Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Quyển 2 - Chương 12




Tối đó, thấy Lâm An Vũ đang ngồi làm việc. Bội Vy định không hỏi nhưng cơn tò mò ập đến, cô nuốt nước miếng thận trọng hỏi hắn:

"Cô gái hồi sáng là người yêu cũ của anh phải không?"

Lâm An Vũ có hơi giật mình trước câu hỏi của Bội Vy, nhưng anh vẫn không ngẩng mặt khỏi đống tài liệu, bình tĩnh đáp:

"Cô thấy rồi?"

"Anh đừng hiểu lầm chỉ là tình cờ thấy thôi"

"Cô gái đó không phải người yêu cũ"

Câu trả lời này làm Bội Vy có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là mừng thầm. Thật may mắn, Bội Vy thở phào một hơi, vui vui vẻ vẻ mà nhìn Lâm An Vũ. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến Bội Vy không đỡ nổi:

"Là vợ cũ của tôi"

Người ta nói trên đời có ba thứ đáng sợ đó là em gái kết nghĩa, anh trai kết nghĩa và vợ cũ. Nguy hiểm nhất trong số đó lại là vợ cũ khi mà đã chung sống và tình cảm mặn nồng.

Bội Vy cô tự cho mình là người phóng khoáng, vốn nghĩ sẽ không can thiệp vào đời tư của Lâm An Vũ. Yên ổn mà sống chung cho đến khi tròn năm rồi ly dị. Nhưng nào ngờ được, giữa đường cô lại rẽ hướng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu mà đi vào hố đen_đó chính là việc yêu Lâm An Vũ. Nhiều lần muốn hỏi anh ta đối với mình thế nào, nhưng dũng khí còn chưa có thì vợ cũ lại xuất hiện, mọi thứ trở nên rối rắm.

Bội Vy hoang mang nhìn Lâm An Vũ, cô buồn bã trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm như không biết gì:

"Ồ! Vậy anh định thế nào?"

Lâm An Vũ dường như chỉ chờ có như vậy, anh ta gập máy tính lại tiến sát đến chỗ Bội Vy. Áp đôi tay ấm áp lên mặt vợ mình mà hỏi lại:

"Vậy em muốn thế nào?"

"Cái đó... sao tôi biết được"

Bội Vy cảm thấy kỳ quái trước hành động của Lâm An Vũ mà mặt mày đỏ hết cả lên. Lâm An Vũ lại kề sát mặt cô, áp trán lên trán của Bội Vy. Anh quyết định rồi, anh đã bỏ lỡ tất cả quá lâu rồi. Anh không muốn cô vô tư đi với người khác nữa, anh không muốn chướng ngại nào chen vào giữa họ nữa:

"Anh có vợ rồi! Cả đời chỉ có một người vợ đang ngồi trước mặt anh thôi! Tất cả trước kia đều là sự ngu muội của tuổi trẻ. Những thứ đó không có quyền can dự đến tương lai của anh! Em hiểu không?"

Những lời này... đã thành công mà chạm vào trái tim lơ lửng của Bội Vy. Tim đập mạnh, cô hỏi lại:

"Anh có biết anh vừa nói gì không?"

"Biết! Có cần anh dùng hành động để chứng minh?"

Nói rồi một nụ hôn dài rơi trên môi, chưa kịp hiểu chuyện gì Lâm An Vũ đã cho cô thấy "hành động" mà anh nói chính là như vậy! Đồ vô lại, dám cưỡng hôn cô... Cơ mà sao nụ hôn này nó ngọt đến vậy! Làm cô quên cả phản kháng cứ vô tư để cho anh nhấp trọn tư vị của nụ hôn đầu tiên của mình.

Lâm An Vũ sau cùng buông cô ra, anh có hơi ngạc nhiên hỏi:

"Em chưa hôn ai bao giờ sao?"

Bội Vy ngại ngùng lắc lắc đầu. Lâm An Vũ rất hài lòng, cười tà mị:

"Không sao, anh sẽ từ từ dạy em"

Rồi tiếp đến một nụ hôn nữa lại rơi xuống... Để lại bên ngoài một bầu trời lạnh lẽo đầy sao, bên trong hai bóng hình vương vấn....

------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.