Cô Bé Ngốc, Đừng Hận Anh Nữa

Chương 2




Có người thấy thái độ của Nhị hoàng tử với Lâm Phong như vậy thì sinh ra chút ghen tỵ trong lòng, tên Lâm Phong này dựa vào cái gì mà được Đoàn Vô Nhai coi trọng như thế, tự mình giới thiệu mọi người một lượt cho Lâm Phong.

Giới thiệu xong, Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai lại giơ chén rượu ngọc lên cao, nói:

- Nào Lâm huynh, hãy cùng các vị thanh niên tài tuấn đây uống một chén nào.

Vấn Ngạo Tuyết ở bên cạnh Lâm Phong rót đầy một ly rượu cho Lâm Phong, cười nói:

- Lâm Phong, nếm thử chút rượu Tương Tư, say tương tư nào.

Lúc này Lâm Phong cũng rất nghi hoặc, Đoàn Vô Nhai phải nói là quá ân cần, không chỉ vài lần giúp hắn mà nay còn mời hắn tham gia cuộc gặp gỡ giữa những tên nhà giàu quý tộc này, không biết là có ý gì.

Nhưng dù sao Đoàn Vô Nhai vô cùng khách khí với hắn, hắn cũng không từ chối ý của Đoàn Vô Nhai, khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Hắn giơ ly rượu ngọc lên, một hương thơm tinh thuần phả vào trong mũi.

Mọi người đều giơ ly rượu lên, tuy hầu hết không thích thú thì Lâm Phong, nhưng Nhị hoàng tử đã mở miệng thì bọn họ cũng phải nể mặt một lần.

Nhưng không phải ai cũng như vậy, lúc này tên thanh niên họ Nguyệt, Nguyệt Thiên Thần kia, vẫn thờ ơ như trước, không hề động đến ly rượu của mình.

Không chỉ có y, Vũ Thiên Hành cũng không động đậy, chỉ nhìn mọi người nâng ly.

Ngày trước Lâm Phong từng đánh gã một trận ngay trước mặt mọi người, Vũ Thiên Hành sao có thể uống cùng Lâm Phong được.

Nhưng con trai Đoàn Thiên Lang là Đoàn Hàn kia lại giơ ly lên, hơi khom người với Lâm Phong, cười nói:

- Điện hạ, ngài giới thiệu chúng ta với Lâm thiếu gia, nhưng chúng ta còn chưa biết Lâm thiếu gia là người như nào, không biết vị Lâm thiếu gia này là thuộc đại gia tộc nào.

Nghe thế, Lâm Phong quay sang nhìn Đoàn Hàn. Lúc trước Đoàn Hàn theo Đoàn Thiên Lang đến Vân Hải tông, tiêu diệt Vân Hải tông, còn từng giao thủ với Lâm Phong, gã há có thể không nhận ra Lâm Phong.

Lúc này Đoàn Hàn nói như vậy chẳng qua là muốn châm chọc Lâm Phong, bởi vì gã biết rõ Lâm Phong vốn chẳng có gia thế gì, so với những người ngồi đây thì thân phận kém quá xa.

Đoàn Vô Nhai hơi khựng lại, liếc Đoàn Hàn một cái, lại nghe thấy một giọng nói vang lên.

- Đoàn huynh cần gì phải hỏi rõ như thế, cụng ly là được! Lâm Phong huynh đệ chắc là chưa từng được nếm hương vị của rượu Tương Tư này nhỉ, dù sao không phải cũng có thể bước vào Tương Tư Lâm đâu!

Người nói chính là Mông Xung, giọng gã nghe chói tai như thế, cái ý trào phúng kia ai cũng có thể nghe được rõ ràng.

Mọi người đều ngạc nhiên, xem ra Lâm Phong dường như đắc tội không ít người.

- Ai là huynh đệ của ngươi!

Lâm Phong liếc Mông Xung một cái, lạnh lùng nói.

- Đúng là ta chưa từng tới Tương Tư Lâm, ta cũng chưa từng nhấm nháp qua rượu Tương Tư, nhưng Lâm Phong ta còn chưa đến mức phải xưng huynh gọi đệ với loại cặn bã.

Lời của Lâm Phong thực trực tiếp, thực chói tai khiến sắc mặt Mông Xung cứng đờ lại. Gã cố châm chọc Lâm Phong có địa vị thấp, nhưng Lâm Phong địa vị thấp đó lại nói không đến mức xưng huynh gọi đệ với loại cặn bã, nói cách khác, Mông Xung gã thậm chí còn không bằng Lâm Phong.

Mọi người đều hứng thú, xem ra là có trò hay để xem rồi, Lâm Phong này đến nơi đây mà vẫn ngông ngênh như thế, thật đúng là đủ kiên quyết.

Bọn họ nào biết hành vi của Mông Xung ở phòng đấu giá hôm đó đã khiến Lâm Phong coi Mông Xung ngang với đám cặn bã, súc sinh, hoàn toàn là một tên cặn bã.

- Điện hạ, ngài cũng thấy đó, rượu này không phải ta không uống, mà có kẻ đã nể mặt mà không biết điều.

Mông Xung nhìn chằm chằm Lâm Phong, đặt rầm ly rượu lên bàn, rượu trong ly ngọc bắn tung tóe ra ngoài.

- Ngươi còn mặt mũi để cho sao?

Lâm Phong cười nhạo một tiếng rồi không thèm nhìn Mông Xung nữa.

Mông Xung sắc mặt xanh mét, nhìn Lâm Phong mà hận không thể trực tiếp xử lý hắn luôn.

- Ly rượu này không uống cũng được, các vị cứ tự nhiên, ta uống trước.

Đoàn Vô Nhai giơ ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, cực kỳ sảng khoái, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười ôn hòa như thế, không có chút lên mặt nạt người, khiến người ta cảm thấy thật thân thiết.

Lâm Phong cũng giơ ly rượu lên rồi uống cạn, Lâm Phong trước nay vốn không phải loại người già mồm cãi láo.

Rượu vừa vào miệng, một cảm giác mát lạnh, ngọt ngào lan ra. Lâm Phong khép hờ mắt lại, tinh tế thưởng thức. Rượu này lại như chứa đựng nỗi tương tư, khiến tâm tình hắn yên lặng, đầu óc bỗng biến ảo, vén lên chút tình cảm tương tư ở sâu trong lòng.

- Thứ rượu này thật thần kỳ!

Lâm Phong sợ hãi than một tiếng, trong rượu lại hàm chứa ý cảnh, người cất rượu này tuyệt đối không phải người tầm thường.

Rượu Tương Tư, say tương tư cũng không phải một câu nói suông.

Lúc này, mọi người đều đã uống cạn ly rượu trong tay, khép hờ mắt lại và thể nghiệm chút tương tư nhàn nhạt.

Vấn Ngạo Tuyết liếc nhìn Lâm Phong, cười nói:

- Lâm Phong, uống rượu Tương Tư gặp người tương tư, không biết vừa rồi ngươi nghĩ đến cô gái nào?

Lâm Phong cười, hỏi ngược lại:

- Còn ngươi thì thấy ai?

- Ta?

Trong ánh mắt Vấn Ngạo Tuyết lóe lên chút khác thường, sau đó khẽ cười, mà trên người gã lại lộ ra cô đơn.

- Tương tư vô lệ, người ta nhìn thấy kia sẽ không coi trọng ta.

Lâm Phong sửng sốt, rồi khẽ mỉm cười, xem ra Vấn Ngạo Tuyết này đúng là một kẻ si tình, điều này đúng là hiếm có.

Thế giới của võ giả này, tâm của người theo đuổi võ đạo đều mạnh mẽ hơn bất cứ thứ tình cảm gì, bao gồm cả tình yêu.

Đương nhiên cũng có không ít người coi tình còn nặng hơn cả võ đạo.

- Được rồi, rượu đã uống xong, nhân vật chính của chúng ta hôm nay vẫn chưa đến, xem ra ta phải đi thúc giục mới được.

Đoàn Vô Nhai cười nói với mọi người, khiến đám người kia đều lộ ra vẻ chờ mong. Bọn họ đương nhiên biết nhân vật chính mà Đoàn Vô Nhai nói là người phương nào.

Nếu không biết thì chỉ có mình Lâm Phong.

Lâm Phong liếc nhìn Đoàn Vô Nhai, ở bên cạnh y đúng là còn một vị trí trống, hiển nhiên là để dành cho người khác, hẳn là nhân vật chính mà Đoàn Vô Nhai nhắc tới.

Chỉ là vị nhân vật chính này lại có thể ngồi ngang với Đoàn Vô Nhai, xem ra địa vị cũng cực kỳ hiển hách.

Ngay cả người của Nguyệt gia và Vũ gia cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cho khách ở dưới.

Lúc này Đoàn Vô Nhai đứng dậy, khẽ gật đầu với mọi người rồi lập tức bước đi, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi đình đài. Một lát sau, mọi người liền thấy Đoàn Vô Nhai xuất hiện ở đầu kia của hành lang gỗ lim.

Đoàn Vô Nhai đi rồi, mọi người vẫn ngồi nguyên tại chỗ như trước, nhưng Lâm Phong phát hiện ra ai nấy đều cực kỳ chờ mong, nhất là Nguyệt Thiên Thần. Lúc này y mỉm cười đầy nhu hòa, giống như là cố ý tạo dựng hình tượng vậy.

Đương nhiên, cũng có người lạnh lùng nhìn Lâm Phong, tỷ như Mông Xung, Đoàn Hàn và Vũ Thiên Hành. Nhưng Lâm Phong chẳng thèm để ý tới bọn chúng.

- Nhị hoàng tử tự mình đi nghênh đón, không biết là người phương nào?

Lâm Phong nhìn Vấn Ngạo Tuyết ở bên cạnh, hơi tò mò hỏi.

Vấn Ngạo Tuyết cười nói:

- Chờ chút là sẽ biết.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, cái tên này lại còn thừa nước đục thả câu.

Người trong đình đài bắt đầu khẽ xì xào bàn tán, Lâm Phong nghe được là người mà Đoàn Vô Nhai đi đón hẳn là một cô gái, thậm chí còn rất đẹp, dường như cô gái này khiến các đệ tử quý tộc nhà giàu này đều động tâm.

Ngồi chờ một lúc, mọi người lập tức yên tĩnh hẳn. Lâm Phong nhìn sang bên hành lang gỗ lim kia, hắn lập tức thấy được hai người đang từ từ bước tới.

Người đi trước là Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, mà theo sau Đoàn Vô Nhai đúng là một người con gái.

Nàng mặc váy dài màu xanh, tóc đen thả trên bờ vai, bước chân nhẹ nhàng, dường như mỗi một bước đều dẫn dắt trái tim mọi người theo.

- Một cô gái thật đẹp!

Nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của đối phương, Lâm Phong không khỏi thán phục. Làn da nàng trắng mịn như tuyết, ngũ quan đẹp đẽ không tìm ra chút khuyết điểm nào, trông nàng hệt như u lan trong cốc, xuất hiện ở đâu là khiến mọi người cảm thấy không gian nơi đó tràn ngập mùi hương thơm ngát.

- Hân Diệp.

Đoàn Vô Nhai đi qua hành lang, hơi ngừng lại để cô gái kia đi trước.

Nàng cũng không nói gì thêm mà nhẹ nhàng bước vào. Cùng lúc đó, người trong đình đài đều đứng hết dậy.

- Công chúa!

Những tiếng nói dịu dàng vang lên, đám thanh niên tài tuấn này đều nở nụ cười anh tuấn ấm áp, dường như muốn được mỹ nhân ái mộ. Nhưng cô gái kia chỉ khẽ gật đầu, không nhìn bọn họ mà đi thẳng lên phía trước, khí chất phiêu nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.