Tần Thanh, sau đó chừng hai mươi phút, cô thật sự ngủ rồi.

Chàng trai cẩn thận nhìn mặt cô, ánh mắt nóng bỏng dường như vẫn luôn là độc quyền của cô, chưa bao giờ Tần Thanh quan sát gương mặt của một cô gái với khoảng cách gần đến như vậy.

Nhìn thật lâu, trái tim anh cũng bắt đầu mất tự nhiên nhảy lên.

Tần Thanh giỏi thức đêm, cho dù chung quanh tối đen như mực, anh cũng không có bất luận cảm giác không thích ứng gì.

Đêm khuya, anh dựa lưng dán trên cửa sắt, Tần Thanh có chút buồn ngủ, lại không có ngủ, anh nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức.

‘Chát’ một tiếng, Lục Nhất Lan bỗng nhiên tỉnh lại, cô ở cửa sắt thảm hề hề nhìn Tần Thanh, “Tần Thanh, thật nhiều muỗi.”

Đúng lúc là mùa hè, đứng yên ở cửa trường học, muỗi thật sự không thể ít.

Cắn ở trên người, ngứa ở trong lòng, đập liền thoát, hoàn toàn không khống chế được bực bội.

“Khoác áo lên người, cuộn tròn một chút xem có đỡ không.”

Lục Nhất Lan nghe Tần Thanh nói liền làm theo, làn da lỏa lồ bị áo khoác che lại, quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Cung lúc đó, Lục Nhất Lan nghĩ tới Tần Thanh, cô hỏi, “Tần Thanh, cậu còn áo khoác chứ?”

“Chỉ mang theo một cái.” Lúc đi rất vội vàng, chỉ sợ cô ban đêm sẽ lạnh, chỉ mang theo một cái, “Chiều dài không đủ sao?”

“Đủ rồi, chỉ là----” Lục Nhất Lan quay đầu, có chút nghiêm túc nói, “Tớ có, cậu lại không có.”

Giọng nói của cô cực kỳ nghiêm túc, Tần Thanh ừ một tiếng, “Biết nhìn tớ, tiến bộ.”

“Tớ thật sự không sao, ngủ đi.”

Sự thật chứng minh, 1 giờ sáng tỉnh lại, dựa trên cửa sắt, ngồi trên mặt đất xi măng, muỗi ong ong bên tai, trên người cũng chỉ khoác một chiếc áo khoác là không thể ngủ được.

Người ngày càng khó chịu, Lục Nhất Lan trực tiếp nghiêng người bắt đầu giả vờ đáng thương.

“Tần Thanh.”

Nháy mắt người đó liền mở to mắt, “Tớ đây.” Lúc đó, Lục Nhất lan nhìn thấy có hào quanh lóe lên từ trên người Tần Thanh.

Xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

“Tớ muốn khóc.”

Anh cứng họng, bỗng nhiên không biết phải nói tiếp cái gì, “Đừng khóc.”

Lời an ủi có rất nhiều, Tần Thanh lại miệng ngốc, chỉ biết nói như vậy.

“Chính là tớ chỉ muốn khóc thôi, Tần Thanh, tớ rất xin lỗi cậu.” Lục Nhất Lan vươn tay, chỉ vết sưng trên mặt, “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, đều bị muỗi đốt, thật là khó chịu.”

“Ngày mai bôi chút----“

“Không phải.” Lục Nhất Lan đánh gãy lời Tần Thanh, cô ngồi dậy, đối diện anh, trong mắt lập lòe nước mắt, “Tớ không nên gọi cậu tới.”

“Cậu còn là mặc áo ngắn tay, quần đùi, khẳng định còn khó chịu hơn cả tớ, tớ không nỡ, tớ đau lòng.”

Lục Nhất Lan vừa nói, vừa lấy tay xoa xoa nước mắt.

Trong nháy mắt kia, pháo hoa nở rộn trong lòng Tần Thanh, một khắc kia, cực kỳ xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.