Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Chương 38: Đơn xin từ chức




Vấn đề tôn chỉ?!

Trần phó bí thư nghe xong, nhất thời biến sắc, thầm nghĩ trong lòng không tốt.

Nhất thời sơ suất liền bị Diệp Khai tóm chặt, thật không dễ xử lý .

Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là phó bí thư tỉnh ủy phụ trách công tác đảng , bị một hậu sinh vãn bối chỉ vào mũi nói quên tôn chỉ đảng, chuyện này quả thật mất mặt.

Nếu truyền đi ra ngoài, phỏng chừng sẽ có rất nhiều đối thủ mượn đó công kích, đây là không hề nghi ngờ .

“Làm cán bộ lãnh đạo, đầu tiên phải xem chiến tích như thế nào.” Diệp Khai một khi bắt được cơ hội, tự nhiên sẽ không ẩn nhẫn , lập tức liền nói tiếp,“Chiến tích đúng đắn là phải công chính, trong lúc thi hành biện pháp chính trị phải toàn tâm toàn ý vì người dân phục vụ, không vì tư tâm sở nhiễu, không vì danh lợi, không vì ham muốn hưởng thụ vật chất để công tâm làm ra chiến tích, cũng mới có thể kết hợp giữa lý tưởng cá nhân, tôn chỉ đảng và lợi ích của nhân dân. Chuyện quan trọng thứ hai là biện pháp chính trị của cán bộ lãnh đạo phải vì dân, tính toán cho dân, phải lấy mục đích lâu dài, thực sự khoa học, nhìn từ nhiều góc độ mới có thể đạt được chiến tích chân chính.”

Mấy câu của Diệp Khai rất đúng trọng điểm. Dù mọi người ác cảm với hắn nghe xong cũng không thể không gật đầu, cảm thấy hắn nói rất trình độ, rất đạo lý.

Trần phó bí thư nghe xong, á khẩu không trả lời được , chỉ chút sơ suất bị Diệp Khai cho thành đối tượng phê bình giáo dục, cảm thấy mặt già ảm đạm.

“ vậy nói tiếp đi, cũng có ý tứ đấy.” Đồng chí Hồng Chính cũng thấy hứng thú với cách nói này của Diệp Khai.

Nguyên bản ông lại đây điều giải mâu thuẫn giữa Diệp Khai và mọi người nhưng không nghĩ đến, Diệp Khai khẩu chiến đàn quan, một chút cũng không hạ phong. Điều này làm cho đồng chí Hồng Chính cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời lại sinh ra hoài nghi rất sâu với năng lực của bên Trần phó bí thư.

Ngay cả một đứa trẻ cũng nói không lại, ngươi còn có thể trông cậy vào bọn họ có bao nhiêu đại bản sự?

“Nếu đồng chí Hồng Chính điểm danh, tôi đây liền nói tiếp, mọi người nghe vậy.” Diệp Khai thấy đồng chí Hồng Chính điểm danh liền nói tiếp,“Chiến tích phải thật sự, không thể hời hợt. Chỉ có thể thông qua gian khổ cố gắng, dựa vào khoa học mới có thể làm ra. Cán bộ lãnh đạo nếu muốn lấy được chiến tích, không phải ngồi trong phòng kính là được, vùi đầu vào thực tế là con đường duy nhất có thể làm. Muốn cho tối quảng đại nhân dân quần chúng được ấm no, cần xem quần chúng là lựa chọn đầu tiên, thiết thực giải quyết nông dân tăng thu nhập, xí nghiệp cải chế, lao động vào nghề, chính sách nhà cửa và giáo dục, chữa bệnh vệ sinh làm trọng điểm. Kiên trì bám dân, tính kế cho dân, thuận dân ý, giải dân ưu, tăng dân lợi.”

Đồng chí Hồng Chính nghe xong, không khỏi lại gật đầu, không thể không thừa nhận Diệp Khai nói trên xuất phát điểm đạo đức, người khác không thể bác bỏ, nếu không lập tức mất đi đại nghĩa tôn chỉ.

“Có cái nên làm, có điều nên tránh, đây là yêu cầu vận hàhn quyền lực và chiến tích.” Diệp Khai nói.“Cán bộ lãnh đạo vào lúc thi hành biện pháp chính trị thì đầu tiên phải kính sợ nhân dân, không làm những chuyện lạm dụng quyền lực, dưỡng dục dân chúng. Nói đến để quần chúng vừa lòng hay không hài lòng, ủng hộ hay không ủng hộ, có cao hứng hay không, đáp ứng hay không đáp ứng. Đây mới là tiêu chuẩn cân nhắc chiến tích. Tiếp theo, phải kính sợ lịch sử, cán bộ lãnh đạo làm tốt hay không sẽ được lịch sử kiểm nghiệm. Làm nhất thời sẽ bị lịch sử, nhân dân vạch mặt.”

Không thể không thừa nhận, Diệp Khai nói một phen khiến toàn trường lặng ngắt, không một ai dám lên tiếng tranh cãi.

Trần phó bí thư cũng áp chế không được Diệp Khai, đồng chí Hồng Chính cũng không có ra mặt thiên vị, mọi người liền cảm thấy, lúc này đây chống lại Diệp Khai không hề có khả năng thắng lợi.

“Những lời này của đồng chí Diệp Khai cũng là sự thật.” đồng chí Hồng Chính suy nghĩ một chút, liền biểu lộ thái độ,“Hiện tại một số đồng chí trong chúng ta thích chơi trò giấu trên lừa dưới , xu nịnh lừa gạt lãnh đạo. Một lòng hướng lên trên nhưng đối với quần chúng bên dưới thì ức hiếp đe doạ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đây là hành vi đáng phỉ nhổ!”

“Cho nên đồng chí Diệp Khai nói về chiến tích, tôi thấy vẫn rất có nhiều điểm đúng.” Đồng chí Hồng Chính nói,“ Anh phải ngồi thẳng, phải có cái nhìn đại cục chính xác, nhận thức chiến tích chính xác, gắp lửa bỏ tay người không phải là chuyện chúng ta phải làm, thiếu thành tín càng không được, anh ngay cả đạo đức cơ bản làm người đều vất đi thì trông mong gì vào chuyện làm ra cái gì có ích cho quốc gia, cho nhân dân? Mấy vấn đề này, các đồng chí thật sự cần nghĩ lại một chút.”

Lần này, mọi người đều nghe ra đồng chí Hồng Chínhkỳ thật cũng là phi thường không hài lòng với chuyện thiếu nợ.

Tuy rằng nói phát triển kinh tế vùng duyên hải là mục tiêu hàng đầu trước mắt nhưng cũng phải trong phạm vi hợp pháp, trông cậy dựa vào quỵt nợ để phát triển kinh tế hiển nhiên không phải chuyện tốt, cũng không khả năng được đến trung ương đồng ý.

Dụng tâm bất chính, đây là chuyện phạm huý kiêng kị, đơn thuần lấy phát triển kinh tế địa khu để cân nhắc năng lực cán bộ hiển nhiên là có chút bất công, chỉ nhìn kết quả không nhìn cách làm cũng tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm.

Nếu nói chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình, cách làm như vậy một khi trở thành suy nghĩ chủ lưu của cán bộ lãnh đạo thì mọi người chỉ theo đuổi chiến tích, theo đuổi không gian bay lên, trong quá trình này áp dụng một số cách làm phi pháp cũng không phải chuyện hiếm.

Cứ thế mãi, dù sao tạo thành thị phi chẳng phân biệt được, thiện ác không rõ, cán bộ được chọn lựa có rất nhiều tật xấu.

Cho dù là hiện nay, phương diện này cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề, không thể không làm cho người ta cảnh giác.

“Về chuyện của tỉnh Hà Đông và thành phố Đông Sơn, ai đúng ai sai, kỳ thật mọi người trong lòng đều có đáp án, tôi cũng sẽ không nhiều lời .” Đồng chí Hồng Chính cuối cùng kết luận,“Hôm nay cho các đồng chí ngồi lại với nhau chính là hy vọng các đồng chí có thể giải quyết thích đáng chuyện này, không cần náo loạn để cho người ngoài chế giễu.”

“Đồng chí Hồng Chính chỉ thị phi thường chính xác, kỳ thật chúng tôi cũng không nguyện ý làm lớn chuyện, chỉ là Diệp thị trưởng vẫn không thể thu liễm nên chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.” Trần phó bí thư nói.

“Cái gì bảo tôi không thu liễm?” Diệp Khai nhất thời liền nổi giận, vỗ bàn nói,“Không ngờ các anh thiếu nợ không trả còn nói đạo lý?!”

Chuyện này, quả thật làm cho Diệp Khai cảm thấy phi thường tức giận.

Nguyên bản vấn đề ở bên đối phương, hiện tại bọn họ có tiền không trả lại đổ lỗi bên mình gây chuyện, ảnh hưởng đến phát triển của bọn họ, trắng đen lẫn lộn như vậy, thị phi chẳng phân biệt được, còn có thiên lý sao?

Tính tình của Diệp Khai lấy lễ làm đầu, ngươi đã không nói đạo lý , như vậy ta cũng không cần khách khí. Hắn mặc kệ đây là đâu, lúc vỗ bàn cũng không hề kiêng kị, cũng không hề nghĩ người hòa giải có thân phận gì.

“Vấn đề này cũng là hiện tượng phổ biến trong nước, phải lấy tâm thế khoan dung đối đãi.” Nhìn thấy Diệp Khai vỗ bàn mà đồng chí Hồng Chính không hề có phản ứng, Trần phó bí thư cũng giật mình, thầm nói tiểu tử này thật sự là rất càn rỡ , nhưng cũng có một chút kiêng kị, vì thế nói,“Rất nhiều xí nghiệp kinh doanh cũng khó khăn , chúng ta nên tự hỏi một chút, không thể quá độc ác, không thể làm chuyện mổ gà lấy trứng, đợi cho xí nghiệp phát triển thì vấn đề nợ nần tự nhiên sẽ không là vấn đề .”

Tiếp theo, một vị khác phụ họa,“ Giờ chúng ta đang tiến hành một hồi cải cách vĩ đại trước giờ chưa từng có. Trong quá trình này, khẳng định sẽ phải đi qua đường vòng, cũng sẽ có một chút nhấp nhô, thậm chí phạm một ít sai lầm. Cho nên, chúng ta làm cán bộ lãnh đạo , càng phải dùng con mắt phát triển để xem, nếu cần phải phạm sai lầm thì một số thời điểm cũng phải phạm sai lầm, bởi vì qua một thời gian sau nhìn lại sẽ thấy lúc đó làm đúng.”

Cách nói của vị này cũng đại biểu cho cái nhìn của rất nhiều người đương thời, mấy câu như cầm đá qua sông thường treo ngoài miệng, trở thành cái cớ để rất nhiều người che lấp sai lầm bên trong.

Không thể không nói, thực tế này rất phổ biến trong nước, lấy da hổ làm đại kỳ cũng là thủ pháp quen thuộc trong quan trường.

“Truyền thống nhân nghĩa lễ trí tín của dân tộc Trung Hoa là không thể vứt bỏ, một khi từ bỏ, về sau không thể cứu vãn.” Diệp Khai thở dài nói,“Cải cách là biến báo, đây là chính xác , nhưng biến báo chỉ có thể là thủ pháp kinh doanh, cũng không thể thay đổi tín ngưỡng, một khi vứt bỏ mấu chốt làm người vậy không biết sẽ thành ra sao. Chúng ta lưu cho hậu nhân, không nên là một xã hội tràn ngập ngươi lừa ta gạt, mạnh ăn hiếp yếu, vô thành tín!”

Diệp Khai nói nặng nề nhưng không thể tìm ra sơ hở.

Đương nhiên, nếu thật sự bất mãn hắn mà ác ý công kích thì cũng không phải làm không được, nhưng nếu ngươi muốn vu hãm hắn thì dù sao cũng phải nghĩ đến thân phận bối cảnh của hắn rồi mới làm ra quyết định.

Ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, chỉ có thể kiên trì phân rõ thị phi đúng sai, sau đó mới quyết định đi đường nào.

Đối với người thường mà nói, ngươi chỉ có lựa chọn duy nhất là thích ứng xã hội mà không có khả năng thay đổi xã hội.

“Hôm nay như vậy thôi, về cục chính trị còn có một cuộc họp khác.” Đồng chí Hồng Chính nhìn đồng hồ rồi nói,“Như vậy, các anh quyết định làm sao bây giờ?”

Mọi người nhất thời đều nhìn về phía Diệp Khai, hiển nhiên quyền chủ động chuyện này đều trong tay hắn.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Khai không chút do dự hồi đáp,“Nếu tình thế không cải thiện được rõ ràng, như vậy, chúng tôi chỉ có thể đi theo con đường pháp luật, kiện ra tòa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.