Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 9: Đau




Cục diện đã xảy ra sự chuyển biến quá bất ngờ khiến Sở Lăng Thường không khỏi nhìn về phía thái hậu, trong mắt hiện rõ ý nghi hoặc. Nàng bất giác quay đầu sang phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Tả hiền vương, chuyện này….”

Đôi môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn tràn ngập ý cười. Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, lại thấy nàng theo bản năng lùi về phía sau mấy bước liền vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay nàng, quay qua hướng thái hậu sang sảng cất tiếng, “Lăng Thường vốn hay ngại ngùng nên xin thái hậu thứ cho việc trả lời.”

Đậu thái hậu hiểu được ý tứ của hắn nên cũng mỉm cười gật đầu.

“Thái hậu cũng biết, bản vương từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Thường tại buổi dạ yến đã sớm động tâm rồi. Bản vương thực có lòng muốn lấy Lăng Thường mà trên thực tế, đêm qua, nàng ấy cũng đã là người của bản vương!”

Cái gì?

Sở Lăng Thường đương nhiên nghe hiểu được ý tứ ái muội trong lời nói của hắn. Gương mặt vốn bình thản lạnh lùng thường ngày của nàng hoàn toàn bị phá vỡ, nàng trừng lớn đôi mắt mà nhìn nam nhân trước mặt đang dõng dạc tuyên bố. Cái gì mà nàng là nữ nhân của hắn? Chuyện này…

“Đêm qua? Chính là đêm qua sao?” Khóe môi Đậu thái hậu dường như ẩn hiện ý cười, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, “Thì ra đêm qua là Tả hiền vương. Mấy phi tần cung nữ kia cũng thật là, chuyện vốn không có gì lại đi làm cho loạn lên.”

“Đúng vậy, mấy cung nữ đó đã nhìn nhầm rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng thi lễ, “Thái hậu, bản vương vào cung mấy ngày nay đã nhận được sự chăm sóc vô cùng chu đáo của thái hậu cùng hoàng thượng. Ngày mai bản vương định trở về, Lăng Thường nếu đã là người của bản vương, vậy cũng nên rời khỏi Trường An thôi.”

Tâm tư của Sở Lăng Thường theo lời nói của hắn không khỏi thắt lại. Không kịp đợi thái hậu lên tiếng, nàng đã chủ động giật tay mình khỏi bàn tay to của hắn, gắng đè nén sự bất an trong lòng, khẽ lên tiếng, “Thái hậu, Lăng Thường cùng Tả hiền vương hoàn toàn trong sạch, dân nữ cùng ngài ấy không có….”

“Lăng Thường…” Thanh âm của Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột trở nên cực kỳ dịu dàng, ngay trước mặt Đậu thái hậu đem nàng kéo vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, lại đem cằm nàng hơi nâng lên…

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy hít thở một cách khó nhọc, muốn thoát khỏi lại phát hiện hắn đã âm thầm dùng sức giữ lấy nàng, bề người trông vô cùng bình thản nhàn nhã không hề lộ chút sơ hở khiến nàng chỉ có thể mở to đôi mắt mà nhìn thẳng hắn, giống như đang ngó chừng một con dã thú có thể lao tới con mồi bất cứ lúc nào.

“Bản vương biết nàng xấu hổ. Nhưng nàng đã là người của bản vương, đương nhiên phải đi theo bản vương rồi.” Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng cực kỳ dịu dàng, con ngươi màu hổ phách như lóe lên thứ ánh sáng lấp lánh, đôi mắt sâu thẳm vẫn cực kỳ kín đáo khiến người ta không cách nào nhìn thấu tâm tư.

Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Bàn tay nhỏ nhắn dưới ống tay áo trắng phau không khỏi siết chặt lại. Nàng cũng không chút trốn tránh ánh mắt cực kỳ dịu dàng kia của hắn. Mặc dù nụ cười của hắn vô cùng thâm tình, giọng nói cũng ấm áp, dịu dàng nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy hắn có âm mưu.

“Mong thái hậu thành toàn cho hôn sự này.” Nụ cười của hắn lan tràn tận đáy mắt, hướng phía thái hậu cung kính cất tiếng.

Trái tim của Sở Lăng Thường bất giác như vọt lên tận cổ.

Đậu thái hậu vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, nở nụ cười cực kỳ hiền hậu, lại cố tình phớt lờ vẻ mặt tái nhợt của Sở Lăng Thường, gật đầu nói, “Xem ra ai gia đúng là già rồi hồ đồ, hai người các ngươi nếu đã tình đầu ý hợp, ai gia đương nhiên sẽ không trì hoãn thêm nữa. Lăng Thường nếu đã được ai gia phong làm công chúa, đương nhiên cùng Tả hiền vương môn đăng hộ đối. Được, ai gia đáp ứng hôn sự này, ngày mai Lăng Thường cùng Tả hiền vương khởi hành.”

“Thái hậu…”

“Tạ thái hậu thành toàn!” Hách Liên Ngự Thuấn duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường, mỉm cười nói lời cảm tạ khiến cho tiếng phản kháng của Sở Lăng Thường hoàn toàn chìm khuất trong không khí vui mừng trên điện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.