Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 20: Tại sao họ quên nhau?




Thanh âm đó hệt như một ly rượu thượng hạng, mang theo vị ngọt thuần khiết đầy mê hoặc.

Nam Hoa không kìm lòng được mà ngước mắt lên, ngắm nhìn nụ cười trên gương mặt cực kỳ an tĩnh đó, trong lòng cũng lập tức dâng lên một cảm giác ấm áp. Ánh mắt của nam tử kia thật dịu dàng, lại tràn đầy sức mạnh khiến người ta cam tâm tình nguyện tin tưởng. Cô chưa từng nghĩ đến trên đời này lại có được nam tử với đôi mắt trong sáng như hồ nước trong vắt đến vậy. Tuy đã thấy không ít gương mặt của những người quyền quý hay những vương tử cao cao tại thượng nhưng Nam Hoa công chúa thực sự chưa từng thấy nam tử nào có nụ cười khiến người ta say mê như vậy.

“Công chúa?” Dạ Nhai Tích thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Nam Hoa liền khẽ cất tiếng gọi.

Nam Hoa công chúa lập tức khôi phục lại phản ứng, cuống cuồng cụp mi xuống che đi đôi mắt tràn đầy sự khẩn trương, nhẹ nhàng liếm môi, cũng hơi nghiêng người, “Nam Hoa thực cảm ơn Dạ công tử đã ra tay giúp đỡ!”

Từng cơn gió nhẹ thoảng qua khiến vài cánh hoa đào khẽ vương trên mái tóc Nam Hoa công chúa. Hôm nay cô cũng chưa hề trang điểm, làn da trắng mịn thường ngày dường như trở nên trong suốt, hai má cũng tái nhợt, chỉ có chỗ vừa bị Hoa Dương đánh thì có chút sưng đỏ.

Hơi nhíu mày, Dạ Nhai Tích không kìm lòng được liền vươn tay nâng cằm của Nam Hoa công chúa, đôi mắt lãnh đạm thường ngày giờ chăm chú nhìn tới phần má đỏ ửng, than nhẹ một tiếng, “Còn đau không?”

Hai má của Nam Hoa bỗng chốc đều đỏ bừng lên, khẽ lắc đầu, “Tôi không sao, cảm tạ công tử đã quan tâm.”

Trong đôi mắt Nam Hoa lúc này không ngừng dâng lên một cảm giác khác lạ nhưng lại bị tâm tình cứng rắn đè nén lại. Cô lại cúi đầu xuống, thầm nhủ vận mệnh của bản thân đã rõ ràng như vậy, đừng nên có những suy nghĩ xa vời làm gì.

Thấy sắc mặt Nam Hoa chuyển thành có chút lạnh lùng, Dạ Nhai Tích cũng buông cô ra, thẳm sâu trong ánh mắt nổi lên một tia nghi hoặc. Dạ Nhai Tích cũng không cách nào hiểu được tâm tình của bản thân, bởi lúc này một cảm giác có chút như nhung nhớ nhưng lại có chút như không phải trào dâng.

Dù sao, Nam Hoa và Dạ Nhai Tích vẫn chỉ là hai người xa lạ.

“Tới Trường Lạc cung thôi, thái hậu nương nương hẳn đã chờ lâu rồi!” Thật lâu sau Dạ Nhai Tích mới mở miệng rồi lại xoay người bước đi trước.

Nhìn theo bóng lưng màu trắng phía trước, Nam Hoa sững người nhìn theo một hồi rồi mới bước theo sau, hai người họ cứ như vậy bước đi, ai nấy đều không mở miệng nói chuyện.

Dọc đường đi, có mấy nhóm cung nữ đi ngang qua họ, sau khi thỉnh an đều không dằn lòng được mà quay đầu nhìn lại, còn lén nhỏ giọng nói gì đó. Lúc hai người họ tới Trường Lạc cung, Sở Lăng Thường đã sớm chờ từ lâu, lại nhìn thấy phía sau Dạ Nhai Tích là Nam Hoa công chúa thì không khỏi ngẩn người, ánh mắt cũng nổi lên một tia nghi hoặc.

Nàng vốn định cùng sư huynh đến yết kiến thái hậu, không ngờ tới nửa đường sư huynh lại để nàng đi trước. Chẳng lẽ huynh ấy chính là đi tìm Nam Hoa công chúa?

Hai người họ…

Nam Hoa thấy Sở Lăng Thường liền vội vàng tiến lên, đưa tay kéo nàng sang một bên, cẩn thận đánh giá một hồi. Lại thấy sắc mặt nàng lộ rõ vẻ tái nhợt thì không khỏi lo lắng cất tiếng hỏi, “Cô không sao chứ?”

“Không sao cả, chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi.” Sở Lăng Thường thấy vẻ mặt của Nam Hoa rất khác thường liền hỏi lại, “Có chuyện gì vậy? Đêm qua…”

“Mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, nhưng sáng nay khi Tả hiền vương tỉnh lại dường như đã đoán được hết thảy chuyện này là một âm mưu, hơn nữa hắn còn nhắc đến tên cô. Lăng Thường, tôi thực sự sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.” Nam Hoa khẽ trả lời, cũng không khó nhìn ra trong đáy mắt cô tràn ngập sự bất an. “Sáng nay bộ dạng của hắn thực sự dọa người, nổi giận đùng đùng rồi xông ra ngoài, hắn…..không có tới tìm cô chứ?”

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng lắc đầu, tim lại hơi thắt lại, tuy rằng nàng không quen biết gì hắn, nhưng hắn là vương gia cao cao tại thượng như vậy, sớm đã có thói quen nắm người khác trong tay, sao có thể cam tâm tình nguyện bị người khác bỡn cợt? Hắn là một nam nhân tâm tư vô cùng kín đáo, một khi có thù nhất định sẽ báo, không chừng tiếp theo sẽ là một hồi gió lốc cũng nên. Nếu đã đoán ra mọi chuyện do nàng gây nên, liệu hắn có thể nuốt trôi cục giận này không?

Hít sâu một hơi, có lẽ nàng chỉ có thể bình thản đón nhận mọi chuyện sẽ đến mà thôi…

***

Trên đại điện của Trường Lạc cung, Cảnh Đế cùng Đậu thái hậu đã sớm ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc. Sau khi mấy người Sở Lăng Thường thỉnh an xong, nàng chỉ cảm thấy có hai luồng ánh mắt giống như ngọn lửa không ngừng chiếu thẳng vào mình. Hơi ngẩng lên, Sở Lăng Thường lại lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Hách Liên Ngự Thuấn không biết từ khi nào đã tới Trường Lạc cung trước bọn họ, hắn ngồi ngay ngắn ở một bên, cặp mắt sắc bén tựa chim ưng như phát ra thứ ánh sáng màu hổ phách, hệt ma quỷ trong đêm u ám không ngừng nhìn chằm chằm nàng.

Nam Hoa công chúa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, kinh hãi nhìn nam tử trên điện. Cô đã nghĩ tới chuyện hắn sẽ đi tìm Sở Lăng Thường, cũng lo lắng không biết Lăng Thường có vì vậy mà bị liên lụy hay không, nhưng mà hắn….lại tới Trường Lạc cung?

Dạ Nhai Tích cũng kín đáo đánh giá Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn thực sự không phải là người đơn giản chút nào!

Sở Lăng Thường hơi quay đầu đi, trong lòng lại thầm cân nhắc xem nam nhân kia rốt cục là có mục đích gì. Vừa nhìn thoáng qua thì thấy ánh mắt hắn không hề có chút tức giận, không mang theo sự căm phẫn mà Nam Hoa công chúa vừa miêu tả, thậm chí cũng chẳng có vẻ gì là muốn giết người. Hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì? Vì sao lại lạnh nhạt ngồi đó như vậy?

Nàng thà rằng thấy hắn nổi giận còn hơn. Bởi vì nổi giận là cách mà người ta đem sự bức bối trong lòng phát tiết ra ngoài, cũng là cơ hội tốt nhất để nắm bắt nội tâm của họ. Đáng tiếc, nàng không được như ý nguyện bởi hắn thực sự che giấu tâm cơ quá tốt…

“Lăng Thường, mọi người tới vừa kịp. Trẫm cùng thái hậu vừa bàn tới việc tiễn Tả hiền vương.” Sắc mặt Cảnh Đế nhìn qua có chút thoải mái, lại thấy Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa đồng thời tiến lên, trong lòng cũng hiểu rõ ràng được bảy, tám phần.

Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích khẽ gật đầu, hai người họ đều không lên tiếng, lại nhìn đến dáng vẻ của thái hậu đương nhiên cũng hiểu rõ thêm một số chuyện. Một màn này so với dự đoán lúc trước của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Hôm nay tới yết kiến, chẳng ai ngờ Tả hiền vương kia cũng sẽ xuất hiện, xem ra thái hậu cũng không đoán trước được, trên khuôn mặt bà ta vẫn là có chút cứng ngắc, nụ cười cũng vô cùng mất tự nhiên.

Mà Tả hiền vương kia cũng không phải là con rối để người ta điều khiển. Suy nghĩ của hắn thế nào không ai có thể đoán được. Hôm nay hắn lại không mời mà tới như vậy thực khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.

Nam Hoa thấy hai huynh muội họ không nói câu nào nên cũng không dám tùy tiện thực hiện theo kế hoạch lúc trước.

Thật ra sáng nay lúc Tả hiền vương nổi giận đùng đùng thì cơ hồ hơn nửa kế hoạch của họ đã có cơ bị hủy. Nguyên bản kế hoạch này là chuyện đêm qua sẽ truyền tới tai hoàng thượng cùng thái hậu, rồi thái hậu tuyên Tả hiền vương tới hỏi chuyện. Đường đường một công chúa Đại Hán bị mất đi sự trong sạch, Tả hiền vương cho dù không muốn cũng khó tránh. Cho dù sau khi biết được sự tình hắn có giận điên lên thì sự giận dữ đó sẽ mau chóng lan truyền khắp nơi trong cung, như vậy sẽ càng bất lợi cho hắn…

Nhưng….

Đậu thái hậu thấy không khí trên điện có chút lúng túng, lại thấy không thể theo kế sách lúc trước mà làm nên đành phải mở lời, “Không biết Lão phu tử ở trong cung có quen không? Hôm nay Tả hiền vương xuất cung, Lão phu tử nên xem giúp giờ lành thì tốt hơn.” Bà ta nói như vậy cũng là một cách thể hiện ngầm ý muốn Hàn Thiền Tử ra mặt giúp đỡ.

Cảnh Đế nghe vậy cũng lập tức hiểu ra, liền vội vàng ra lệnh, “Lăng Thường, mau gọi sư phụ của nàng tới Trường Lạc cung. Xem giờ lành để xuất hành là chuyện lớn, không thể để chậm trễ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.