Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 27: Anh là chồng tôi




Nếu như mấy lời này xuất phát từ miệng của người ở thái y viện thì Đậu thái hậu đã sớm trị tội họ rồi, nhưng bởi do Sở Lăng Thường nói nên bà ta không thể không coi trọng.

“Hoàng thượng đột nhiên bị như vậy, chẳng lẽ là có người sử dụng vu thuật?” Việc sử dụng vu thuật ở Hán cung này vốn là việc làm cấm kỵ, nếu sử dụng vu thuật mà bị phát hiện nhất định sẽ bị xử rất nặng. Bởi căn bệnh chính của hoàng thượng lại thể hiện ở trên quẻ tượng đương nhiên sẽ khiến Đậu thái hậu nghĩ đến việc này. Từ khi Đại Hán lập nước tới nay, việc sử dụng vu thuật chưa từng bị phát hiện ở trong cung, nhưng việc này cũng không thể đùa được, người làm thái hậu như bà không thể không đề phòng.

“Thái hậu nương nương cũng đừng quá lo lắng, bệnh tình của hoàng thượng theo như lời thái y quả thật là do ứ khí công tâm tạo nên. Quẻ tượng mặc dù rơi vào cửa tử nhưng long thể hoàng thượng về sau thế nào cũng có thể dự liệu được. Mệnh căn của hoàng thượng gặp phải hưu, tù, là điềm báo nguy hiểm. Nhưng trước mắt, Lăng Thường có thể giúp hoàng thượng trị liệu bằng cách châm cứu. Mặc dù không thể trị tận gốc bệnh nhưng có thể cam đoan trong vòng mười năm hoàng thượng sẽ không bị những cơn đau hành hạ.”

“Trong vòng mười năm? Thái hậu đương nhiên nghe ra ý tứ của Sở Lăng Thường, vươn tay kéo nàng lại gần mình, sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng, hạ giọng hỏi, “Ý của ngươi là mười năm sau…”

"Thái Hậu nương nương, hãy để Lăng Thường khám bệnh cho hoàng thượng đã. Đồ nhi của lão đã cam đoan mười năm tới hoàng thượng sẽ không ốm đau nữa thì nhất định sẽ như vậy. Lúc này làm chậm lại việc phát bệnh mới là việc quan trọng nhất.” Hàn Thiền Tử đứng ở một bên khẽ lên tiếng đề nghị.

Sở Lăng Thường cũng không có ý định giải thích gì thêm. Người của Quỷ Cốc phái nói làm được thì nhất định sẽ làm được. Hơn nữa người bệnh lại là hoàng đế, trước mắt Hán triều lại đang lâm vào cảnh chiến loạn, thầy trò họ không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nàng lại ngẩng lên nhìn thoáng qua phía sư phụ lần nữa. Thật ra những điều mà quẻ tượng chỉ ra nàng mới chỉ nói một phần. Nhưng Đậu thái hậu là người thông minh, vậy cũng nên để bà có sự chuẩn bị tâm lý từ sớm. Thái hậu là người mệnh lớn nhưng không có nghĩa là con trai bà cũng sẽ trường thọ. Sao chủ lệnh Thiên Nhuế của hoàng thượng biểu thị rõ căn bệnh này không có khả năng cứu chữa, lại thêm bản mệnh bị vây hãm bởi hưu, tù, hung tinh, tử môn, biểu thị bệnh ngầm kia không có thuốc nào chữa khỏi cũng không có thần y nào xuất hiện. Mười năm sau, lục căn cũng bị căn bệnh phá hủy hoàn toàn. Theo sự tính toán thì mười năm nữa, hoàng thượng sẽ ôm theo căn bệnh kia mà băng hà.

Nhưng những lời này, nàng không thể nói ra.

Đậu thái hậu cũng hiểu được đạo lý đó, cũng biết người của Quỷ Cốc phái kiêng kỵ điều gì. Hít sâu một hơi, cố nén lại cảm giác nặng nề trong lòng, bà gật nhẹ, “Ai gia tin ngươi, mau chẩn bệnh cho hoàng thượng đi.”

Sở Lăng Thường nhận lệnh, lập tức lấy bộ ngân châm trong túi ra, tiến tới chỗ Cảnh Đế nằm.

Cây ngân châm ánh lên tia sáng bạc vừa định hạ xuống thì một thanh âm lo lắng vang lên…

"Dừng tay, ngươi đang định làm gì?”

Một thái y của thái y viện vừa bưng thuốc vào tẩm cung, không ngờ lại nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang định châm cứu trên người hoàng thượng, ông ta liền không chút để ý thái hậu còn ở đó đã quát lên.

“Thái Thường, Sở Hoàn dư đang trị bệnh cho hoàng thượng, ngươi ở đó lớn tiếng ầm ĩ, không coi ai gia ra gì sao?” Thái hậu nương nương vốn đang rất rối loạn, sắc mặt đương nhiên lộ rõ vẻ tức giận.

Thái y kia thấy vậy vội vàng quỳ xuống, “Thái hậu nương nương, long thể của hoàng thượng sao có thể để cho một nha đầu chẩn trị được. Vừa nãy, vi thần cũng đã châm cứu cho hoàng thượng, thân thể hoàng thượng đã suy yếu như vậy sao có thể chịu được việc châm cứu thêm lần nữa. Nếu chẩn trị không đúng, chẳng những khiến cho việc trị liệu của vi thần bị mất tác dụng, mà còn khiến long thể hoàng thượng bị tổn hại. Thái hậu nương nương, xin bảo Sở Hoàn dư dừng tay, không thể làm như vậy được!”

“To gan, mấy người ở thái y viện các ngươi ngày thường làm cái gì? Ngay cả việc hoàng thượng mang bệnh ngầm cũng không phát hiện ra? Ai gia còn chưa hỏi tới, nhưng ngươi lại tới vừa đúng lúc như vậy, ai gia nhất định phải trị tội ngươi.” Những lời của thầy trò Sở Lăng Thường đã khiến tâm trí Đậu thái hậu rối loạn, cho nên người của thái y viện xuất hiện càng khiến cơn giận không thể kìm nén, tất cả lửa giận đều trút lên đầu Thái Thường.

Thái Thường phát hoảng lên, vội vàng dập đầu, “Thái hậu nương nương, thần vẫn luôn tận tâm hết sức với long thể của hoàng thượng. Hoàng thượng bấy lâu nay vẫn khỏe mạnh, sao có thể có bệnh ngầm? Thái hậu, xin đừng mắc lừa mấy người thuật sỹ giang hồ đó.”

“Người đâu, lôi hắn ra ngoài cho ai gia!” Thái hậu cực kỳ phiền não, lập tức quát lớn.

"Thái hậu nương nương…” Mồ hôi trên trán Thái Thường thi nhau chảy xuống…

“Xin thái hậu bớt giận!” Sở Lăng Thường vội lên tiếng ngăn cản. Thật ra căn bệnh ngầm của hoàng thượng nếu muốn tra cho rõ ràng cũng không có cách nào. Vận mệnh vốn đã như vậy, đừng nói thái y viện, ngay cả nàng cũng không có khả năng chữa được. “Thái y cũng đâu có tội gì đâu, chẳng qua là y thuật của Quỷ Cốc phái với họ có sự bất đồng mà thôi. Trước mắt, họ không nhìn ra bệnh ngầm của hoàng thượng cũng là chuyện bình thường.”

Sắc mặt của Đậu thái hậu hơi khôi phục lại đôi chút, khẽ thở dài, “Lăng Thường, ai gia lần này tin tưởng ngươi, cho nên ngươi nhất định phải tận lực mới được.”

Sở Lăng Thường âm thầm thở dài, nhưng vẫn là nhận lệnh, “Lăng Thường xin dốc toàn lực giúp hoàng thượng.” Lúc này nếu dội thêm gáo nước lạnh, việc thái hậu trị tội thái y viện là không tránh khỏi. Hiện giờ, nữ nhân trước mắt nàng không chỉ đơn giản là một thái hậu mà còn là mẫu thân đang canh cánh với sức khỏe hài nhi của mình.

Thái Thường tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không dám nói thêm nữa. Sau khi được thái hậu cho phép cũng chỉ dám xụ mặt đứng sang một bên.

Hàn Thiền Tử nhìn thoáng qua ông ta, khẽ vuốt chòm râu rồi cất tiếng hỏi, “Thái Thường đại nhân, ngài vừa nói đã châm cứu cho hoàng thượng là sao?”

“Hoàng thượng bị ứ khí công tâm, lại chạy tới gan, mà gan là nơi tích tụ mọi tạp chất, dương khí suy yếu, cho nên tôi đã châm cứu tại huyệt Thái Xung ở cả hai bên cho hoàng thượng.” Ông ta giải thích bằng thái độ khá lãnh đạm bởi lúc trước cũng đã nghe không ít chuyện về hai thầy trò này. Họ chẳng những làm đảo loạn triều chính, nay còn tính khuấy đảo cả thái y viện.

Hàn Thiền Tử cũng nhìn thấu tâm tư của ông ta, nhưng chỉ cười khẽ, không bày tỏ thái độ gì mà nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Con biết rõ vị trí châm cứu rồi chứ?”

“Đồ nhi rõ rồi!” Sở Lăng Thường gật đầu, một lần nữa giơ ngân châm lên, lãnh đạm lên tiếng, “Con sẽ châm cứu toàn bộ kinh mạch nơi ngũ tạng của hoàng thượng.”

Thái Thường vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là kinh hãi…

"Cái…cái gì? Không được, không được! Hoàng thượng vừa mới trải qua việc châm cứu rồi, nay cô còn muốn châm cứu tại tất cả các kinh mạch? Đó không phải là chữa bệnh cho hoàng thượng! Cô rõ ràng là muốn hại hoàng thượng!” Ông ta dù sao cũng là thái y, cho dù thái hậu có không bằng lòng, ông ta cũng muốn giữ vững quan điểm của mình.

Thái hậu vừa nghe liền nhíu mày quát, “Thái Thường, ngươi nói cái gì?”

“Thái hậu nương nương, Sở Hoàn dư căn bản là không hiểu y thuật, hạ quan mới vừa châm cứu cho hoàng thượng, đả thông huyệt vị giúp máu lưu chuyển. Nếu lại ở cùng vị trí như vậy châm cứu lần nữa chắc chắn sẽ khiến khí huyết không thuận, đến lúc đó hoàng thượng sẽ cảm thấy đau đớn không chịu nổi, thậm chí còn có khả năng hôn mê.” Thái Thường vội vàng kêu lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.