Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 23: Đêm dài




Bàn tay hắn giống như hai gọng kìm sắt siết chặt lấy cánh tay Sở Lăng Thường khiến nàng đau đến nhíu mày nhưng lại cắn chặt môi không kêu ra tiếng. Nàng cũng không ngẩng đầu nhìn hắn bởi vì nàng có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực phía trên đỉnh đầu mình. Cơn giận của hắn giống như một quả cầu lửa, hận không thể lập tức đem nàng cắn nuốt, thiêu đốt đến không còn dấu vết.

Bàn tay siết lấy phần cổ mềm mại chặt đến nỗi cơ hồ khiến nàng nghẹt thở. Hắn thực sự muốn giết nàng sao? Chỉ riêng ánh mắt hắn cũng đủ nói cho nàng biết, hắn thống hận nàng đến chừng nào, muốn giết nàng đến chừng nào. Nếu hôm nay nàng thực sự chết trong tay hắn, vậy thật sự là ứng với câu “thiên mệnh không thể làm trái”. Những chuyện đã định thì sẽ phải xảy ra, sao có thể sửa đổi đây?

Cố nén đau nhức thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại bị hắn dùng sức nâng lên, giữ chặt, khiến nàng không thể không nhìn vào đôi mắt đã rực lửa kia, và cũng nhìn rõ hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt hắn, thân hình nhỏ nhắn không ngừng giãy dụa một cách vô lực, chỉ có thể mặc cho ánh mắt kia như lưỡi dao nhọn từng chút từng chút cấu xé mình…

“Kêu đi, kêu lên cho bản vương!” Hắn càng lúc càng có vẻ kích động, bàn tay siết lấy gáy nàng đã nổi cả gân xanh, “Cầu xin bản vương tha thứ, nói không chừng bản vương sẽ thả nàng ra!”

Đau đớn từ tận chân tóc nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, đau đến mức nàng muốn rớt nước mắt, đau đến không có ngôn ngữ nào tả nổi nhưng nàng vẫn cố nén không kêu thành tiếng, hàm răng trắng tinh vẫn cắn chặt làn môi như sắp tứa máu.

Sự quật cường của nàng giống như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cơn giận của Hách Liên Ngự Thuấn càng không cách nào kìm chế. Gương mặt anh tuấn của hắn cơ hồ muốn biến dạng, hàm răng nghiến lại đến két thành tiếng, “Sao? Sợ không dám nói lời nào, không dám nhìn bản vương?” Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, hơi nheo lại đôi mắt sắc bén như chim ưng đang tràn ngập sự thô bạo cùng âm u, nụ cười lạnh trên môi càng mở rộng, “Sở Lăng Thường, bản vương thực đúng là đã coi thường thuật kỳ môn độn giáp của nàng. Lại dám dùng cách đó để giở thủ đoạn với bản vương, lá gan của nàng thật quá lớn rồi, chẳng lẽ nàng không sợ bản vương giết nàng sao?”

“Sợ!” Cố nén đau nhức từ hai cánh tay, Sở Lăng Thường khẽ mở miệng, nhưng thanh âm cũng không thể quá lớn bởi vì mới chỉ hơi di chuyển chút thì xương cốt nàng đã giống như sắp gãy. Người trên tay đã tắm máu không biết bao nhiêu sinh mạng như hắn đương nhiên sẽ không cố kỵ gì việc giết thêm một người, cho nên nàng cũng không hề che dấu sự sợ hãi trong lòng mà thực lòng lên tiếng.

Ai ngờ, Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy lại cảm thấy cực kỳ nực cười, trong mắt lại lóe lên một tia châm biếm, “Ngươi sợ? Ngươi mà cũng có lúc sợ? Bản vương nghĩ ngươi đã có khả năng không sợ trời không sợ đất cơ đấy!”

“Tôi cũng là người, đương nhiên cũng ham sống, bởi vì sợ nên mới nghịch thiên sửa mệnh, tôi không muốn vì bất cứ kẻ nào mà chết cả.” Thanh âm của Sở Lăng Thường hơi chuyển lạnh, từng chữ thốt ra cũng vô cùng dứt khoát.

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chằm chằm nàng, nhìn vẻ mặt vẫn luôn trấn định của nàng, cho dù đau đến sắc mặt tái nhợt, trên trán không ngừng xuất ra mồ hôi vẫn không hề cầu xin hắn tha thứ. Nghe nàng nói mấy câu này, ánh mắt hắn hơi lóe lên, bàn tay to cũng nhanh chóng buông tha cho khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt đầy giận dữ cũng dần hòa hoãn lại.

“Thì ra ngươi cũng biết sợ!” Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên ôn hòa hơn, trầm thấp tràn ngập sự mê hoặc, giống như một ly rượu ngon thuần khiết, từng câu từng chữ đều khiến người ta cảm thấy run sợ. Bàn tay hệt gọng kìm sắt lúc nãy lại nâng lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt tuyệt thế trước mắt, giống như đang cẩn thận vuốt ve một món trân bảo.

Hơi lạnh từ bàn tay hắn từ trên má nàng chậm rãi lan xuống phần cổ thon hệt như một con rết đang chậm rãi bò trên người nàng bởi động tác cùng giọng nói của hắn lúc này ôn nhu tới mức dọa người.

Nàng cảnh giác nhìn hắn, muốn nhân cơ hội này trốn đi nhưng lại phát hiện một cánh tay của hắn vẫn siết lấy eo lưng nàng, khiến nàng không thể động đậy, thậm chí chỉ có thể mặc cho thân thể mềm mại của mình như hòa với thân hình cứng rắn của hắn, cảm thụ được vẻ vô hại càng khiến người ta sợ hãi của hắn.

“Bản vương cũng không phải sư tử dã thú, vậy sợ cái gì? Sợ bản vương ăn ngươi sao?” Đem sự cảnh giác của nàng thu vào tầm mắt, nụ cười của hắn càng trở nên thâm trầm. Dứt lời, hắn lại cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên cổ nàng, hưởng thụ cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn gây cho nàng từng hồi run rẩy…

“Nói thử xem, nàng muốn bản vương làm thế nào mới không thấy sợ nữa?”

Sở Lăng Thường liều mạng quay đầu sang một bên lại càng khiến hắn có cơ hội tấn công. Nàng chỉ có thể thở hổn hển rồi lên tiếng, “Vương gia, xin buông ra, cũng không còn sớm nữa, ngài hẳn là phải rời cung rồi.”

“Sau đó thì sao?” Hắn chỉ dùng một bàn tay to đã nắm chặt lấy hai cổ tay nàng, giữ chặt ra sau lưng. Giọng nói của hắn càng lúc càng êm ái, lợi dụng lực tay khiến thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, càng thuận tiện cho hành động của hắn.

Làn môi mỏng khẽ nhướng lên hệt tiếng nỉ non của tình nhân, phần môi nóng bỏng của hắn thuận thế dời đến gáy nàng, sau đó chậm rãi chuyển qua vành tai nhỏ xinh, hé miệng ngậm lấy khiến nàng càng thêm run rẩy.

“Nàng sẽ có thể an tâm ở lại Hán cung, giống như trước đây giúp bình định loạn bảy nước?”

“Vương gia nếu đã sớm hiểu rõ tâm tư của tôi thì cần gì phải ép người như vậy?”

“Nàng thực sự nghĩ rằng chỉ dựa vào mấy người mà có thể xoay chuyển càn khôn?” Hách Liên Ngự Thuấn cười lạnh, lại cất tiếng hỏi.

Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn hắn, câu này hắn đã hỏi hai lần, một lần mang ý nghi vấn, nhưng lần này rõ ràng là ý châm chọc cùng lạnh lùng.

Xem ra hắn đã sớm không coi Hán Đế ra gì nữa.

“Vương gia có dã tâm lớn như thế, lại sớm đã có tính toán thì cần gì phải trở lại hòa thân như vậy? Lăng Thường chẳng qua không muốn trở thành quân cờ trong dã tâm đó mà thôi.”

Hách Liên Ngự Thuấn cảm thấy như vừa nghe được chuyện nực cười, ánh mắt cũng hiện lên chút ý tứ kín đáo khiến người ta không thể nắm giữ, “Lăng Thường, nàng biết người mà bản vương chọn là nàng, cũng chỉ muốn một mình nàng cho nên mới dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này với bản vương phải không?”

“Lăng Thường không dám, vương gia dù sao vẫn mãi là vương gia, nữ tử dân gian cũng chỉ mãi là nữ tử dân gian mà thôi. Chim sẻ cũng không thể biến thành phượng hoàng, vận mệnh đã như vậy nên nào dám hy vọng xa vời.” Sở Lăng Thường dứt khoát dựa đầu vào cột trụ, thản nhiên lên tiếng.

Lúc này nàng thực hy vọng nha đầu Thanh Tụ chớ lỗ mãng mà trở lại phòng thì tốt. Nha đầu kia thấy một màn này nhất định sẽ bị dọa cho không ít. Nam nhân trước mắt nàng lúc này mới chỉ là tạm thời áp chế lửa giận, cũng không có nghĩa là hắn sẽ thoải mái buông tha nàng, vạn nhất Thanh Tụ về làm ầm lên, không chừng còn vì bảo vệ nàng mà động thủ với hắn…

Trái tim nàng bất giác lạnh cứng lại…

Hắn nếu mất kiên nhẫn mà giết Thanh Tụ cũng là chuyện có thể.

Lời này của nàng khiến Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, buồn cười lắc đầu, đem khuôn mặt tuấn tú kề sát nàng cơ hồ như sắp dính vào…

“Nàng có chuyện gì mà không dám làm chứ? Phượng hoàng? À, trong mắt bản vương đó chẳng phải chuyện nàng không muốn cũng có được sao? Hắn nở nụ cười tươi rói tựa đoá hoa mùa xuân rồi lập tức đổi giọng, “Nếu không, làm sao nàng có thể tự mình ra sa trường cùng nam nhân tranh đấu giành thiên hạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.