Có Cần Lấy Chồng Không?

Quyển 1 - Chương 7




“Bình Minh, anh đứng lại cho tôi!”

Một giọng nữ khàn khàn rống gọi một soái ca quay đầu trở lại, danh từ xưng hô kia hình như rất được quan tâm, đưa tới vô số ánh mắt chú ý, nháy mắt, hai người liền biến một bờ cát thanh tĩnh thành một đoàn hỗn loạn.

Nam sinh bị gọi là Bình Minh rốt cuộc cũng quay đầu lại,đó là một thanh niên suất khí, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Cổ Mai Lệ, tôi nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Bình Minh, tôi tên là –Leon!”( Vịt : Cái này tớ toàn đọc là Lê ông a =]] )

Từ phía sau mái tóc hơi dài của anh bay ra một tiểu tinh linh màu lam, thân thể trong suốt, không hề che đậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu, phía sau lưng còn có một đôi cánh dài trong suốt, không ngừng đong đưa lên xuống, ghé vào trên vai Bình Minh, đô đô cái miệng nhỏ nhắn: “Ca ca, Leon là tên tiếng Anh của Bình Minh.”

“Trẻ con nhàn rỗi lắm chuyện, đừng lộ ra ngoài, bị người khác phát hiện sẽ đưa ngươi vào viện bảo tàng đấy!”

Bình Minh tà ác hù dọa muội muội bảo bối của anh.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắt lấy gót chân của nàng, khéo léo kéo toàn bộ thân thể nhỏ xinh lăn xuống bờ vai của hắn. Không để ý đến cô gái kia thế nào đã tiếp tục tiến lên phía trước……

Lại lần nữa bay lên, chui cái đầu nhỏ ra khỏi mái tóc dài của hắn: “Đừng đi nhanh như vậy, ta…… Ta còn chưa ngồi vững!” (ta chém ^^)

Chết tiệt, mình chỉ còn hai tháng là có thể biến thành hình người, không cần phải trốn trong tóc của ca ca để đi ra ngoài dạo phố. Nam nhân dùng cái loại phương thức này mà nói là đi dạo phố a? Cưỡi ngựa xem hoa đi?

“Phi Phi, đừng dùng sức, sẽ đau nha!”

Bình Minh đang cố gắng để bảo toàn mái tóc dài của chính mình, không cho muội muội kéo đứt. Tuy rằng nàng bé nhỏ, nhưng cũng có sức nặng, so với mái tóc đáng thương của hắn vẫn là một quái vật lớn a!

“Đến đây đến đây, nàng đến đây!!”

Phi Phi thoáng nhìn về phía cô gái yêu diễm (cái này là nguyên văn J) đi tới bên người ca ca, lập tức tránh vào mái tóc dài, xẹt qua một đạo hào quang màu lam lóe sáng.

“Bình Minh, anh nói rõ ràng cho tôi, vì sao phải rời khỏi tôi?”

Khuôn mặt đáng thương hề hề, lớp trang điểm trên mặt bị nước mắt làm cho lấm lem, nhòe nhoẹt, trông cô gái lúc này như một nhân vật trong phim kinh dị, Bình Minh không khỏi nuốt nước miếng. (hắc hắc, tả ác thật ^^)

Anh làm sao có thể phát sinh quan hệ cùng loại người này nha? Nghĩ đến cô ta từng nằm ở trên người chính mình, quả thực so với nằm với xác chết còn khó chịu hơn!

“Không có gì, không thích liền tách ra, mọi người đều là người trẻ tuổi, dễ hợp dễ tan, cần gì níu kéo!” (>.

Bình Minh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô, vẫy vẫy tay , xoay người còn muốn chạy. Cô sẽ không phải là muốn hắn đưa tiền đi? Tinh Linh tệ (tiền của tinh linh)…… nếu không biết thu,sẽ không thu được đâu? (thu=xài)

Cổ Mai Lệ giựt mạnh hắn, không thèm phân trần mà cứ thế lôi hắn bước đi.

“Uy, Mai Lệ, Cô…… Cô kéo tôi đi đâu a? Uy, uy……”

“Đến nơi anh sẽ biết!”

Bình Minh bị cô mãnh liệt kéo đi, theo quán tính khiến Phi Phi đang trốn trên tóc của ca ca cũng bị lắc đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa lăn xuống bả vai hắn. Gắt gao nắm lấy quần áo của ca ca, bám trụ trên thân thể Bình Minh đang “dằn, xốc” dữ dội, mái tóc vàng của hắn không ngừng quất vào mặt nàng theo từng cử động, đau quá!

Chết tiệt, lý nào như vậy, cứ mỗi lần cùng ca ca đi dạo phố, đều gặp phải nữ nhân của hắn, hơn nữa còn mỗi lần đều không giống nhau, nhưng mà tất cả các nàng đều có một điểm giống nhau, gương mặt khi chạy đi đều như người sắp chết, làm nàng hoảng sợ a! (haiz, anh em nhà này!!!>.

Hừ! Thực mất mặt!

Cổ Mai Lệ lôi kéo Bình Minh đến một bờ biển vắng vẻ, xung quanh là những bãi đá nham thạch, cùng anh đứng trên một tảng đá to, phẫn nộ, kích động gào lên: “Tôi nói cho anh biết, Bình Minh, nếu anh dám rời bỏ tôi, tôi sẽ giết anh, cho dù xuống địa ngục tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!”( Vịt : Ngu muội )

Nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Bình Minh, cô tuyệt đối sẽ không buông tay, người con trai hoàn mỹ này là của cô, cô không thể chịu đựng được khi có một cô gái khác ngoài chính mình chiếm giữ anh, có được anh.

“Uy hiếp tôi?”

Tinh mâu nheo lại, tà ác nhìn cô,“Nghĩ làm như vậy, sẽ thay đổi được kết quả sao? Vậy cô liền sai lầm rồi!”

Anh đường đường là vương tử của Thủy Tinh Linh tộc, còn sợ cô, một nhân loại nhỏ nhoi sao?

Hai người giằng co một hồi, Cổ Mai Lệ bỗng dưng mở to hai mắt, âm trầm mỉm cười đứng lên: “Vậy anh liền thử xem!!”

Từ trong túi xách trên người lấy ra một con dao nhỏ, không chút chần chừ, đâm thẳng vào người Bình Minh!

“Ách……”

Một trận đau đớn truyền đến, Bình Minh cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm nửa còn lại của con dao còn chưa cắm hết vào người. Chết tiệt, ả thật đúng là dám giết anh.

Tiếp xúc qua nhiều loại người như vậy, vẫn là lần đầu gặp một đứa điên!

“Nói cho anh hay, anh vĩnh viễn là của tôi, là của tôi… Bình Minh……”

Vươn đầu lưỡi, liếm lên cánh môi hoàn mỹ của hắn, lại buông xuống một câu: “Tôi không có được cái gì, nhất định phải hủy nó đi, người khác cũng đừng mong có được.” (haiz, hảo BT nha L)

Ẩn trong mái tóc dài của Bình Minh, Phi Phi cảm giác được thân thể ca ca cứng ngắc, liền vươn cái đầu nhỏ, quét qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, liếc mắt một cái. Thoáng nhìn thấy sắc mặt của ca ca một trận tái nhợt, thân thể dần dần phát run; mồ hôi, từng giọt, từng giọt rất lớn theo hai má chảy xuống dưới, làm ướt thân thể của nàng.

Phi Phi sửng sốt, giật mình ghé vào lỗ tai hắn kêu to: “Ca ca, ngươi làm sao vậy?”

Thanh âm của nàng đã đề đến thanh lượng lớn nhất, nhưng so với phàm nhân bình thường chỉ là âm lượng của ruồi mũôi bay qua, chỉ có Bình Minh mới có thể nghe thấy nàng đang gầm rú.

“Phi Phi, mau!…… Nữ nhân…này… Muốn giết ta!”

Bình Minh nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, rống lớn,“Mau! Nước!”

Anh cần nước để trị liệu miệng vết thương, cần nước để thoát khỏi cô gái điên cuồng này, đưa cô ta vào địa ngục!

“Anh ở đó nói bậy bạ gì đó? Nghĩ làm như vậy có thể làm tôi sợ sao?”

Cổ Mai Lệ đương nhiên sẽ không nghe thấy thanh âm của Phi Phi, lại nghĩ đến Bình Minh ở đó giả thần giả quỷ, muốn giãy dụa trước lúc chết a ?

Nói còn chưa nói xong, một bóng ảnh màu lam loang loáng xẹt qua trước mặt bọn họ, Phi Phi dùng nội lực hướng về đại hải (biển lớn) kêu gọi : “Thuỷ thần, thỉnh cấp cho ta một ít năng lực, cứu vớt đứa con của Ngài!!”

Thanh âm vừa phát ra, trên mặt biển yên ả bỗng nhiên dậy sóng, một cột nước cao hơn ba người thành niên dứng chồng lên nhau xuất hiện ồ ạt, tung bọt trắng xóa, lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía bọn họ, vang vọng từng trận tiếng nổ ầm ầm……

“A!!”

Cổ Mai Lệ sợ tới mức kêu to lên, bàn tay mềm gắt gao lôi kéo quần áo Bình Minh, kinh hoảng nhìn mặt biển đại biến động.

“Ha ha……”

Bình Minh tà ác nhìn nàng,“Ai xuống địa ngục trước còn không biết đâu!”

Nếu anh không bị thương, mới không cần muội muội lãng phí linh lực đâu. Đối phó với nhân loại cấp thấp này, lấy ngón tay chỉ một cái là có thể bóp chết cô ta rồi.

“Cùng chết đi!”

Phía sau, biển sâu hung hãn gào thét, rung trời lệnh đất, Phi Phi vội vàng trốn phía sau ca ca, đây là lần đầu tiên sử dụng linh lực, nàng ngơ ngác nhìn sóng to đánh tới, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.

Biển dìm hai người vào trong nước. Mãnh liệt cuốn đi, như là đang đấu lực lượng cùng nàng , tay nhỏ bé cố gắng nắm chặt lấy quần áo ca ca, nhắm chặt mắt lại.

Bình Minh hất tay Cổ Mai Lệ ra, khiến nàng rơi xuống dòng nước trong sự gào thét của đại dương, hoàn toàn mất dạng dưới lòng biển sâu lạnh lẽo. Nhưng là, liền bởi vì động tác này của hắn dùng sức cũng quá mạnh nên Phi Phi hoàn toàn chịu không nổi lay động, rốt cục duy trì không được, cũng bị kéo vào trong nước biển tối đen.

Chỉ chốc lát, Bình Minh lộ ra thủy diện (nguyên hình của thủy tinh linh), vẫy vẫy đầu, lấy tay vuốt vuốt mặt, đôi cánh trong suốt phía sau dần dần xuất hiện..

Quay đầu, nhìn lướt qua mặt biển đã muốn bình tĩnh , lộ ra một chút tươi cười tà ác: “Cổ Mai Lệ, cô còn không xứng cùng tôi chết đâu.”

Khinh thường trừng mắt nhìn biển lớn liếc mắt một cái,“Muội muội, không có việc gì, xuất hiện đi!”

Đi lên bờ, Bình Minh thấy Phi Phi còn không có lộ diện, vội vàng lại thay đổi một câu: “Muội muội? Nơi này không có người, có thể đi ra.”

“…… Phi Phi? Ngươi còn ở đó không?”

Quay đầu ra sau, vươn tay vỗ vỗ về phía sau lưng,“Phi Phi? Đừng đùa, mau ra đây, ca ca sắp tức giận!”

Vẫn không được đáp lại, tâm Bình Minh mạnh mẽ bị co rút đau đớn, anh nhăn mày, chẳng lẽ vừa rồi muội muội bảo bối cũng bị cuốn vào biển ư?

Chết tiệt, anh quả thực không nên kêu Phi Phi hỗ trợ, dù sao bị dao nhỏ đâm một cái cũng sẽ không chết. Hiện tại xem đi, không thấy muội muội, mẫu hậu nhất định sẽ tổn thương chết mất!

Không được! Anh muốn đi cứu muội muội! Vô luận như thế nào anh cũng phải tìm được muội muội bảo bối!

Nhanh chóng xoay người, một lần nữa đi trở về biển lớn, lẻn vào dòng nước biển lạnh như băng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.