Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 50: Kích cỡ của người nào




Trở lại thành phố Bắc Xuyên, Bạch Nặc Ngôn tỏ ra như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng dường như tất cả những kích tình đều biến mất không còn dấu vết. Cô ngồi trên chiếc ghế sopha nhỏ trong biệt thự, nghiêng chân, ánh mắt sâu thẳm chất đầy thâm ý. Cô thích được trầm tư, hay nói cách khác trầm tư đã trở thành một thói quen. Cô nhìn chăm chú vào một điểm, sau đó để để tâm hồn rơi vào một thế giới vô hạn của riêng cô, rất lâu mà chẳng thể thoát ra được. Trạng thái này của cô khiến Bạch Nặc Ngôn đứng bên cạnh không thể đoán nổi rốt cuộc là tâm trạng cô đang vui hay buồn. Vì trong những lúc tâm trạng bạch Nặc Ngôn không tốt, dù bạn nói đến bất cứ chuyện gì đều trở nên vô ích, thờ ơ đến mức bạn cụt cả hứng, còn nếu cô ấy để ý đến bạn thì nhất định bạn sẽ bị tức đến hộc máu.

Sau một hồi tính toán kỹ lưỡng, Uông Đàn đưa ra một quyết định, tạm thời nên tránh xa Bạch Nặc Ngôn một chút.

Bạch Nặc Ngôn không muốn thừa nhận, tâm trạng của cô đã bị tác động mạnh, nhất là khi Trình Nghi Triết xuống máy bay, trong nháy mắt đã đứng cách xa cô. Cô biết anh đang tránh né, điều cố kỵ này cô hoàn toàn có thể lý giải, nhưng hành động xa lánh cô như một hung thần đấy vẫn khiến tận sâu trong đáy lòng cô trào lên một cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Cô đã từng rất nhiều lần mơ mộng, người đàn ông cô yêu có thể nắm tay cô và công bố với toàn bộ thế giới rằng, cô là người phụ nữ của anh.

Nhưng thực tế tàn nhẫn, khiến cô chỉ muốn khóc.

Nhưng cô vẫn không khóc, cô không muốn bản thân trở nên kém cỏi như vậy. Nhưng kiên cường thì được gì chứ, còn chẳng bằng một người con gái nhu nhược yếu đuối cứ gào khóc náo loạn.

Đau hết cả đầu, vấn đề đã không thể giải quyết, chuyện đại sự ấy, cứ để mai rồi tính.

Cô đi vặn vẹo lên gác, chỉ là sau khi tắm rửa rồi bò lên giường, cô lại bị rơi vào một vòng tuần hoàn cực đoan ác tính, vừa nằm xuống cô lập tức đã nghĩ đến liệu một ngày nào đó cô có bị chìm vào một giấc ngủ không bao giờ có thể tỉnh dậy hay không, sau đó cô cứ nghĩ ngợi miên man, đến mức những suy nghĩ trong đầu rối loạn thành một đống, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Cho đến sáng ngày hôm sau, khi cô nhàn nhã xuống lầu, Uông Đàn đặt bữa sáng lên bàn, cô ngồi xuống vui vẻ khen:

- Ôi, dạo này tay nghề nấu nướng đã tiến bộ không ít, chồng cô sau này thật có phúc.

- Cô đang gián tiếp nói rằng, ông chồng tương lai của cô nhất định sẽ thê thảm vô cùng.

Uông Đàn tặc lưỡi:

- Đúng rồi, Mạnh ca ca của cô không chỉ đến tìm cô một hai lần.

Động tác thổi cháo của Bạch Nặc Ngôn ngừng lại, đôi mắt khó hiểu nhìn Uôn Đàn.

- Lúc nào thế?

- Lúc cô không có ở đây.

Nói linh tinh.

- Vậy cô nói gì?

- Đi hẹn hò với nhân tình chứ sao.

Bạch Nặc Ngôn nặng nề đặt cái bát lên bàn, một ít cháo bị văng ra.

Cô hung hăng lườm Uông Đàn, Uông Đàn đành khoát tay.

- Tôi nói là tôi cũng không rõ, cô đừng hành động như vậy mà, dọa tôi đau tim mất.

- Đấy chính là mục đích của tôi.

Cô lại gây gổ với Uông Đàn vài câu, thay quần áo rồi bước ra cửa.

Ra khỏi Khinh Vân, cô mới vô cùng bi tráng phát hiện ra một sự thật, bản thân cô, sau nhiều năm qua đi, người bạn duy nhất còn ở lại bên cạnh cô chỉ còn có mỗi Mạnh Tân Duy, đây là một sự thật đau đớn.

Lúc đi trên đường, những kỷ niệm về những tình bạn xưa cũ đã trôi qua rất nhiều năm lại trào về trong tâm trí cô.

Hồi còn học tiểu học, cô chơi rất thân với một bạn gái, cô bé ấy sau này nhặt được 200 đồng (hồi ấy bạn Bạch mỗi sáng chỉ được mẹ cho 2 đồng tiền quà), cô ấy còn chia cho cô 5 đồng, cô không dám nhận, nên cô ấy rủ cô hàng ngày cùng mua quà vặt, vậy nên cô rất thích cô bạn học ấy. Đương nhiên còn vì nhiều nguyên nhân khác nữa, ví dụ như cô sẽ chờ cô bạn ấy cùng đi học, cô thấy bản thân đã bỏ ra rất nhiều tình cảm, thế nhưng cô bạn kia lúc nào cũng lơ ngơ không để ý.

Lên đến sơ trung, cô vẫn chơi với cô bạn học đó, bời vì họ được phân vào cùng một ban, quan hệ của hai người càng trở nên thân thiết. Nhưng cảm giác không thích của cô xuất hiện vì ba nguyên nhân: Thứ nhất, các bạn cùng phòng đều ghét cô chơi cùng cô bạn đó. Hai là, cô bạn học đó chơi rất thân với một cô bạn gái cùng phòng khác từ thời tiểu học, chuyện này khiến bạn nhỏ Bạch cảm thấy không được thoải mái. Ba là bạn nhỏ Bạch cực kỳ ghét cô bạn học kia, mỗi khi lên xe, cô kia luôn tỏ thái độ, bạn nhỏ Bạch thanh toán tiền cho cả hai cũng được, còn nếu bạn Bạch chỉ trả một phần tiền, cô bạn kia sẽ tự trả tiền vé của mình cũng không sao. Bọn con trai trong lớp đa số đều cảm thấy chẳng có gì, nhưng bạn nhỏ Bạch lại thấy cô bạn kia rất khôn lỏi, hay nói cách khác là không dám đắc tội với người khác. Bởi vì, chính tai bạn Bạch nghe được cô bạn kia đã tâm sự với một cô bạn cùng phòng là ai tốt ai không, vậy mà vẫn có thể vui vẻ cười cười nói nói cùng với những người mà chính miệng cô ta mấy phút trước còn chê không tốt.

Đến khi học cao trung, bạn Bạch gặp được một cô bạn học thân thiết nhất, cô thực sự rất thích tính tình của cô bạn này. Nhưng tình bạn thân ái giữa ba người thì rất kỳ khôi. Cuối cùng cả ba đều bị phân sang các lớp khác nhau, oái ăm thay, cô lại bị phân vào cùng lớp cô bạn cô không thích đó, nhưng bạn Bạch cũng không nhớ chính xác nổi cô nữ sinh đó có điểm nào không tốt điểm nào tốt, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn ghét cô bạn kia, nhưng cảm giác đó cũng đã phai nhạt rất nhiều theo năm tháng. (em đồng ý với anh Triết, chị Bạch lan man, lảm nhảm thật).

Lên đại học, bạn học Bạch đã được gặp gỡ rất nhiều kiểu người tuyệt hảo khác nhau, không cần phải nói đến, dù sao cuối cùng, cô cảm thấy chỉ còn lại mình cô.

Có lẽ đến tận bây giờ, cô thấy mình vẫn còn may, ít nhất vẫn còn có một người là Mạnh Tân Duy, để khiến cô cảm thấy cuộc đời mình không quá thất bại.

Đến chỗ hẹn, Bạch Nặc Ngôn vừa ngồi xuống, cô nhìn Mạnh Tân Duy ngồi đối diện cô, khóa mắt anh rõ ràng có quầng thâm, lòng cô chợt nhói đau.

Bởi vì lúc này, cô vẫn có thể nhớ một sự thật, dù ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ thời điểm nào, chỉ cần cô gọi điện thoại cho anh, anh chưa bao giờ viện cớ bận rộn mà không tới.

Có những người, những khi nguy cấp sẵn sàng tình nguyện vứt bỏ tất cả để đến bên cô.

Cô đột nhiên cảm thấy xót xa, nhưng chỉ vẫn cười nhạt:

- Em vừa đi du lịch, về có mua ít đặc sản làm quà cho anh đây này.

Cô hí hửng lấy quà ra đặt trước mặt Mạnh Tân Duy.

Nhưng sắc mặt Mạnh Tân Duy lại càng đen, anh nhìn chằm chằm vào cái cô gọi là đặc sản, một lát sau mới phun ra một câu:

- Trình Nghi Triết có phải vừa đi công tác ở thành phố B về không?

Câu hỏi này, cô có thể bỏ qua, nhưng cô lại chỉ gỡ nụ cười trên khuôn mặt, lẳng lặng nhìn Mạnh Tân Duy.

Mạnh Tân Duy gõ gõ lên mặt bàn, một hồi lâu sau anh ngẩng lên nhìn cô:

- Tại sao không nói gì thế?

Cô nhẹ nhàng cười, mang theo hương vị trẻ trung tươi mới, cô luôn thích mặc những bộ quần áo trông rất “giả nai”, để người ta phải nghi ngờ tuổi tác của cô.

- Anh thấy không, em đối xử với anh rất tốt nhé, đi xa như vậy mà còn nhớ mua quà cho anh, vậy mà anh không cảm động em chút nào.

Cô tạm dừng lại.

- Vậy mà anh lại quan tâm đến hành tung của Trình Nghi Triết à?

Thực ra cô nhớ đến một câu nói đã từng được nghe nói: thời nay những người đàn ông đẹp trai thường sẽ đi với những soái ca phong độ.

Xin thứ lỗi cho cô, từ khi trên mạng internet nhan nhản những tin anh này cặp với anh kia, cô chỉ còn biết ngắm các mỹ nam mà không thể kìm lòng nghĩ đến câu nói này.

Mạnh Tân Duy thở dài, đối với thói quen pha trò của cô anh đã quá quen thuộc rồi.

- Đi chơi vui không?

- Tiếc là em không kịp rủ anh đi cùng.

- Sao anh lại cảm thấy em rất may mắn nhỉ?

- Tiếc nuối thì để trong lòng mà, chẳng lẽ lúc nào cũng chưng ra vẻ mặt “khổ đại cừu thâm” .

Mạnh Tân Duy xùy một tiếng:

- Em họ của Tổng giám đốc Trình tên là Trình Nghi Bắc gần đây dường như cãi nhau với bạn gái.

Mi tâm Bạch Nặc Ngôn giật mạnh, miệng cô mấp máy:

- Thật không?

- Nghe nói họ yêu nhau 8 năm rồi đấy.

Mạnh Tân Duy dừng lại một chút để quan sát sắc mặt Bạch Nặc Ngôn.

Đầu óc Bạch Nặc Ngôn bỗng hỗn loạn, lúc này đáng lẽ Mạnh Tân Duy sẽ ngồi dạy dỗ cô như cha cô chứ, mà không đúng, không phải như cha cô, cô còn chưa bao giờ được cha dạy dỗ như vậy.

Sao diễn biến lại không theo kịch bản cũ nhỉ.

- Lâu thật.

Đây là lời thật lòng, có thể yêu một người 8 năm, hẳn có thể sống bên nhau đến già, cùng hưởng một đời hạnh phúc.

Nhưng có lẽ Bạch Nặc Ngôn cũng thấy, bên nhau quá lâu, sẽ chẳng còn muốn kết hôn nữa, có thể cũng rất dễ chia tay, bời vì mọi sinh hoạt đều sẽ trở nên tẻ nhạt , đối với cả hai phía đều không còn gì mới mẻ.

- Đúng là rất lâu.

Mạnh Tân Duy đắc ý ngồi dựa vào ghế, tư thế trở nên nhàn nhã.

- Em thử nghĩ mà xem, người ngoài đều cho rằng Trình Nghi Bắc là một người đàn ông tuấn tú, si tình, đương nhiên đúng là ngoại hình của anh ta cũng rất lịch lãm. Trong lòng mọi người, đó là một người đàn ông tốt, thậm chí rất nhiều cô gái đã bình chọn anh ta là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong trái tim phụ nữ. Nhưng mọi người lại không nhìn thấy một bộ mặt khác của anh ta, có lẽ những biểu hiện bên ngoài kia chỉ toàn là dối trá, còn bộ mặt thật của anh ta lại khác, biết đâu 8 năm qua cũng chẳng ra gì. Đứng trên phương diện của một người đàn ông mà nói, một mối tình lâu dài, có khi chỉ nhằm mục đích vụ lợi. 8 năm hay 8 ngày cũng chẳng có điểm nào khác biệt, chẳng qua chỉ là một câu nói.

Bạch nặc Ngôn chăm chú nhìn anh:

- Thật vậy không? Sao mà phức tạp thế?

Khóe miệng Mạnh Tân Duy khẽ lay động:

- Ai cũng cho rằng người họ yêu là hoàn mỹ, nhưng có lẽ sự hoàn mỹ đó chỉ trong tưởng tượng của họ mà thôi.

- Anh nói ai thế?

- Lừa mình dối người.

Nhất là phụ nữ.

Bạch Nặc Ngôn khẽ cắn răng.

- Từ khi nào anh có kiểu nói chuyện khó hiểu thế?

- Anh chỉ muốn nói, gen của nhà họ Trình chẳng khác nhau đâu.

Trình Nghi Bắc cùng quan hệ với bạn gái 8 năm, quay lưng một cái liền vô tình, vậy Trình Nghi Triết sẽ tốt đẹp hơn chỗ nào chứ.

Hai anh em họ, đều là đồ lừa đảo, chưng ra một cái danh hão trước mặt mọi người, người trước dối trá, người sau vô tình.

Cổ họng Bạch Nặc Ngôn khô cháy, cô uống một ngụm cà phê lạnh, nhưng vì quá bỏng rát, một lát sau cô mới có thể nuốt xuống, chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu.

Phải một lúc lâu sau đó, cô mới có thể thoải mái hơn:

- Người ngoài đều cho rằng có thể thấy rõ toàn cục, chê cười người trong cuộc là u mê ngu ngốc, họ sử dụng lý trí để phân tích mọi chuyện, người trong cuộc lại cười tất cả những người ngoài cuộc chẳng biết gì, vì đó là những cảm nhận của chính những người trong cuộc, dù họ chỉ hoàn toàn dựa vào cảm xúc của bản thân, nhưng cho dù không có chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ tiếc nuối, nhưng lại không hề hối hận.

Mạnh Tân Duy nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn thấu cả tâm hồn cô.

Rất nhiều lần, anh thấy cô trầm tư, cô đau khổ. Cô gái này, đứng trong đám đông, ánh mắt của cô sẽ lướt qua toàn bộ mọi người, anh cảm thấy, có thể thấy được rất nhiều thứ từ trong đôi mắt cô, ví dụ như cô có thể nhận ra những người khác đang bàn luận về những chuyện rất xấu xa, nhưng cô cũng không tranh cãi, bởi vì nếu cứ đôi co sẽ không biết phải ầm ĩ đến bao giờ.

Cô của hiện tại, với ánh mắt, khiến anh khẽ hoảng sợ.

Đã từ rất lâu, cô vẫn luôn biết bản thân đang làm gì, thậm chí so với những người luôn tự viện cớ để trấn an bản thân, cô lại càng tỉnh táo.

Cuộc sống có thể mang nhiều tiếc nuối, nhưng không được phép hối hận. Ta có thể nuối tiếc những chuyện ta làm chưa tốt, những việc không hay xảy ra, mà không phải một ngày nào đó, ta thấy hối hận vì những việc ta chưa dám thử sức, chưa từng nếm trải.

- Vậy người trong cuộc đó, cô ấy có thật sự biết bản thân đang lựa chọn con đường như thế nào không?

Anh bình tĩnh nhìn cô.

Cô ngước mắt nhìn anh:

- Biết hay không thì đã sao, tự bản thân có thể lý giải là được rồi.

Có thể cảm động chính mình là được, tựa như là một định nghĩa cho mối tình đầu: có lẽ sẽ có ngày bạn quên mất giọng nói, và hình dáng của người đó, nhưng bạn sẽ luôn luôn nhớ kỹ rằng có một người đã từng xuất hiện, như một cơn gió đi qua cuộc đời bạn.

Chưa cần biết bạn tốt như thế nào, chưa cần biết mối tình đó có đẹp hay không, chỉ cần nhỡ kỹ bạn đã từng trả giá, trái tim thiếu nữ của bạn đã từng nở hoa. Tình yêu, tình cảm đó dù có ảnh hưởng đến bạn như thế nào, thì đến khi về già hồi tưởng lại, có một người đã từng tồn tại, từng khiến ta cảm động, khiến ta lo lắng, chứ không phải một trái tim hoàn toàn trống rỗng.

Mạnh Tân Duy lắc đầu:

- Tang Du nói rằng chưa bao giờ thấy ai cố chấp như em.

Người ta cố chấp vì cho rằng mình đúng, còn cô cố chấp dù biết bản thân đã sai.

Bạch Nặc Ngôn nở nụ cười, rất vui vẻ:

- Anh có muốn ăn mừng vì có người nhận xét giống anh không?

Anh không muốn ầm ĩ với cô, mặc dù anh đã không thể nhẫn nhịn từ lâu rồi.

- Anh thấy hình như đầu óc em bị cháy rồi.

- Anh không được chê bai chỉ số thông minh của em.

Cô tỏ ra khoa trương.

- Nếu không mẹ em làm sao chịu nổi.

Cô cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng, Mạnh Tân Duy cũng không thể tùy tiện kéo thấp bầu không khí giữa hai người, liền thuận miệng đổi chủ đề.

Bạch Nặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, bạn học Mạnh vĩ đại, cuối cùng cũng không thuyết giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.