Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 34: Đau quá!




Nước Lương là một nước lớn với hơn bốn mươi thành trì lớn nhỏ, phía bắc tiếp giáp với Thái Sơn, phía tây kéo dài tới Cao Dương, có vị thế địa lý vô cùng quan trọng trong việc kiềm chế các nước lân cận, bảo vệ triều đình, chống lại phản quân liên minh Ngô - Sở. Khi Văn Đế còn tại vị vẫn luôn cực kỳ thận trọng khi chọn người cai trị nước Lương. Đầu tiên ông phong con trai mình - Lưu Thắng làm Lương vương, sau khi Lưu Thắng qua đời, Văn Đế nghe theo lời Giả Nghị, đem nước Lương giao cho con trai út của mình là Lưu Vũ cai trị.

Ngô vương Lưu Tỵ, Sở vương Lưu Mậu, Triệu vương Lưu Toại, Tế Nam vương Lưu Tịch Quang, Truy Xuyên vương Lưu Hiền, Giao Tây vương Lưu Ất, Giao Đông vương Lưu Hùng Cừ đã liên hợp xuất binh làm phản. Ngô vương khởi binh ở Quảng Lăng, lại thêm ba mươi vạn quân Sở cùng vượt sông Hoài tiến về phía Tây đánh Cức Bích nước Lương. Quân của Giao Đông, Giao Tây, Tế Nam, Truy Xuyên vương hợp binh đánh Tề, sau đó sẽ hội quân cùng Ngô vương tại Lạc Dương.

Doanh trại của Hán quân đóng tại Xương Ấp nước Lương, cắt đứt đường liên lạc giữa quân Ngô - Sở và liên quân 4 nước đang vây đánh Tề. Hơn nữa thời gian này khi đêm xuống nhiệt độ lại giảm mạnh, vốn là mùa ấm áp mà trời lại đổ mưa tầm tã, nước mưa thì lạnh như băng. Quân Hán vẫn một mực án binh bất động, khống chế cửa sông Hoài, Tứ, cắt đứt đường vận lương của quân Ngô.

Bên trong quân doanh, Sở Lăng Thường ngồi nghiên cứu địa đồ tác chiến còn Dạ Nhai Tích vẫn không quản ngại mưa gió ở bên ngoài dò xét quân tình. Chủ soái Châu Á Phu đã sớm chờ ở một bên bao ngày nay, trên gương mặt cương nghị lộ rõ sự phiền não, muốn đứng lên nhưng rốt cuộc lại đem nỗi lo lắng đè nén lại.

Từ khi xuất phát ở Trường An đến đóng quân tại Xương Ấp này đã hơn một tháng. Trong khoảng thời gian đó, Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích đầu tiên sai Loan Bố đem quân sang cứu Tề, sau đó lại phái Đậu Anh đóng quân ở Huỳnh Dương, vây quân Triệu. Duy chỉ có độc chủ soái là chưa nhận được lệnh xuất kích, vẫn tử thủ ở Xương Ấp, biên giới nước Lương. Một số quan binh cũng bắt đầu cảm thấy nôn nóng, bọn họ đều là muốn tới sa trường giết địch, trong lòng đã sớm sẵn sàng tử chiến, giờ lại bắt bọn họ ở tại nơi này là nghĩa làm sao?

Ánh nến chập chờn nhẹ nhàng phản chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Sở Lăng Thường. Dáng vẻ của nàng lúc này vẫn cực kỳ an tĩnh, bàn tay cầm bút lông hơi khựng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một suy nghĩ táo bạo chợt hiện lên trong đầu, nàng đứng dậy đi ra trước doanh trướng, xốc màn nhìn thoáng qua cơn mưa bên ngoài, khóe môi hơi cong lên để lộ ý cười nhẹ.

Đợi nàng một lần nữa ngồi trở lại án trướng, Châu Á Phu rốt cục không nhịn được nữa. Ông ta thực không biết nàng đang mưu tính chuyện gì. Đối với việc hoàng thượng phong nàng làm nữ quan, ông ta căn bản cũng không dị nghị. Tuy rằng việc hoàng thượng để cho nàng và Dạ Nhai Tích ở sau màn làm quân sư khiến ông ta có đôi chút khó chịu nhưng bởi tôn trọng đạo lý của Quỷ Cốc phái, ông ta vẫn cam tâm tình nguyện nghe lệnh nàng.

Nhưng hiện giờ, ông ta thật không hiểu nổi nàng muốn làm gì nữa. Thanh thế của phản quân càng lúc càng mạnh vậy mà bọn họ lại cố thủ ở nơi này?

“Sở Hoàn dư, mạt tướng thật sự không hiểu nổi!” Châu Á Phu rốt cục cũng cất tiếng nói sang sảng tựa thiết bàn.

“Châu tướng quân có chuyện gì vậy?” Sở Lăng Thường cũng không ngẩng lên, chỉ có thanh âm nhẹ như nước bình thản vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Châu Á Phu cũng không phải là người tầm thường. Ông ta biết rõ nữ tử trước mặt tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có một khí thế bức người vô cùng lớn. Tuy nhiên nghi vấn trong lòng vẫn không có cách nào hóa giải nên ông ta lại tiếp lời, “Chúng ta rời khỏi Trường An đã hơn một tháng, vì sao còn ở lại nơi này án binh bất động?”

“Vậy theo ý Châu tướng quân, chúng ta phải làm sao?” Sở Lăng Thường cuối cùng cũng hoàn thành việc đánh dấu các vị trí quan trọng trên bản đồ, đặt bút lông xuống một bên, ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên không một chút sợ hãi.

“Hiện nay liên quân Ngô - Sở cực kỳ hùng mạnh, đã sắp công phá Cức Bích - vùng biên giới phía Nam nước Lương, đánh bại hơn mấy vạn quân Lương. Tuy nói Loan Bố phụng mệnh cứu Tề nhưng Đậu Anh lại chỉ canh giữ ở Huỳnh Dương, chần chừ không chịu phát binh cũng hệt như chúng ta lúc này. Mạt tướng thật sự không rõ trong lòng Sở Hoàn dư đang trù tính chuyện gì?”

Nét mặt đầy lo lắng của ông ta hoàn toàn bị Sở Lăng Thường thu vào trong tầm mắt. Trong lòng nàng lúc này không khỏi cũng có chút cảm động. Đại Hán có thể phồn thịnh như ngày hôm nay cũng nhờ công của mấy vị tướng lĩnh trung quân ái quốc này. Châu tướng quân là người tính tình ngay thẳng, nói một là một, hai là hai, ở trong quân tuyệt đối có uy quyền cùng địa vị. Đây là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm của ông ta. Tính cách quá mức ngay thẳng đương nhiên sẽ có khả năng xúc phạm quân uy, nói không chừng tính cách đó sau này sẽ khiến thánh thượng khó chịu không ít.

Một lúc sau, thanh âm nhẹ nhàng của Sở Lăng Thường mới khẽ vang lên, không hề có chút khó chịu nào trong đó, “Châu tướng quân, ngài trước tiên hãy xem tấm bản đồ này đã.” Nói xong, nàng đem tấm bản đồ vừa được đánh ký hiệu cẩn thận đưa tới trước mặt ông ta.

Châu Á Phu đưa mắt nhìn thoáng qua tấm bản đồ, “Đây là bản đồ phân bố binh lực của phản quân!”

“Đúng vậy! Những vị trí tôi vừa đánh dấu là nơi mà phản quân của bảy nước đang tập hợp.” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đưa tay chỉ theo con đường dọc trên tấm bản đồ, “Nói vậy Châu tướng quân cũng đã rất rõ ràng tình thế trước mắt. Phản quân Ngô - Sở đã tới gần Hoài Dương, hạ trại gần Lâm Thành. Giao Tây, Giao Đông đang vây Tề, chờ cùng quân Ngô - Sở hội ở Lạc Dương, như vậy nước Lương nhất định sẽ bị công phá. Nước Lương có thể coi là yết hầu của Trường An. Nước Lương bị đánh bại cũng đồng nghĩa với việc Trường An thất thủ.”

“Đúng vậy, nên Sở Hoàn dư mới sắp xếp Loan Bố đưa quân đi kiềm chế phía nước Tề, nhưng chúng ta cùng Đậu Anh chỉ ở đây thủ không công là chờ cái gì?” Châu Á Phu nhíu mày hỏi lại.

“Là chờ thời cơ!” Câu nói của Sở Lăng Thường hàm chứa ý cười, bàn tay hơi nâng lên khiến ánh nến có chút rung động rồi lại trở nên sáng tỏ hơn trước, “Châu tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, hẳn biết rõ thiên thời, địa lợi, nhân hòa quan trọng đến thế nào đối với thắng lợi của toàn cục. Tuy nói phản quân Ngô - Sở đang vây Tuy Dương, nhưng nếu cứ đánh loạn như vậy thì chẳng mấy họ sẽ chỉ còn lại một mình, như vậy thì có gì đáng ngại nữa đây?”

Châu Á Phu chỉ cảm thấy lời nàng rất kỳ quái, vừa muốn hỏi thêm chi tiết thì lại nghe tiếng thám tử cấp báo. Sau khi thám tử tiến vào quân doanh hành lễ, nhìn về hướng Châu Á Phu cùng Sở Lăng Thường, trên người khôi giáp đều ẩm ướt, nước mưa còn rỏ từ trên mũ xuống, xem ra bên ngoài mưa cực kỳ lớn.

"Báo cáo Hoàn dư, báo cáo chủ soái, Tuy Dương báo nguy, phản quân Ngô - Sở đêm nay lại lần nữa tấn công thành Tuy Dương, chiến sự đang rất bất ổn."

Châu Á Phu lại lần nữa nhíu mày, Tuy Dương báo nguy đến doanh trại Hán quân lần này đã là lần thứ ba, nếu còn không xuất binh…

"Lương vương có xuất binh chiến đấu hay không?" Sở Lăng Thường vẫn bình thản lên tiếng, dường như việc Tuy Dương báo nguy không hề đáng kể chút nào trong mắt nàng vậy.

Thám tử đưa tay lau nước mưa trên mặt, thấp giọng bẩm báo, “Lương vương dùng Hàn An Quốc, Trương Vũ làm tướng ra trận, còn mình tự dẫn binh tử thủ ở thành Tuy Dương, đồng thời thỉnh cầu Hán quân trợ giúp!”

Châu Á Phu vừa nghe, lập tức đứng bật dậy còn Sở Lăng Thường vẫn ngồi yên tại chỗ, thản nhiên hỏi, “Châu tướng quân muốn làm gì?”

“Tuy Dương báo nguy, nếu thật sự không phát binh trợ giúp, như vậy rất nhanh thành Trường An sẽ gặp nguy hiểm.” Châu Á Phu từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn.

Sở Lăng Thường vừa muốn nói tiếp thì màn nơi cửa doanh trướng lại lần nữa bị vén lên, tiếng nói ôn nhuận của Dạ Nhai Tích vang lên lộ rõ mười phần mệnh lệnh…

“Không, vào lúc này tuyệt đối không được đem binh cứu viện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.