Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 25: Hắn và nhóc




Lý Quảng vừa lên tiếng thì mấy đại thần đều lập tức gật đầu tỏ ý tán đồng. Hàn Thiền Tử cùng Dạ Nhai Tích chỉ mỉm cười không nói gì còn Sở Lăng Thường vẫn yên lặng đứng trên đại điện, ánh mắt toát lên sự bình tĩnh cực độ.

Có lẽ đây chính là bản tính của con người. Cho dù ở trong thời khắc nguy cấp nhất vẫn không bỏ quên lợi ích của chính mình.

Những người đó, rốt cuộc vẫn không thể dung nạp nàng. Mà không chỉ một mình nàng, ngay cả sư phụ cùng sư huynh của nàng cũng như vậy.

Cảnh Đế vừa nghe xong thì đầu lại cảm thấy đau nhức. Ông ta vốn tưởng rằng khi chiến loạn xảy ra, các đại thần sẽ không so đo việc người của Quỷ Cốc phái tham gia chính sự, không ngờ bọn họ lại chĩa mũi giáo vào phía mấy người Hàn Thiền Tử như vậy thực khiến ông ta cảm thấy vô cùng phiền muộn.

“Người phía Lão phu tử đã sớm tính được việc Ngô vương sẽ lại lần nữa làm phản, chẳng lẽ việc đó còn không đủ khiến trẫm tin tưởng khả năng của bọn họ sao? Các vị ái khanh, người của Quỷ Cốc phái chỉ tới trợ giúp trẫm bảo vệ uy danh Đại Hán, mấy lời chỉ trích như vậy trẫm không muốn nghe nữa!”

“Hoàng thượng, mấy đạo lý quỷ dị như vậy sao có thể hoàn toàn tin tưởng?” Lý Quảng lại lần nữa lên tiếng, “Khẩn xin hoàng thượng khôi phục lại sự bình thường của triều đình, không cần thiết phải thay đổi quy củ như vậy?”

“Làm càn!” Gương mặt Cảnh Đế tràn ngập sự giận dữ, “Lý Quảng, trẫm niệm tình ngươi là lão thần từng phụ tá tiên hoàng mà nhẫn nhịn rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn trẫm cách chức ngươi, đày ra phía bắc làm lính canh cổng thành?”

Lý Quảng vốn là người trực tính, nói chuyện rất thẳng thắn nên nghe Cảnh Đế nói vậy không khỏi cảm thấy ủy khuất trong lòng nhưng cũng không dám lên tiếng nữa. Sở Lăng Thường thấy triều đình trên dưới tranh chấp như vậy liền khẽ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng bước lên, đến bên cạnh Lý Quảng thì dừng lại.

“Hoàng thượng, Lý tướng quân là lão tướng trong triều, trung thành tận tâm vì giang sơn Đại Hán mà đã tổn hao không ít sức lực. Lời của Lý tướng quân cũng không phải không có lý, xin hoàng thượng niệm tình tướng quân một lòng vì triều đình mà bớt giận.”

Lý Quảng cũng không ngờ Sở Lăng Thường lại ra mặt cầu xin giúp mình nên sửng sốt một hồi rồi lại khinh thường nói, “Yêu nữ, đại điện này không phải nơi cho ngươi nói mấy lời ma quỷ.”

Cảnh Đế thấy vậy cũng biến sắc mặt.

“Lý tướng quân, Lăng Thường có một câu không biết có nên nói hay không?” Sở Lăng Thường nhìn về phía Lý Quảng, giọng nói cực kỳ ôn hòa không hề tỏ ra tức giận dù chỉ một chút.

Lý Quảng quay đầu nhìn nàng, "Có chuyện gì thì cứ nói trước mặt chư vị đại thần, không cần phải ngại!”

“Được!” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, lại nhìn thoáng qua phía sư phụ cùng sư huynh đang khẽ gật đầu với mình, lại đưa mắt nhìn lướt khắp các đại thần có mặt, cuối cùng dừng lại ở Lý Quảng…

“Lý tướng quân đã có nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến hẳn cũng biết mục đích lần này khiến Ngô vương lại dấy binh làm phản là thế nào. Phản quân của bảy nước đầu tiên là tấn công nước Lương, rồi vây đánh nước Tề, nay lại hướng về phía thành Trường An như vậy chính bởi Ngô vương Lưu Tỵ đã sớm có âm mưu. Lúc trước các đại thần đã đã khởi tấu rằng hoàng thượng phải giết Triều Thác mới có thể bình ổn phản loạn, nhưng thực tế thì sao? Ngô vương Lưu Tỵ chẳng những không chịu lui binh mà còn cho rằng bản thân mình có thể thay thế vị trí của hoàng thượng.

Sư huynh Dạ Nhai Tích của Lăng Thường vốn thích du ngoạn các nước, đã sớm nghe chuyện Ngô vương ở đất phong của mình tự xưng Đông Đế, chính là muốn tạo thành thế đối kháng cùng Đại Hán. Sư phụ của Lăng Thường - Hàn Thiền Tử đã từng trợ giúp Cao Tổ hoàng đế thống nhất giang sơn, hôm nay Lăng Thường chỉ đơn thuần muốn tuân theo truyền thống lúc trước, hỗ trợ hoàng thượng bình định phản loạn mà thôi. Sau khi chiến loạn được bình ổn, người của Quỷ Cốc phái chúng tôi sẽ lập tức rời cung, đó cũng là chuyện mà hoàng thượng đã phê chuẩn.”

Ánh mắt cực kỳ trấn định cùng nhu hòa của nàng lại lần nữa nhìn về phía các đại thần trên điện, “Cho nên chư vị đại thần cũng không cần phải băn khoăn. Quyền thế hay vinh hoa phú quý, nếu người của Quỷ Cốc phái muốn có được thì cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi mà thôi. Nhưng người của Quỷ Cốc phái đã quen với cuộc sống ẩn dận, tuyệt đối không muốn bị triều đình trói buộc.”

Lý Quảng lúc này trợn mắt há hốc miệng nhìn nàng, còn vẻ mặt các đại thần khác cũng tràn ngập sự xấu hổ. Câu nói cuối cùng của nàng thực sự đã đánh trung tâm tư của bọn họ nên đương nhiên tất cả đều cảm thấy mất tự nhiên, lén thì thầm bàn luận.

"Lý tướng quân, các vị các đại thần, người của Quỷ Cốc phái nhiều nhất cũng chỉ xem như quân sư, sẽ không yêu cầu triều đình chút công danh nào. Lăng Thường cũng vậy, chỉ vì bình ổn chiến loạn, không có gì khác.” Nàng hơi cất cao giọng nói một chút, ánh mắt vẫn cực kỳ an tĩnh.

"Hoàng Thượng, chúng ta chỉ cần xuất binh nghênh chiến là được rồi. Tướng quân của Đại Hán uy vũ như vậy mà phía Ngô vương chỉ là một đám phản quân, việc đơn giản đó cần gì phải làm phiền người của Quỷ Cốc phái?”

Văn Thái thường vẫn có sự nghi ngờ nên hướng về phía Cảnh Đế nói thêm mấy lời. Chuyện liên quan đến Sở Lăng Thường, ông ta cũng nghe được vài điều. Nữ tử này tuy không có tâm tranh giành quyền lực nhưng thế sự khó liệu, ông ta cũng không khó để nhận ra hoàng thượng đối với nàng có lòng yêu mến mà các triều đại trước đã có không ít ví dụ về những vị hồng nhan khuynh đảo giang sơn như Bao Tự, Đắc Kỷ rồi. Mà ngay tiền triều cũng có Lữ thái hậu, thậm chí ngay cả đương kim hoàng thượng lúc này thì binh quyền vẫn chủ yếu nằm trong tay Đậu thái hậu.

Ông ta vừa nói xong mấy lời kia thì đám đại thần đang xì xầm bàn luận cũng lập tức gật đầu tỏ ý tán đồng.

Cảnh Đế bị sự ồn ào trên điện làm cho mệt mỏi, cơn đau đầu lại càng lúc càng nặng thêm.

Sở Lăng Thường kín đáo nhìn về phía ngai vàng, thấy sắc mặt Cảnh Đế hiện rõ vẻ tái nhợt, trán thậm chí còn toát mồ hôi thì không khỏi nhíu mày. Nàng nghĩ một chút rồi nhìn về phía đại thần vừa lên tiếng, cung kính hỏi lại, “Văn Thái thường, ngài thật sự cho rằng việc Ngô vương làm phản chỉ đơn giản như vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Chỉ là phản quân mà thôi, đời nào cũng đều xuất hiện cả.” Văn Thái thường kiên định giữ vững lập trường.

“Vậy thì việc Tả hiền vương của Hung Nô mấy ngày trước vào cung, ngay lúc này lại rời đi chẳng lẽ không có chút kỳ quái nào sao?” Sở Lăng Thường lại lần nữa hỏi ngược lại.

“Việc đó thì có gì lạ chứ? Sở cô nương có lẽ đã lo lắng nhiều quá rồi! Tả hiền vương vào cung là vì chuyện hòa thân, hòa thân thuận lợi rồi thì đương nhiên sẽ rời đi, chẳng lẽ còn muốn ở lại Hán cung cử hành hôn lễ nữa sao?” Văn Thái thường chậm rãi đáp lại.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng lắc đầu, “Mọi người đều biết Hung Nô từ đời Cao Tổ hoàng đế đã mấy lần xâm phạm biên giới Đại Hán, tuy rằng chúng ta luôn chủ trương hòa thân nhưng cũng không thể thỏa mãn dã tâm của họ được, về điều này thì Lý Quảng tướng quân có lẽ hiểu rõ nhất.”

Sắc mặt Lý Quảng có chút khó coi, thật lâu sau mới buồn bã cất lời, “Đúng vậy, kỵ binh của Hung Nô thường xuyên tấn công xuống phía Nam, uy hiếp nghiêm trọng đến sự thống trị của Đại Hán, hiện giờ chúng ta đang chú trọng phát triển kinh tế, nếu muốn đánh thắng Hung Nô quả thực rất khó khăn.”

Lý Quảng là người có tư cách bình luận về tình hình Hung Nô nhất trong số các đại thần trên triều. Sở Lăng Thường cũng biết toàn bộ kỵ binh của Hung Nô luôn coi vị đại tướng này của Đại Hán là mối họa lớn nhất. Ông ta có thể nói là xuất thân danh môn, mấy đời trong gia tộc đều là trọng thần, đại tướng trong triều, tổ tiên của ông ta, Lý Tín là danh tướng thời Tần, mà bản thân Lý Quảng cũng nhiều lần xuất binh chống trả sự xâm lược của Hung Nô nên đương nhiên nhắc đến Hung Nô sẽ cảm thấy phẫn hận bất bình.

"Lý tướng quân nói rất đúng!" Sở Lăng Thường hài lòng gật nhẹ đầu, lại lần nữa nhìn về phía Văn Thái thường, “Dã tâm của Hung Nô vẫn luôn hừng hực, theo tôi thấy, Tả hiền vương lần này tiến cung thực sự là muốn dò la quân tình mà thôi, lúc này rời cung cũng không phải là vội vã về Hung Nô cử hành đại hôn. Nếu đoán không sai thì mấy hôm nữa hắn sẽ đưa binh hội cùng với quân của Ngô vương, đợi thêm cả quân của Đông Việt, Mân Việt cũng tiến về hướng thành Trường An. Cho nên, Đại Hán chẳng những phải phòng ngự sự phản công của Ngô vương, còn phải tỉ mỉ sắp xếp mọi chuyện mới có thể đối phó với cường địch từ Hung Nô, Đông Việt, Mân Việt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.