Cô Cảnh Sát Đáng Yêu

Chương 25: Vết thương tuyệt vọng




Rời đi nửa năm, mặc dù không cần phải tự làm tất cả mọi việc trong triều đình, nhưng cũng khiến Trì Nam bận rộn một hồi, từ điện Nguyên Dương ra ngoài, mấy vị cựu thần liền nghe tiếng gió chạy tới, sau một phen diễn thuyết thâm tình dào dạt, nàng liền bị hỏa tốc mời đến Quân Cơ xứ.

Chu Phú chưa kịp tạm biệt thê tử, đã đến phủ công chúa theo sự hướng dẫn của cung tỳ, hắn biết, thê tử thân yêu của hắn bận đi làm việc chính, bản lãnh của mình không thể giúp nàng, thì tuyệt không thể cho nàng thêm phiền toái.

Dọc theo đường đi kiệu dư lắc lư, tuy nói có chút không thích ứng, nhưng Chu Phú cũng thử khắc phục.

Phủ công chúa tọa lạc ở một khu nhà sát bên hoàng thành, so sánh thì không kém hoàng cung tráng lệ chút nào cả, bức tường trắng như tuyết, các nơi đều vẽ đầy hoa đào nở rộ, kiều diễm ướt át, lôi cuốn ngoạn mục.

Khoảnh khắc Chu Phú đi xuống xe ngựa, liền bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, hắn không kiềm hãm được đi tới trước những hoa đào sống động kia, vươn tay vuốt ve.

"Công chúa yêu thích hoa đào, tiên hoàng liền sai người mời thợ vẽ giỏi nhất quốc gia - Hưng Bình cư sĩ, vẽ cảnh xuân sắc vô biên lên tường ngoài của phủ công chúa."

Ma ma quản phủ công chúa đã sớm nhận được tin tức Ngọc Khanh truyền đến, sớm dẫn mọi người chờ ở bên ngoài phủ công chúa, phò mã xuất hiện, liền cung kính theo sát sau lưng phò mã, giải thích cặn kẽ.

Chu Phú như si như say vuốt hoa đào trên bức tường, hắn không hiểu kỹ thuật vẽ, không hiểu sắc thái, không hiểu ân sủng, chẳng qua cảm thấy cực đẹp, cảm giác lạnh trợt vô cùng.

"Thật xinh đẹp. . . . . ." Hắn phát ra tiếng khen từ trong lòng, ma ma quản phủ gật đầu một cái, nghĩ thầm vị phò mã này cũng không phải không lên được mặt bàn như trong cung đồn đại, đang vui mừng, lại nghe Chu Phú nói: "Sờ lên giống như bánh đúc đậu nương tử thích ăn nhất vào mùa hè."

". . . . . ." Nụ cười ở khóe miệng ma ma quản phủ có chút cứng ngắc. ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n

"Cắt thành từng miếng, rót chút nước tương lên, nương tử có thể ăn được cả chén đấy."

Chu Phú không hề hay biết hai thứ này thật không thể đem ra so sánh với nhau, mà còn nói xong, đến cuối cùng nhớ tới bộ dáng của thê tử, lại ngây ngốc cười khúc khích, chuyến đi này, khiến cho tôi tớ trong ngoài phủ công chúa có ấn tượng vô cùng sâu sắc với vị phò mã tự nhiên xuất hiện này.

Mấy ngày kế, công chúa đều bận rộn ở Quân Cơ xứ, chưa từng trở lại phủ, mỗi ngày Chu Phú ở trong phủ làm một vài chuyện đủ khả năng, trừ hơi nhớ nhung nương tử thân yêu, cũng không cảm thấy cuộc sống khổ sở.

Mới vừa bổ hết mấy gánh củi, tổng quản phòng ăn liền bảo hắn đi lấy nước, Chu Phú còn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, lại phải cầm thùng đi nấu nước.

Sau khi ma ma quản phủ tìm một vòng, rốt cuộc tìm được tung tích Chu Phú ở hậu viện, thấy hắn cả người mồ hôi, trên hoa phục mới vừa mặc vào cũng tràn đầy dơ bẩn, không khỏi nhíu mày, nhưng dù sao cũng là lão nhân phục vụ công chúa, ngoài mặt vẫn không để cho người phát giác cái gì.

Phò mã nhậm chức ở DiễênđàanLêeQuýyĐôon.

"Phò Mã, phủ Nội Vụ phái người đến. Nói là thủ tục ở Luật Cần quán đã đầy đủ hết, từ ngày mai, ngài có thể đến đó nhậm chức."

Vẻ mặt ma ma quản phủ ôn hòa nói với Chu Phú.

Chu Phú để cái thùng dính mồ hôi xuống, lau mồ hôi trên trán một cái, cặp mắt chất phác chớp hai cái: "Luật Cần quán là gì? Muốn ta đến làm cái gì?"

"Luật Cần quán là địa phương phò mã các triều nhậm chức, chức vị rất nhiều, phạm vi quản hạt cũng không nhỏ, trong vòng nửa năm công chúa chúng ta mất tích, thì do nhị phò mã Liễu Liên trông coi, sau khi ngài đi vào được làm cái gì, nô tỳ cũng không biết."

Ấn tượng của ma ma quản phủ dành cho vị phò mã này không xấu, trừ cảm thấy quá thật thà, chuyện khác cũng không có gì.

Chu Phú cái hiểu cái không gật đầu một cái, ma ma quản phủ hành lễ với hắn xong, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Chu Phú gọi lại, chỉ thấy hai gò má hắn ửng đỏ, có chút chần chừ do khó xử mà hỏi:

"À. . . . Ma ma, vậy ta đến quán đó, thì cơm buổi trưa. . . . Làm thế nào?"

Hai ngày qua ở trong nhà thê tử, mặc dù khổ cực, nhưng mỗi ngày đến giờ cơm luôn có người gọi hắn ăn cơm, cơm so nơi này ăn ngon hơn lúc trước nhiều lắm, hơn nữa còn bao ăn no, cho nên, nếu như đến một địa phương xa lạ, hắn quan tâm nhất vẫn là điểm này. Di◕ễnđà‿nLêQ◕uýĐôn.

Ma ma quản phủ im lặng đổ mồ hôi, ngay sau đó ổn định tâm thần nói: "Phò mã đừng lo lắng, đầu bếp trong Luận Cầt quán là ngự trù trong cung, thức ăn tự nhiên không thể kém hơn phủ công chúa."

"Oh. . . . ." lúc này Chu Phú mới yên tâm nở nụ cười.

Ma ma một tiếng lại nói cáo lui, rồi mới lo lắng trùng trùng rời đi.

Một vị phò mã vô cùng thật thà như vậy sao lại rơi vào trong tay trưởng công chúa tâm cơ thâm trầm, lạnh lùng vô tình đây? Quá khiến người ta đáng tiếc.

Sáng sớm hôm sau, Chu Phú theo sự hướng dẫn của một gã sai vặt đến Luật Cần quán.

Còn chưa từ trên ngựa xuống, xa xa đã thấy một trạch viện y hệt như trong tranh thủy mặc, tường trắng ngói đen, thanh nhã cổ kính vô cùng, đây chính là nơi sau này hắn phải đến?

Nơi này hình như là chỗ dành cho người đọc sách? Chu Phú chưa từng đi học lâu cho nên tràn đầy bài xích với nơi có ‘tiên sinh ẩn hiện’, khi còn bé vì trốn học, mà mông của hắn đã ăn không ít hèo, một lần nghiêm trọng nhất, là bị cha hắn treo ngược trên cây hòe ở trong sân, quất một ngày một đêm.

Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy nhức nhối.

Chu Phú xuống ngựa xong, liền có người đi tới lôi ngựa của hắn đi, mà gã sai vặt theo hắn thì tiến lên đưa thiệp cho thủ vệ, thủ vệ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Chu Phú vài lần xong, mới qua loa cho đi, trong miệng không lạnh không nóng nói:

"Đại phò mã, mời vào bên trong đi."

Chu Phú thô lỗ quen, nghe không ra sự qua loa trong lời nói của người khác, ngược lại gã sai vặt cận thân nhìn không nổi, dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ, nói những người đó mắt chó nhìn người thấp.

Vào khu vườn thủy mặc này, chim hót hoa thơm, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng Chu Phú nhìn thế nào cũng cảm thấy có bóng dáng trường học.

Chu Phú không biết nhiều chữ lắm, nhưng hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển ở trên nơi mà gã sai vặt dẫn hắn đến, ba chữ đó hắn biết: Trung Cổ đường.

Xem thêm ở Di-ễnđ-ànL-êQu-ýĐô-n.

Chuyện kế tiếp, thuận lợi hơn nhiều, Chu Phú đi vào, liền gặp một nam tử mặc áo tơ trắng, nam tử tướng mạo dịu dàng, xương cốt gầy gò, khắp người có phong độ của người trí thức, nhưng giữa lông mày lại nhuộm vẻ gian trá, khiến cho có vẻ khó đối phó.

Hắn ngồi xếp bằng ở sau đài sách, Chu Phú học bộ dáng khi còn bé, ôm quyền khom lưng hành lễ với hắn: "Bái kiến tiên sinh."

Người nọ cả khóe mắt cũng không liếc Chu Phú một cái, chỉ phất tay lạnh nhạt nói: "Tuần thành mã."

Chu Phú không hiểu hắn nói có ý gì, đang muốn đặt câu hỏi, liền bị tôi tớ bên cạnh mời ra Trung Cổ đường. Di✬ễn-๖ۣۜĐ✭àn-Lê-Qu✯ý-๖ۣۜĐôn

"Tuần thành mã là cái gì?" Chu Phú không ngại học hỏi kẻ dưới.

Tôi tớ dẫn bọn họ đến ti nhậm chức, nói là đi vào chuẩn bị đĩa quan, bảo Chu Phú đứng ở ngoài cửa chờ.

"Tuần thành mã là chức vị thấp nhất trong tất cả phò mã, mỗi ngày cởi ngựa tuần tra trong thành, nên gọi tuần thành mã." Gã sai vặt nản lòng, nản chí giải thích, trong lòng cực kỳ hận mấy người đã khinh thường họ, đồng thời cũng oán phò mã mình không ra gì.

Chu Phú gật đầu, bày tỏ đã hiểu, một lát sau lại hỏi: "Vậy nam nhân lúc nãy là ai?"

"Ngài ấy là nhị phò mã Liễu Liên, trượng phu của Thanh Dao công chúa."

"A, dáng dấp hắn thật là không tệ, ha ha." Chu Phú nhớ tới tướng mạo tuấn tú của người ta, phát ra lời tán dương từ nội tâm.

Gã sai vặt nhìn phò mã, có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng không thể trực tiếp nói với phò mã, mới vừa rồi người ta cố ý mặt nặng mặt nhẹ với người, xem thường người lắm, người không nhìn ra, mà còn khen tướng mạo người ta đẹp nữa.

Tùy tiện hừ hừ hai tiếng, gã sai vặt trả lời: "Đúng vậy a, tướng mạo Liễu phò mã xác thực xinh đẹp, nhưng lòng dạ thì không được tốt, phò mã ngài nên cẩn thận chút."

Đang nói chuyện, đầu không xa liền truyền đến một hồi tiếng người tạp nhạp, Chu Phú nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử quần áo diễm lệ, hết sức xinh đẹp đầy đặn mang theo khoảng chừng hai mươi tên gia bộc, hung thần ác sát vọt tới.

"Đây là Tam công chúa Khanh Điệp, nổi danh hung dữ, phò mã chúng ta có nên tránh đi không?" Gã sai vặt có lẽ bình thường bị sợ quen, lúc này thật là nhát gan.

Chu Phú lắc đầu: "Nàng ta hung dữ, sao ta phải tránh?"

". . . . . ."

Khanh Điệp công chúa xác thực hung dư, nhưng dù sao không phải tới vì bọn Chu Phú, nên một đám người vọt qua họ, đi vào Nam sương, trong tay mỗi người làm đều cầm gậy gộc ống khóa, tình cảnh thật khiến Chu Phú mở rộng tầm mắt rồi.

Lại xem một lát, chỉ thấy đám người kia trở về, trong đám người lại có thêm một nam nhân người cao ngựa lớn nhưng sắc mặt trắng bệch, nam nhân bị xích sắt khóa lại, bọn gia bộc không chút thương tiếc kéo hắn đi về phía trước, Khanh Điệp công chúa cầm đầu chợt ngừng bước chân, nâng lên tay ngọc y hệt ngó sen, nũng nịu nói: "Ngừng, ở chỗ này."

Phò mã gian manh tại Di✿ễnĐà✿nLêQu✿ýĐô✿n

Bọn gia bộc nhìn quen lắm rồi, liền đẩy ngã phò mã vào chỗ công chúa chỉ.

"Bọn họ muốn làm gì?" Chu Phú nhìn tam phò mã đang gào khóc, liều mạng cầu xin tha thứ, chợt nhớ tới vẻ mặt của bà láng giềng Dư thị khi bị trượng phu bỏ, cũng khóc vang trời đất, không có hình tượng chút nào, nhất thời cảm thấy thế giới hắn biết có điều khuynh đảo.

"Ai, chắc là lại không thiếu được da thịt chịu tội." Gã sai vặt núp ở sau lưng Chu Phú, nhẹ nhàng giải thích: "Tam phò mã ham bài bạc, lúc này khẳng định lại cược thua thiếu nợ rồi."

"Người đâu, lột quần hắn xuống, hôm nay bản công chúa sẽ giáo huấn tên cờ bạc dạy mãi không sửa này ngay tại Luật Cần quán." Khanh Điệp công chúa lấy cây gậy từ trong tay một tôi tớ, gương mặt trang điểm tinh sảo đã không che giấu được lửa giận ngập trời.

Bọn tôi tớ lập tức hưởng ứng, hai người giữ tay, hai người giữ chân, còn có một người ở giữa. . . . Quần của tam phò mã quần cứ như vậy bị lột xuống, lộ ra cái mông trắng như tuyết. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Sau đó một gậy một gậy, Khanh Điệp công chúa tự thân ra tay, đánh vào mông trượng phu ở nơi mà ngày thường hắn làm việc.

Tiếng kêu rên thảm thiết của tam phò mã hấp dẫn thật là nhiều người dừng chân ngắm nhìn, bao gồm vị ở trong Trung Cổ đường cũng đi ra, Liễu Liên thấy ồn ào gây chuyện là Tam công chúa, liền giơ tay lên bảo người ta lui ra, không cho can thiệp.

Tam phò mã đáng thương trước mắt bao người, bị đánh vào mông ước chừng ba mươi cái, sưng đỏ hết lên, một hán tử êm đẹp, lại bị ép gào khóc ở trước mặt mọi người, bộ dáng kia cũng thực đáng thương.

Một màn sống động thế khiến Chu Phú tăng thêm không ít kiến thức. Tam công chúa đánh vào mông phò mã xong, còn ở trong Luật Cần quán nói năng hung dữ:

"Nếu sau này có người dám cho hắn mượn tiền nữa. . . . Đây chính là kết quả."

Có lẽ phách lối quen, Tam công chúa hấp tấp làm ầm ĩ một phen mà không ai dám lên tiếng ngăn lại, chớ nói chi là nói lời dị nghị, mọi người đều khúm núm, cúi đầu xưng thần với Tam công chúa.

Đợi sau khi Tam công chúa đi, vị trong Trung Cổ đường mới đi tới, lạnh nhạt nói với tam phò mã đang khóc sướt mướt tự mình cởi ống khóa:

"Tam phò mã Sài Thiều hành vi không ngay thẳng, từ hôm nay cách chức làm tuần thành, trong vòng ba tháng nếu không tự hối cải, ta sẽ tấu lên thánh thượng, để ngài định đoạt. Mọi người tại đây, lấy đó làm gương."

Nói xong, liền phất tay áo rời đi.

"Má ơi, phụ nhân này quá hung dữ." Chu Phú hướng về phía Khanh Điệp công chúa rời đi mà cảm khái: "Thật may thê tử của ta không phải như vậy."

Gã sai vặt bên cạnh nghe phò mã cảm khái như thế, càng khóc không ra nước mắt, phò mã ngây thơ à, thật ra thì có lúc —— chó cắn người sẽ không sủa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.