Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 16: Nhóc?!




Càng về khuya, màn đêm dường như càng bị bao phủ bởi một bầu không khí đầy mị hoặc.

Cửa lớn của điện Minh Nguyệt bị đẩy ra một cách chậm rãi, gió đêm cũng theo đó tràn vào khiến dãy đèn lồng hai bên khẽ lay động. Thân ảnh cao lớn của nam nhân đổ cái bóng dài trên sàn điện hệt một pho tượng thần mạnh mẽ. Chỉ thấy hắn khẽ xua tay đem đám cung nữ theo sau đuổi đi rồi một mình bước vào bên trong.

Cửa điện cũng từ từ khép lại.

Ánh nến dần khôi phục lại sự an tĩnh vốn có, thỉnh thoảng mất tiếng xèo xèo lại khẽ vang lên vô cùng tự nhiên.

Cách trang trí trong điện dường như đã bị thay đổi khiến hắn cảm thấy như chưa từng tới nơi này vậy. Hàng lông mày cương nghị hơi nhướng lên, hắn lập tức hướng phía phòng ngủ bước tới.

Một mùi hương thơm ngát như có như không tràn vào hô hấp của hắn. Là mùi hương của nữ tử mà hắn có cảm giác khá quen thuộc.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng có chút ngỡ ngàng, nhanh chóng lướt khắp khung cảnh bên trong phòng. Đây quả thực là phòng ngủ, nhưng hoang đường ở chỗ là cách trang trí đồ đạc nơi này đều hoàn toàn rối loạn, lò đốt hương lại ở sát gần giường, tấm màn trắng thanh lệ rủ xuống bao phủ bốn phía, lại không ngừng lay động khiến đầu hắn có chút đau nhức, theo bản năng đưa tay day day thái dương. Rốt cục là có chuyện gì? Lúc ở dạ tiệc hắn cũng không uống quá nhiều, tuy rằng hắn sinh trưởng ở Hung Nô, nhưng bởi vì thân mang trọng trách nên chưa bao giờ uống quá chén, hôm nay trên đường trở về hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng hiện giờ lại cảm thấy như đang chìm trong men say vậy?

Thực sự quái dị vô cùng!

Nhìn lại cách bài trí trong phòng lần nữa khiến hắn càng cảm thấy phiền lòng, vừa muốn đưa tay đẩy các đồ vật về vị trí cũ thì một thanh âm mềm mại của nữ tử khẽ vang lên, mang theo sự mê hoặc đầy ma mị…

“Vương gia…”

Màn lụa trắng nhẹ nhàng phiêu đãng quanh giường với Nam Hoa công chúa đang nằm trên đó. Y phục bằng lụa trắng mỏng phủ lên thân hình mềm mại rủ xuống mép giường, một quầng sáng trắng bạc nhẹ nhàng lưu chuyển trên thân hình mềm mại, phản chiếu lên mái tóc dài óng ả cực kỳ rung động lòng người. Hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp nhẹ, rợp bóng trên khuôn mặt tinh tế cùng với dáng vóc mảnh khảnh mà hắn đã sớm quen với sự tồn tại.

Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột dừng bước, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến trái tim hắn không ngừng đập loạn lên, làm cách nào cũng không khiến nó có thể an tĩnh trở lại.

“Sở Lăng Thường?” Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn nữ tử có chút hư ảo trước mặt. Nữ tử này trông rất giống nàng, lại có chút gì đó không giống. Thực sự là nàng sao? Trước giờ nàng luôn đối với hắn vô cùng lạnh lùng, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của hắn như vậy?

“Vương gia, người uống nhiều rồi sao? Để Lăng Thường chuẩn bị trà giải rượu cho người.” Nam Hoa công chúa có chút khẩn trương đứng dậy, hướng phía hắn chậm rãi bước tới. Cô không biết hắn có thể thực sự coi mình là Sở Lăng Thường hay không nữa. Hắn vẫn đứng đó quá mức bình tĩnh khiến cho tâm tình của cô không khỏi rối loạn.

Mạo hiểm đưa ly trà giải rượu tới trước mặt hắn, lại thấy hắn không nhíu mày cự tuyệt, cô liền ngước mắt lên nhìn hắn…

“Vương gia, người uống chút đi!”

Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nữ tử mềm mại trước mặt, rõ ràng là khuôn mặt Sở Lăng Thường đang hiện ra chân thực đến mức hắn có thể cảm nhận được đôi mắt trong veo tràn ngập nhu tình của nàng.

Hắn không có nhìn lầm chứ? Là Sở Lăng Thường? Sao vừa rồi hắn vẫn có chút cảm giác quái dị?

“Aida…” Nam Hoa công chúa thấy hắn nhìn mình chằm chằm, toàn thân không khỏi run lên, bàn tay cầm ly trà cũng bị chấn động khiến ly trà rơi xuống, tất cả nước trà đều đổ vào người Hách Liên Ngự Thuấn làm ướt đẫm trường bào trước ngực hắn.

Nét sợ hãi tràn ngập trong mắt, vội vàng đưa tay tới lau, vẻ mặt cô cũng biến sắc, “Thực xin lỗi, vương gia, tôi…không phải tôi cố ý…”

“Vì sao nàng lại xuất hiện ở tẩm cung của bản vương?” Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý đến việc trên người đang ẩm ướt, vươn tay nắm lấy cổ tay của Nam Hoa công chúa, trên gương mặt anh tuấn không có chút biểu hiện nào cụ thể, đôi mắt cũng nheo lại thể hiện sự khó hiểu.

Nam Hoa công chúa cố nén sự bối rối trong lòng, khẽ “uhm” một tiếng, đôi môi anh đào đỏ mọng hơi cong lên, “Vương gia ở trước mặt thái hậu đã nói ra hết thảy, khiến mọi người đều nghĩ Lăng Thường đã sớm là nữ nhân của ngài. Mục đích của vương gia không phải là để buộc Lăng Thường không có đường trốn chạy, chỉ có thể theo ngài về phương Bắc hay sao? Chẳng lẽ hiện giờ vương gia không muốn nhìn Lăng Thường nữa?”

Gương mặt nữ tử trước mắt hắn có chút hư hư thực thực, lại có chút hốt hoảng nhưng dung nhan tuyệt thế kia vẫn luôn khắc sâu trong trái tim hắn. Thấy nàng khẽ nhíu mày như đang cố nén sự đau đớn do lực tay hắn mang lại, một lúc lâu sau Hách Liên Ngự Thuấn mới chậm rãi buông tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mày thanh tú, lại lướt qua gò má trắng mịn như ngọc, cuối cùng dừng lại nơi cánh môi đỏ mọng, cảm nhận sự mềm mại mà ấm áp đầy cảm xúc.

Lăng Thường trong mắt hắn lúc này thực sự quá dịu dàng, dịu dàng đủ để kích thích ham muốn chinh phục đầy dục vọng của mỗi nam nhân.

Khóe môi Nam Hoa công chúa hơi cong lên, để lộ nụ cười tà mị mê người đến cực điểm…

Đôi mắt sâu thẳm của Hách Liên Ngự Thuấn đối diện với đôi mắt trong veo kia, hồi lâu cũng không nói lời nào, bỗng nhiên hắn lại đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn, “Bản vương rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao đêm nay nàng lại đột ngột trở nên lớn mật như vậy?”

Nam Hoa công chúa khẩn trương đến mức nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn bởi việc sợ hãi hắn phát hiện hết thảy đều là giả. Nhưng lắng nghe một cách cẩn thận thì thấy ngữ khí của hắn dường như đã thực sự coi cô trở thành Lăng Thường nên bàn tay cũng khẽ nắm lại, cố ý cụp mi xuống, “Lăng Thường chẳng qua chỉ lớn mật với ngài mà thôi, chẳng lẽ vương gia không thích?”

Nói xong lời này, lại sợ để lộ dấu vết nên Nam Hoa công chúa lập tức ôm lấy thắt lưng hắn, cả thân mình cũng vùi vào lồng ngực hắn, vô lực nói nhỏ, “Lăng Thường chính là không biết phải làm thế nào để đối mặt với vương gia mà thôi. Có thể được vương gia yêu thương là phúc khí của Lăng Thường, nhưng Lăng Thường lại sợ bên người vương gia có quá nhiều nữ nhân mà sẽ lãnh đạm với bản thân mình….” Nói xong mấy lời táo bạo này, Nam Hoa công chúa khẽ cắn môi khiến dáng vẻ của bản thân trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn lại càng trở nên mê loạn động lòng người.

Hách Liên Ngự Thuấn có chút ngơ ngẩn sững người, thái dương lại không ngừng giật giật đau nhói.

Nam Hoa công chúa xác định hắn không nhận ra mình nên cố ép bản thân nhỏ thêm đôi dòng lệ khiến khuôn mặt kiều mỵ càng trở nên yếu đuối.

Phản chiếu trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn là dáng vẻ thanh nhã đầy mị hoặc của Sở Lăng Thường khiến quỷ thần cũng phải điên đảo, mà ngay cả thanh âm hay một cái liếc mắt cũng vô cùng dụ hoặc.

Kìm lòng không được, hắn khẽ đưa tay tách làn môi đỏ mọng mê người kia ra, cúi đầu thì thầm, “Đừng cắn!”

Nam Hoa công chúa thuận thế đem má mình tỳ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng cọ xát hệt một chú mèo nhỏ được yêu thương, câu dẫn hắn đem mình kéo vào trong lòng. Mà hơi thở của Hách Liên Ngự Thuấn lúc này cũng trở nên gấp rút tràn ngập dục vọng, “Nàng lớn mật chạy tới tẩm cung của bản vương như vậy, chẳng lẽ không biết hậu quả sao?”

“Lăng Thường từ sớm nên thuộc về ngài rồi, không phải vậy sao?” Nở nụ cười yếu ớt đầy mê hoặc, Nam Hoa công chúa cúi đầu che đi đôi mắt đang tràn ngập sự khẩn trương.

Giai nhân trong ngực chủ động ôm ấp, Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên không phải thánh nhân. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đem nữ tử trong lòng ôm lấy, vững bước tiến về phía giường lớn đặt xuống. Nhìn một thân bạch y trắng tinh bao lấy thân hình mềm mại, đôi mắt hắn càng trở nên u ám, đột nhiên cúi người đè ép xuống, hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng mê người kia.

Toàn thân Nam Hoa công chúa khẽ run lên, một cảm giác tê dại từ tận đáy lòng nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, vô thức hé miệng, bật ra tiếng rên rỉ mê hồn…

Tèn ten, thế là xong phim vụ đổi vai, giờ chờ xem sóng gió thế nào nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.