Cổ Cầm Dị Truyện

Chương 23: Đứa nhỏ đến rồi




Editor: May

Mặt minh tinh họ Dương bị đánh hung bạo cứng rắng lệch qua một bên, hắn nghiêng đầu, hướng về phía ghế sofa yên tĩnh một lát, sau đó mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.

Trên mặt hắn tràn ngập phẫn nộ và tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, khóe môi nổi lên một nét cười lạnh, vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng hắn muốn mở miệng mắng cô, hắn bỗng nhiên liền đưa tay ra, túm lấy tóc cô, nâng mặt cô lên, hung hăng ném hai bạt tai lên mặt cô.

“Mày TM dám đánh ông đây? Hôm nay xem ông đây có làm chết mày không...” Hắn giống như thở gấp, vừa mắng khiển trách, vừa đập mạnh đầu Tống Thanh Xuân lên trên mặt đất, sau đó cũng mặc kệ mình cậy mạnh có thể tổn thương đến Tống Thanh Xuân hay không, hung bạo xé áo khoác của cô thành hai nửa.

Cái ót truyền tới đau đớn, khiến cho Tống Thanh Xuân hôn mê một lát, cô mới cảm giác được trong lỗ mũi của mình, có chất lỏng sềnh sệch chảy xuôi xuống, lúc rơi xuống khóe miệng, cô nếm được mùi vị máu.

Cô hốt hoảng một lát, nghe thấy một loạt tiếng dây lưng bị mở ra, toàn thân cô run lên một trận, sau đó liền cảm giác được có thứ ướt sũng gì đó liếm lên xương quai xanh của mình, trong dạ dày của cô co quắp một trận, cả người giống như nổi điên, bỗng nhiên liền rít gào lên giãy giụa lần nữa.

Cô điên cuồng phản kháng, lực đạo lớn đến kinh người, thậm chí khiến cho Minh tinh họ Dương có một chút khó mà khống chế được cô, hắn tức giận giơ tay lên, muốn bóp cần cổ của cô, đè cô xuống đất, ép buộc cô đến không có cách nào nhúc nhích, ai biết lúc cánh tay hắn lướt qua trước mặt cô, cô giống như một kẻ điên, đột nhiên liền ngẩng đầu, cắn lên cổ tay hắn.

Cô cắn rất mạnh, mạnh đến gần như sắp cắn thịt hắn xuống, Minh tinh họ Dương bị đau, khí thô bạo càng phát ra mạnh hơn, hắn nâng một cái tay khác lên, hung hăng đập một quyền lên đầu cô.

Đau đớn khiến lực đạo hàm răng của Tống Thanh Xuân buông lỏng, Minh tinh họ Dương thừa cơ chuyển dời cổ tay từ trong miệng Tống Thanh Xuân đi, hắn nhìn thoáng qua dấu răng phía trên máu thịt mơ hồ, bộ ngực đều tức đến nhấp nhô lên, hàm răng hắn cắn đến rung động kẽo kẹt kẽo kẹt, mặt đều trở nên hơi méo mó, hắn mắng một câu “Mẹ mày”, trong miệng vừa hùng hùng hổ hổ, vừa xoay người liền lấy ly rượu kích tình ở trên bàn đã đưa cho Tống Thanh Xuân lúc đầu: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày TM thật làm ông đây không thể không trị mày, chờ mày TM uống ly rượu này, đừng nói náo với tao, đoán chừng còn yêu cầu ông đây lên mày...”

“Tao nói cho mày biết, đêm nay ông đây không đơn thuần muốn lên mày, còn muốn tìm một đống đàn ông lên mày, cho mày TM đánh ông đây...”

Minh tinh họ Dương nói xong liền nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, đưa ly rượu tới bờ môi Tống Thanh Xuân: “Uống, uống cho ông đây!”

Tống Thanh Xuân vừa mới từ trong lời nói của Minh tinh họ Dương, biết được trong rượu này bị hạ dược, cô không uống, dưới tình huống tỉnh táo, có thể còn có cơ hội chạy thoát, nhưng nếu như cô uống, vậy sẽ thật là xong rồi... Cho nên mặc cho Minh tinh họ Dương áp ly rượu đến làn môi cô đau bao nhiêu, từ đầu đến cuối Tống Thanh Xuân đều ngậm chặt miệng.

Rất hiển nhiên tính kiên nhẫn của Minh tinh họ Dương đã dùng hết rồi, tay hắn nắm tóc cô đổi thành bóp cằm cô, dùng sức hung bạo ép buộc cô mở miệng ra, đổ rượu vào trong miệng cô.

Tống Thanh Xuân lắc đầu trốn tránh , nhưng cho dù như vậy, vẫn có chút ít chất lỏng rơi vào trong miệng cô, theo cổ họng của cô chảy xuôi xuống.

Một loại tuyệt vọng vô biên vô hạn, trong chớp mắt liền bao phủ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.