Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 44: Gặp lại Hàn Tử Dương




Chờ Sắc Vi lấy lại đủ số vốn, Dương Thần liền lôi kéo Thái Ngưng đi ra khỏi sòng bạc, đi đến bãi biển về đêm làm mê người bên ngoài khách sạn.

Trên bãi cát mềm mại màu vàng nhạt, đâm đầu đi tới hầu hết đều là những cặp nam nữ, thế nhưng so với cách ăn mặc mát mẻ của phụ nữ phương Tây, thì Thái Ngưng lại mặc áo sơ mi với quần short jean, có vẻ rất là bảo thủ, không hợp lắm.

Cũng bởi vậy, không ít du khách đi ngang qua, đều vô ý thức thoáng nhìn qua Thái Ngưng vài lần.

Thái Ngưng thấy là lạ, tay nắm lấy Dương Thần cũng ướt mồ hôi, ngông nghênh đi lại trong mắt mọi người, còn nắm tay nhau, cô vốn là có chút mất tự nhiên, còn bị coi là ngoại tộc, vậy càng khẩn trương hơn.

Dương Thần còn tưởng Thái Ngưng sốt rồi, nhưng vừa nghĩ có lý nào Hóa Thần Kỳ rồi con không thể khống chế nhiệt độ cơ thể, nhìn nhìn người phụ nữ có ánh mắt né tránh, mới hiểu ra, không khỏi cười nói:

- Ngưng Nhi, em để ý đến họ làm gì, từ nhỏ hoàn cảnh sống đã khác nhau, văn hóa khác nhau, bọn họ thích để lộ thân thể nhiều không có nghĩa là đẹp đâu.

Thái Ngưng nháy mắt mấy cái, hỏi:

- Vậy anh thích lộ nhiều hay lộ ít?

- Hửm…

Dương Thần giả vờ đắn đo:

- Ở trước mặt anh thì nhiều chút, ở trước mặt người khác thì ít chút.

Thái Ngưng buồn cười, quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng cũng mím môi:

- Thật nhỏ mọn.

- Đây sao là nhỏ mọn, đây nói rõ anh quan tâm đến người phụ nữ của mình.

Dương Thần chính nghĩa nói.

- Vậy anh xem, bạn gái của những người kia đều ăn mặc hở hang như thế, sao không thấy số đàn ông ấy không vui thế.

Thái Ngưng nói.

Dương Thần cười nguy hiểm nói:

- Em nói sai rồi, những người đàn ông đó đương nhiên là không ngại rồi, em cho là trong số bọn họ có được bao nhiêu người dẫn bạn gái mình đi dạo ở đây nào?

- Ý gì?

Thái Ngưng hỏi.

- Vừa rồi không phải nói với em rồi sao, đây là một trong những làng chơi hot nhất đảo Sicily, số đàn ông này phần lớn đều là đến tìm niềm vui, số phụ nữ này đều là mở cửa kinh doanh, đương nhiên phải mặc sao cho hấp dẫn chút.

Thái Ngưng không khỏi mở to hai tròng mắt, khuôn mặt đỏ lên, vừa nghĩ tới những cô gái xinh đẹp đi ngang qua mình, không ngờ đều làm công việc đó, liền có chút cả người không được tự nhiên.

- Vậy... Chúng ta trở về đi.

Thái Ngưng nhỏ giọng nói.

Dương Thần buồn bực:

- Sao phải về sớm vậy, em yên tâm đi, với cái tính của Sắc Vi, đêm nay không thua mấy triệu thì không chịu dừng lại đâu, anh dẫn em tới nhà hàng hải sản phía trước ăn hải sản ngon nhất vùng này, lát nữa đi dạo ở chợ đêm trong thành, thưởng ngoạn cảnh đêm, còn hơn là ở trong khách sạn.

Thái Ngưng nghe xong, cũng là mắt lộ ra vẻ chờ mong, còn hàm hồ hỏi:

- Vậy… vậy bọn họ có xem em như… như loại phụ nữ đó không…

Dương Thần ngơ ngác sửng sốt một hồi, mới chợt hiểu ra nguyên nhân, không khỏi cười ha ha.

- Ôi ông trời ơi! Anh bảo này Ngưng Nhi bảo bối, em là quá ngốc hay là quá ngây thơ, trước không nói em quan tâm cái này làm gì, chỉ nói trang phục của em, cũng không thể khiến người ta cho em là loại người đó đâu.

Vốn tưởng rằng nói như thế thì qua ải, nhưng Dương Thần vẫn quá xem thường sự tích cực của phụ nữ.

- Ý của anh là cách ăn mặc của em qua xấu ư.

Thái Ngưng hơi nhíu mày, lộ ra vài phần nghiêm túc.

Dương Thần xấu hổ khoát khoát tay:

- Không phải, không phải, ý của anh là nói, cách ăn mặc của em là con nhà đứng đắn, khác hẳn đám phụ nữ phù phiếm kia.

- Em biết em không biết ăn mặc, quen rồi.

Thái Ngưng lắc đầu:

- Anh không cần lừa em, em tự biết mình mà.

Dương Thần nhìn người phụ nữ bỗng nhiên có chút suy sụp, không khỏi nhớ tới, từ lúc mới gặp Thái Ngưng cho đến bây giờ, người phụ nữ này đều luôn ảm đạm, tự bao bọc lấy mình, như dòng suối lúc nào cũng yên tĩnh, hình như ngoại trừ lần cự tuyệt hôn ước ở Thái gia, biểu lộ với mình ra, chưa từng thấy cô có nhiều dao động tâm trạng kịch liệt.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cô và Lâm Nhược Khê rất giống nhau, đa số thời gian đều yên tĩnh, thanh nhã, nhưng khác nhau chính là, Lâm Nhược Khê tuy rằng bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng sâu trong nội tâm, lại là một cô nữ sinh mơ hồ thích viên gạo nếp, thỉnh thoảng còn có thể làm ra hành động cực kỳ ấu trĩ.

Nhưng Thái Ngưng, trong nội tâm cũng im lặng, quy củ, như là cô gái từ nhỏ đã là học sinh ba tốt đến giờ.

Dù cho tham gia công việc của Viêm Hoàng Thiết Lữ, nhưng là hơn phân nửa chấp hành nhiệm vụ, không tiếp xúc một số thứ của xã hội, khiến cho thế giới nữ tính trong cô tương đối bảo thủ.

Ngay khi Dương Thần lặng lẽ không biết làm thế nào mở miệng, Thái Ngưng cũng bỗng nhiên điềm tĩnh cười:

- Em nói anh nghe một bí mật.

- Ửm? Bí mật gì?

Dương Thần hiếu kỳ nói.

Thái Ngưng khuôn mặt hồng hồng, như là thì thầm nói:

- Kỳ thực mỗi lần em chấp hành nhiệm vụ, cần mặc một số váy áo, lễ phục, đều là do Nghiên Nghiên giúp em chọn, em ấy còn cho em mượn mặc luôn, em ấy cười nhạo em lấy đồ của em gái mặc.

Dương Thần đờ đẫn, trong lòng cũng không thể nói rõ tư vị gì:

- Bản thân em không có váy áo, lễ phục sao hả?

Thái Ngưng lắc đầu:

- Không có, bởi vì em mười một tuổi đã đi Đường Môn rồi, luyện công trong môn phái sao có thể mặc váy chứ, về Yến Kinh gia nhập Bát Bộ Chúng, cũng rất ít khi cần mặc váy áo các loại, cũng không ai dạy em trang điểm thế nào, làm thế nào chọn y phục, em kỳ thực cũng không biết thế nào là thời trang, hợp thời, cho nên chỉ đành hỏi Nghiên Nghiên, hỏi người khác mất mặt lắm.

Nghe cô tự thuật như thế, Dương Thần kéo tay nàng, tiếp tục tản bộ hướng đến nhà hàng trên biển.

Gió biển thổi phất qua gương mặt của hai người, mái tóc của Thái Ngưng bị thổi như gợn sóng màu đen, mang theo mùi thơm thoảng qua.

- Hồi nhỏ em thấy con gái nhà người ta mặc váy hoa, váy công chúa, thì rất ước ao, nhưng bởi vì chúng em là đứa trẻ xuất thân từ quân khu, cho nên cha chưa bao giờ cho phép em mặc váy, cũng không cho phép mẹ mua cho. Vì việc này, em còn nhớ mẹ em và cha cãi nhau một trận, nói là sau này con gái không lấy được chồng lại tại ba hết…

- Ngưng Nhi, sư phụ của em không phải trang điểm rất đẹp đấy sao, bà ấy không dạy em trang điểm sao?

- Sư phụ hả… không có, sư phụ em ghét nhất là đàn ông, thường nói với em, đàn ông trong thiên hạ không phải thứ tốt, ngay cả anh của người cũng rất ít phản ứng lại. Người nói con gái không cần trang điểm, chỉ cần mạnh hơn đàn ông, thì đàn ông sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời.

Thái Ngưng nói đến đây, có chút u oán liếc nhìn Dương Thần:

- Thế nhưng em lại tìm được một người mạnh hơn em.

Dương Thần nhún vai:

- May là em chưa bị sư phụ em bóp méo nhân cách, tìm được anh là phúc khí của em, đàn ông khác làm sao dẫn em tới chỗ đẹp thế này để nghỉ mát chứ, hơn nữa còn có một đám người giành thanh toán cho em.

Thái Ngưng trong mắt hiện lên một tia cười kỳ quái, nói:

- Ông xã, anh biết không, anh không lừa được em đâu.

- Có ý gì, sao đột nhiên nói như vậy.

Dương Thần dừng chân.

- Khi anh mới về nước, Viêm Hoàng Thiết Lữ liền nhận được tin tức, cân nhắc hồi lâu, mới phái em người có khinh công giỏi nhất lại giỏi ẩn nấp đến bí mật theo dõi. Mặc dù trước khi gây náo động quy mô lớn ở Trung Hải, em chỉ là ngẫu nhiên đi xem, nhưng xem như là đã theo dõi anh từ sớm rồi.

Thái Ngưng cười nói.

Dương Thần gật đầu:

- Anh đương nhiên biết, anh cũng không quản nhiều, anh chỉ biết là có người đang âm thầm theo dõi anh, không tới một tiếng thì rời khỏi. Thế nhưng từ sau khi hội Hồng Kinh và Tây Minh chống đối nhau, thì thường xuyên hơn.

- Đó chính là em.

Nói đến đây, Thái Ngưng có chút cảm khái nói:

- Đêm hôm đó, chính… chính là đêm anh và Nhược Khê phát sinh quan hệ, em có mặt thì tốt rồi.

Dương Thần cười quái dị nói:

- Sao, Ngưng Nhi muốn, nếu như ngày đó anh không ở cùng Nhược Khê, thì em có cơ hội nhanh chân đến trước ư?

- Không phải, em có nghĩ thế đâu! Em chỉ là không muốn Nhược Khê bị anh ức hiếp mà thôi, nói như thế nào cũng là quen biết từ nhỏ mà.

Thái Ngưng thở dài nói:

- Thế nhưng có lẽ mọi việc đều là ông trời an bài, hơn nữa cho dù ngày đó em thực sự ở đó, cũng có lẽ sẽ chọn không đi ngăn cản, dù sao đây là ngoài chức trách của em.

Dương Thần thầm nghĩ, tình huống đêm hôm đó uống rượu vào, lại nhìn thấy một mỹ nữ cực phẩm, Thái Ngưng thật sự đi ra, phỏng chừng là cả hai cô đều bị chính mình đè ra giường.

Thế nhưng Dương Thần cũng không dám nói ra như vậy, Thái Ngưng với tính cách bảo thủ thế này, sao có thể chịu được kích thích này.

- Mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng thời gian chúng ta ở với nhau rất ngắn, nhưng em có thể hiểu anh còn hơn bản thân anh, bởi vì em đã quan sát anh hai năm rồi.

Thái Ngưng hơi đắc ý nói.

Dương Thần không kìm nổi cười.

- Được rồi, vậy em muốn nói cái gì?

- Anh có việc cố ý giấu em và Sắc Vi, hơn nữa trong lòng anh hiện nay rất sốt ruột, rất thấp thỏm.

Thái Ngưng nói dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.