Có Cần Lấy Chồng Không?

Quyển 1 - Chương 2




Vạn Hương Sầm vẫn lãnh diễm và tuyệt sắc, cao ngạo nói:

- Dạ Tiêu Tương đâu?

Trong thần đô này các thế lực lớn bố trí rất nhiều tai mắt, trải rộng ra mỗi góc, từ bốn đại môn biệt cho tới các thế lực nhỏ khác đều là như thế, muốn tìm một người trong thần đô này cũng quá dễ dàng.

Kỳ thật Phong Phi Vân cũng cố ý như vậy, cho nên mới chọn con đường dễ bị người ta phát hiện đi dạo, hắn không tìm thấy đường trở về, vậy cứ để Vạn Hương Sầm tới tìm hắn, dùng thế lực của Phong gia tại thần đô, muốn tìm ra Phong Phi Vân cũng không có việc gì khó cả.

- Nàng đi rồi!

Phong Phi Vân hít sâu một hơi nói ra.

- Nàng đi được sao, ngươi quá coi thường lực lượng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, bọn họ đã bắt Dạ Tiêu Tương trở về cũng không cần bao nhiêu khí lực.

Phong Phi Vân nói:

- Ta đã lợi dụng bí pháp che dấu khí tức và thiên cơ trên người nàng, cho dù là trí sư cũng không cách nào suy tính ra hành tung của nàng, nàng đã muốn truy cầu tự do, nên thả nàng rời đi, nàng khác với nữ nhân khác.

- Thật hoài nghi lời này là do ngươi nói.

Vạn Hương Sầm cười mỉa mai.

Phong Phi Vân nói:

- Ngọa Long Sinh thế nào?

- Hắn còn đang ở ngoài thành tìm kiếm tung tích của ngươi và Dạ Tiêu Tương, ta cũng phát ngọc phù đưa tin cho hắn rồi, tin tưởng trong hai ngày này hắn sẽ trở về.

Trong tay Vạn Hương Sầm có một đoàn linh mạch, ngọc phù hiện ra trong lòng bàn tay, đưa cho Phong Phi Vân.

- Gia chủ có tin tức truyền cho ngươi.

Phong Phi Vân cầm ngọc phù, nắm trong tay, sau đó theo Vạn Hương Sầm chạy về biệt phủ Phong gia.

Mà cùng lúc đó, Nam Cung Hồng Nham và Dạ Tiêu Tương cùng tiến vào thần đô trên một chiếc xe xa hoa, tiến về phía Tuyệt Sắc Lâu.

Biệt phủ Phong gia.

Phong Phi Vân chấp hai tay sau lưng đứng trên đài một tòa lâu bảy tầng, đôi mắt nhìn qua phương xa, nhìn thấy kiến trúc cổ tầng tầng của thần đô, có cung điện, có tòa thành, có linh phòng cự thụ, có trang viên lơ lửng trên bầu trời, còn có thác nước chảy xuông từ không trung.

Trong tay cầm một ngọc phù, cũng đã xem qua nội dung bên trong.

- Trong hồ lô Phong Mặc bán thuốc gì, vì sao lại muốn ta dù thế nào cũng phải trở thành người thừa kế thần vương, người thừa kế thần vương a...

Đúng lúc này dưới lầu có một thị nữ cung kính quỳ lạy Phong Phi Vân, nói:

- Thiếu chủ, người Thần Vương phủ cầu kiến, gặp hay không gặp.

Nhanh thật!

Phong Mặc đúng là thần cơ diệu toán.

Phong Phi Vân chỉnh lại y phục, nói:

- Là người nào tới:

- Là thái giám tổng quản Thần Vương phủ, Quế công công.

Thị nữ cung kính nói ra.

- Ta tự mình đi ra tiếp hắn.

Phong Phi Vân lăng không bay ra khỏi lầu các, chân đạp vào hư không, mỗi bước là cách một trăm trượng, thị nữ nhìn thấy cảnh này thì sùng bái tới cực điểm, thì ra thiếu chủ cường đại như thế, quả thật cs thể so sánh với đám bá chủ thế hệ trẻ.

Quế công công là một lão thái giám mập mạp, thân thể hơi thấp, đại khái cao một mét năm, mà eo còn thô tới mức áo choàng màu xanh sắp nứt ra.

Nhìn thấy Phong Phi Vân đi ra khỏi biệt phủ Phong gia, lão thái giám này nhanh chóng cúi ngươi, hành lễ với Phong Phi Vân, nói:

- Nô tài thỉnh an tiểu chủ tử.

Lần đầu tiên Phong Phi Vân nhìn thấy lão thái giám này đã phát hiện tu vị đối phương cường đại tới cực điểm, ánh mắt nhìn thì đục ngầu, mang theo tinh quang khó bị người ta phát giác ra, tuy không nhìn thấu tu vị của hắn thế nào, nhưng mà trực giác nói cho Phong Phi Vân biết, lão thái giám này ít nhất là nửa bước cự kình, thậm chí còn mạnh hơn.

Có thể trở thành thái giám tổng quản Thần Vương phủ, tuyệt đối không phải thế hệ đơn giản.

- Tổng quản đại nhân, đừng khách khí như thế, ngươi cúi đầu như vậy tiểu tử ta làm sao nhận được.

Phong Phi Vân nói ra.

- Nhận được, nhận được, tiểu chủ tử chính là truyền nhân của Thần Vương lão nhân gia, lão nô chỉ là nô bộc Thần Vương phủ, cúi đầu với tiểu chủ tử là đương nhiên.

Quế công công ngẩng đầu lên, cung kính vãn vãn ống tay áo, nói:

- Thần Vương muốn gặp mặt tiểu chủ tử, thỉnh tiểu chủ tử đi lên Long liễn a.

Người bình thường chỉ có thể ngồi "Xe", chỉ có quý tộc hậu duệ hoàng tộc mới có thể ngồi "Liễn".

Thần Vương phủ nằm trong nội thành thần đô, cách hoàng thành một bức tường.

Quả thật là nguy nga tráng lệ.

Biệt phủ Phong gia cũng nằm trong nội thành, tổng cộng rộng chín dặm, nhưng vẫn chỉ là một góc của thần đô.

- Khu vực nội thành này phần lớn là vương công quý tộc ở lại, có mười hai thiên hầu phủ tọa lạc ở đây, hơn ba trăm công chúa cũng có phủ đệ ở nơi này, ngay cả Thái Tế phủ và Đông Cung phủ của thái tử, La Phù công chúa... Đều ở nơi này.

Quế công công giải thích với Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân gật đầu, tự nhiên là nhìn ra nơi này bất phàm, ngay cả đường đi cũng rộng hơn các nơi khác, trên đường có tuyết thụ treo đèn cao hai mét.

Những tòa phủ đệ này quả thật to như thành trì, phủ đệ gọn gàng kết nối với tường thành, có thể cưỡi dị thú đi tuần tra.

- Nơi này phủ đệ nhỏ nhất cũng rộng hơn ngàn mẫu, người hầu và nô lệ cũng mấy trăm, to lớn nhất là Thái Tế phủ, quả thật là chục vạn mẫu a, nghe nói hàng năm các nơi trong vương triều đưa tới ba ngàn thiếu nữ trẻ tuổi vào trong Thái Tế phủ.

- Những phủ chủ và quận chúa thậm chí là thành chủ, vì nịnh nọt Thái Tế phủ, hàng năm tiến cống bảo vật, linh dược, nữ tử nhiều còn hơn cả quốc khố.

Phong Phi Vân sớm nghe nói vương công quý tộc Thần Tấn vương triều xa hoa dẫm đãng tới mức tận cùng, vốn còn không cách nào tưởng tượng, hiện tại nhìn thấy phủ đệ bọn ho ở lại, cũng đã làm cho người ta xem đủ.

Phong Phi Vân nhìn qua những cung điện và dòng sông lơ lửng trên bầu trời, trong lòng có suy nghĩ, những vươn tôn công tử này nhất định đang ở trên đó nâng cốc ngoan hôn, vừa múa vừa hát.

Thần Vương phủ lớn thứ hai ở thần đô, chỉ nói tường thành quanh phủ cũng dày hơn hai mươi mét, cao hơn một trăm tám mươi mét, quả thật là tòa thành trì khổng lồ, bên ngoài còn tu kiến một con sông hộ phủ chiều rộng hơn ba mươi mét, trong sông có linh yên thoáng hiện, một gốc linh hoa màu trắng nở ra trong sông.

Thần Vương phủ là nơi lịch đại thần vương ở lại, nguy nga và trang nghiêm, còn chưa có đi vào đã cho người ta cảm giác áp bách khổng lồ, giống như man hoang cự thú đứng trước mặt, làm cho người ta không rét mà run.

Cửa phủ có hai chiến sĩ mở ra, phát ra âm thanh sắt thép ma sát với nhau.

Không có ai ngăn cản, long liễn đi vào trong Thần Vương phủ, dọc theo con đường đá cẩm thạch tiến về phía trước.

- Quế công công, ngươi cung biết Thần Vương lão nhân gia vì sao gặp ta không?

Phong Phi Vân hỏi.

Quế công công híp mắt cười cười, nói:

- Tiểu chủ tử là truyền nhân của Thần Vương, Thần Vương lão nhân gia muốn gặp ngươi, còn cần lý do sao?

...

Phong Phi Vân không nói được.

Quế công công thấy sắc mặt Phong Phi Vân không đúng, liền thấp giọng nói:

- Gần đây có tin tức truyền ra, nói trên người tiểu chủ tử trúng diêm vương hủ huyết đã giải, có lẽ Thần Vương muốn nghiệm chứng việc này, sau đó quyết định mang ai tiến vào thánh địa hoàng tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.