Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Quyển 4 - Chương 37




Mắt thấy lam sắc đại phật thủ phô thiên cái địa giáng tới, Hồ Thường Nghị thất sắc kinh hãi vô cùng, cơ thể y đang chịu nội thương trầm trọng không cách nào cử động được, mặc kệ Vi Đà Chưởng có chậm chạp thô sơ như thế nào chăng nữa, đều có thể khiến y lực bất tòng tâm.

Tưởng chừng đã không thể tránh thoát được nạn kiếp này, y vốn dĩ đã ôm lấy tâm thái cam chịu, nhưng bất ngờ lại cảm nhận được dao động chân khí phát ra từ bên cạnh, ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Tường Vỹ đang thiêu đốt nguyên lực hòng đồng sinh cộng tử với y.

Trông thấy cảnh này, Hồ Thường Nghị cảm động trong lòng: 

“Tường lão, người hà tất phải làm như vậy…”

Ý nghĩ này chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bàn tay khô cằn của Tường Vỹ đã nắm lấy vai y nhấc bổng lên, sau đó chỉ nghe một tiếng ầm vang dội như trời long đất lở, mắt đất bị xới tung lên nghiền nát thành bụi, trong đám bụi mịt mù đó, thân ảnh lão nhân gầy gò mang theo nam tử cao lớn cường tráng phóng ra, an ổn dìu nhau đáp xuống mặt đất ở một khoảng cách rất xa.

Trông từ bề ngoài, thân thể cả hai người không có vấn đề gì, thế nhưng sắc mặt Tường Vỹ chợt hiện rõ vẻ già nua, Hồ Thường Nghị bên cạnh đó có thể cảm nhận được khí tức hư hao đến thoi thóp của đồng bạn, rõ ràng là đã suy kiệt đến tột độ, thậm chí là không còn cơ hội để hồi phục như trước kia.

Bất quá chuyện này không khiến Hồ Thường Nghị cảm thấy bất ngờ, có chăng là tâm tình cảm động, bi ai cho lão bằng hữu của mình.

Vừa rồi, Tường Vỹ hoàn toàn có thể bỏ mặc Hồ Thường Nghị mà tránh thoát một mình, nhưng không, lão quyết định chọn cách không làm tiểu nhân thiếu nghĩa khí đảm đương, để trả giá cho việc này, thứ mà lão đánh đổi không chỉ tu vi của mình, trong đó còn có cả thọ nguyên vốn đã ít ỏi, nay càng thêm gần đất xa trời.

“Tường lão, người hà tất phải làm như vậy?”

Đến lúc này, Hồ Thường Nghị mới có thể thốt ra, nhìn trông thần sắc thản nhiên trên gương mặt, dường như đã không còn bi ai cho lão bằng hữu này nữa.

Nghe vậy, Tường Vỹ khẽ cười nói:

“Nhân sinh há cũng chỉ là một giấc mộng dài, sớm một lúc, muộn mấy hồi, cũng chẳng có gì phải luyến tiếc.”

Vẻ thanh thản như xua tan đi nét già nua trên khuôn mặt, trải nghiệm qua cận kề sinh tử, Tường Vỹ cũng đã nhìn thấu được rất nhiều điều, không còn chấp niệm tại thế như xưa.

Hồ Thường Nghị không nói thêm lời nào, kết cục của Tường Vỹ xem như là đã định, thế nhưng có thể nhìn thấu nhân sinh tựa phù vân, sớm một lúc, muộn mấy hồi há chẳng phải như nhau!? Thay vì bi thương, y nên cảm thấy vui mừng cho Tường Vỹ mới phải.

“Các ngươi không luyến tiếc, nhưng ta không thể không luyến tiếc a!”

Mắt thấy hai người Tường Vỹ có thể tránh thoát một đòn này, Ngô Chính như muốn hét toáng lên trong lòng, mắng chửi chính mình quá ngu ngốc.

Nếu vừa rồi hắn tung ra Thương Dương Kiếm, lấy chút sức cùng lực kiệt kia, bọn họ có thể tránh thoát ư!? Mặc dù Vi Đà Chưởng có thể đồng thời tiêu diệt cả hai, nhưng cũng tạo thành cơ hội cho cả hai cùng thoát, cổ nhân nói “tham thì thâm” quả thực là rất không sai.

Tuy nhiên, lúc này không phải là thời điểm để hắn tự vấn hối lỗi, một tiếng xé gió thê lương chợt rơi vào tai báo hiệu nguy hiểm đang cận kề, hiển nhiên Không Trí sẽ không từ bỏ bất cứ một cơ hội nào có thể tấn công hắn.

Phương trượng trong tay Không Trí được quán chú chân nguyên quét ngang giữa không trung, một vệt quang mang kim sắc theo hình cung tựa như bán nguyệt quật về phía Ngô Chính.

Đã không còn thời gian để triển khai Hoành Không Na Di tránh né được nữa, Ngô Chính buộc phải gồng mình đối kháng lại một đòn này, hắn quán chú chân nguyên tập trung vào quyền đầu, tung thẳng một quyền về phía trước.

Oanh một tiếng, quang mang kim sắc không bị triệt tiêu, lao thẳng vào lồng ngực Ngô Chính như là thiết tạ giáng xuống, lập tức Ngô Chính liền bị đả thương phun ra một ngụm tiên huyết, thân hình bị bắn ngược ra sau.

Đương lúc hắn còn đang hoang mang chưa kịp định thần, thì giữa lưng lại có cảm giác đau nhói tê buốt không thể tả xiết, từ trên không trung, thân hình hắn một lần nữa bị bắn ngược, nhưng lần này là thẳng tắp xuống mặt đất.

Ầm!

Một cái hố thật lớn trên mặt đất được hình thành sau vụ va chạm, trung tâm cái hố tổ trướng này là thân thể te tua của Ngô Chính đang nằm sấp, lún sâu vào lòng đất.

Để lại dấu ấn hình người ở trung tâm cái hố, hắn chật vật xoay người ngồi dậy, đưa tay lau đi vết máu trên mép, song lại vỗ vỗ lắc lư cái đầu, ngẩng mặt lên chăm chú nhìn lấy hung thủ khiến hắn ra nông nổi này.

“Khụ… nhẹ tay như vậy!? Cuối cùng vẫn là không muốn ta chết...”

Ngô Chính cười gượng nói.

Sở dĩ hắn dám mạo hiểm cố gắng giết chết hai người Tường Vỹ trong khi đang chơi trò đuổi bắt với tông sư hậu kỳ, là vì hắn tin tưởng Không Trí nhất định sẽ hạ thủ lưu tình, bất quá khiến hắn dở sống dở chết đã là giới hạn cuối cùng.

Điểm mấu chốt ở đây, hắn chính là sợi dây liên kết giữa phái Võ Đang và Minh giáo, đây là cơ sở mà hắn khổ tâm gầy dựng cũng như là điểm tựa để bám víu trong những tình huống tương tự thế này, nếu không có điểm tựa này thì dù hắn có năm đầu sáu tay, lấy tác phong cuồng ngạo của hắn trước giờ, sớm đã về chầu diêm vương rồi.

Không Trí từ tốn đáp xuống mặt đất cách Ngô Chính khoảng hơn mười thước, khoảng cách mà hắn dù có mọc thêm hai cánh cũng khó chạy thoát được, thần sắc Không Trí vẫn băng lãnh như thường, lạnh nhạt nói:

“Sinh tử của ngươi, bây giờ đã không tùy thuộc vào người nữa.”

“Trước khi nói câu này, ngươi lại quên niệm phật rồi, ta rất thắc mắc, lão trọc ngươi có còn là hòa thượng hay không?”

Ngô Chính thản nhiên bắt bẻ, không chút tỏ ra kinh sợ.

Nghe vậy, thần sắc Không Trí chợt trở nên khó coi, hừ lạnh nói:

“Không cần nhiều lời, chuyện thương thiên hại lý trên đời này, không chuyện nào là ngươi không làm, nếu còn muốn giữ lại tính mạng thì theo ta trở về phật tự quy y xám hối, sau này lại hành thiện tích đức, bù đắp cho những tội lỗi do ngươi gây ra.”

“Ta tất nhiên là muốn giữ lại tính mạng, theo ý ngươi là được.”

Ngô Chính không nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Nghe được lời này, Không Trí không khỏi kinh nghi nhìn hắn, lời lão nói ra cũng chỉ là quen miệng tìm đại một lý do chính đáng, nào ngờ lại dễ dàng đạt được mục đích như vậy!?

Ngay sau đó, Ngô Chính lại nói tiếp:

“Hành tẩu trên giang hồ, thua một trận chính là đánh đổi bằng cả tính mạng, đằng này chỉ cần xuống tóc làm hòa thượng liền có thể được sống tiếp, ta tất nhiên là không phản đối, bất quá trước khi làm hòa thượng, ta cần phải giải quyết hai tên kia, chính là vì bọn hắn mới khiến ta ra nông nổi này.”

Nói xong, Ngô Chính liền chỉ tay về phía hai người Tường Vỹ đang dìu nhau quan chiến.

Một khắc trước đó, hai người này đã không còn màn đến sinh tử bản thân, vốn dĩ chỉ hy vọng có thể tận mắt trông thấy Không Trí có thể thay bọn họ báo thù, nhưng lại không nghĩ đến lão ta lại muốn Ngô Chính quy hàng vào Thiếu Lâm tự, với nguyên do là “quy y xám hối, hành thiện tích đức”, quá thực là đáng chê cười.

Không Trí còn không thèm liếc mắt nhìn qua, dường như trong mắt lão, hai người Tường Vỹ so với không khí cũng chẳng khác biệt là bao, lão vẫn chăm chú nhìn về phía Ngô Chính, như thể muốn moi tim móc ruột hắn ra, để xem trong lòng hắn đang là nghĩ thứ quái quỷ gì.

“Như thế nào? Ngươi không đáp ứng, ta hôm nay dù không được toàn mạng, cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi.”

Ngô Chính tỏ ra kiên quyết nói.

Hai người Tường Vỹ chịu thương thế vô cùng nghiêm trọng, nhìn dáng vẻ dường như đã không còn thiết sống nữa, Ngô Chính rất yên tâm hai người này sẽ không nhân cơ hội mà bỏ chạy, cho dù có bỏ chạy thì lấy thân thể què quặt đó cũng không chạy được bao xa, điều tất yếu bây giờ chính là một cái gật đầu của Không Trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.