Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 14: Liệu có thể thứ tha?




Sở Lăng Thường cẩn trọng quan sát vẻ mặt có chút khác thường của Nam Hoa công chúa, âm thầm nhìn quanh, lại thấy hai má của cô có chút đỏ ửng lên thì không khỏi cảm thấy quái lạ. Trong lúc vô tình lại thấy sư huynh Dạ Nhai Tích hơi nheo lại đôi mắt, không hề chớp nhìn về phía Nam Hoa công chúa cách đó không xa.

Tâm tình Sở Lăng Thường không khỏi bị một hồi chấn động bởi ý nghĩ vừa mới phát sinh trong đầu, nhưng nàng lại tự trấn an mình rằng đó chỉ là phỏng đoán của bản thân mà thôi.

Đậu thái hậu đương nhiên không chú ý tới vẻ khác thường của Nam Hoa công chúa. Bà ta hơi nghiêng người về trước tỏ ý dò xét rồi lại nhìn Hàn Thiền Tử, “Linh nhi muốn phối hợp với Lão phu tử như thế nào?”

Hàn Thiền Tử cất tiếng cười sảng khoái rồi mới đáp lại, “Đó chỉ là môt chút tài mọn, đồ nhi Lăng Thường của lão cũng có thể làm được. Lăng Thường, mau nói một chút cho thái hậu nương nương đi.”

Sở Lăng Thường từ chỗ ngồi của mình lại lần nữa đứng lên, đi tới bên cạnh Nam Hoa công chúa, nhìn về phía thái hậu, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ngày mai Tả hiền vương sẽ khởi hành về phương Bắc, đêm nay chính là lúc mấu chốt. Hoàng thượng vốn muốn đêm nay đãi yến tiễn Tả hiền vương, đến lúc đó dân nữ sẽ tới trước tẩm cung của hắn bày một trận pháp. Trận pháp này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, đến lúc đó…” Nói đến đây, nàng hơi ngừng lời, nhìn Nam Hoa công chúa, âm thầm hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục, “Chỉ cần Nam Hoa công chúa xuất hiện ở tẩm cung của Tả hiền vương là được.”

Nam Hoa công chúa khẽ cắn môi nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục thái độ bình thường.

“Lăng Thường, ý của nàng là…” Cảnh Đế có chút chần chừ, nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng, “Chỉ cần bày ra trận pháp, đêm nay khi Tả hiền vương xuất hiện sẽ coi Linh nhi ở tẩm cung của hắn là nàng, sau đó….”

“Thật là diệu kế, xem ra huyền môn chi đạo quả thực cao thâm bí hiểm.” Đậu thái hậu chủ động mở lời, sự vui sướng cũng tràn ngập trong ánh mắt, “Ai gia đã hiểu rõ ý tứ của các ngươi, chỉ cần đêm nay Tả hiền vương cùng Linh nhi gạo nấu thành cơm, ngày mai cho dù hắn tỉnh táo lại thì cũng đã muộn. Người hắn xâm phạm dù sao cũng là công chúa Đại Hán. Rõ ràng là ở đại yến nói muốn Lăng Thường, sau lưng lại bắt nạt công chúa, cho dù hắn có muốn lấy cớ gì đi nữa cũng vô ích mà thôi.”

“Đúng vậy, lão phu chính là có ý này.” Hàn Thiền Tử khẽ gật đầu, “Phải biết rằng Tả hiền vương là người cực kỳ cẩn trọng, cho nên phương pháp bình thường sao có thể khiến hắn mắc mưu chứ? Việc này tuy không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng nếu có thể khiến hắn chui đầu vào lưới thì thực sự là cách tốt nhất.”

Bàn tay Nam Hoa công chúa vô thức siết chặt lấy tà áo, khóe môi cũng khẽ run lên khiến người tinh ý có thể nhận ra cô đang cố nhẫn nại. Mà Sở Lăng Thường lúc này vẫn một mực cúi đầu, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, tận sâu trong đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót. Nàng không biết đây là loại cảm giác gì, chỉ thấy rất kỳ quái mà thôi. Đó là loại cảm giác khác thường mà mười sáu năm qua nàng chưa từng trải bao giờ.

“Hay, hay! Lão phu tử quả thực là cao nhân!” Cảnh Đế cao hứng đứng dậy đi tới đi lui, “Vậy sau đó, trẫm có thể không cần tổn thất nhân tài, lại có thể khiến Hung Nô không còn cớ nói gì nữa. Thật là nhất cử lưỡng tiện!”

Đậu thái hậu cũng liên tục gật đầu, rồi lại nhìn về phía Nam Hoa công chúa, nở nụ cười cực kỳ hiền hòa, “Linh nhi, nhưng làm vậy khiến con phải chịu khổ rồi. Hung Nô không thể so với Hán cung, con phải làm sao để vượt qua đây?”

“Linh nhi đa tạ sự quan tâm của thái hậu. Vì Đại Hán, vì Lăng Thường, Linh nhi vất vả mấy cũng sẽ vượt qua.” Nam Hoa công chúa nhẹ nhàng lên tiếng nhưng trong ánh mắt lại có vài phần cô tịch.

Sở Lăng Thường thực cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Sư phụ nói làm như vậy có thể tránh được kiếp nạn, nhưng vận mệnh của Nam Hoa công chúa sẽ thế nào đây? Hết thảy đều bởi con người nghịch thiên cải mệnh, cho nên nàng cũng không cách nào tính ra con đường sau này của Nam Hoa công chúa…

Trong đầu nàng bất giác hiện lên gương mặt của Hách Liên Ngự Thuấn, còn có cả hơi thở tựa cơn gió thoảng của hắn…

“Hoàng thượng, thái hậu…” Ở một bên nãy giờ, rốt cục Dạ Nhai Tích cũng lên tiếng. Chậm rãi đứng dậy khiến áo bào trắng rộng rãi che đi thân hình cao lớn, giọng nói tựa cơn gió mát trong u cốc của Dạ Nhai Tích khẽ vang lên, “Lăng Thường vào cung chỉ là giúp bình định loạn bảy nước. Một khi chiến sự bình ổn, thầy trò ba người chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi Hán cung.”

Dạ Nhai Tích nói lời từ giã như vậy bởi vị sư huynh này có thể nghe ra ý định muốn giữ Sở Lăng Thường lại Hán cung của Cảnh Đế. Sư muội là người tính tình thanh đạm, ở lại trong cung này chẳng khác nào ngồi tù. Để ngăn ngừa hậu họa, Dạ Nhai Tích cùng sư phụ nhất định phải làm như vậy.

Cảnh Đế hơi há miệng vì kinh ngạc, không ngờ tới ba thầy trọ họ lại lập tức nói lời từ giã như vậy.

Đậu thái hậu suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Ai gia biết các ngươi đã sớm quen với cuộc sống cách xa thế tục nên cũng không muốn ngăn trở. Đối với suy luận của Lão phu tử về chiến loạn, ai gia cực kỳ tin tưởng. Nhưng chuyện đêm nay, phải làm sao để ai gia tin rằng có khả năng thực hiện được đây?”

Trời sanh tính đa nghi là căn bệnh chung của nữ nhân nơi hậu cung. Việc này cũng khó trách họ bởi nếu luôn dễ tin người khác thì Đậu thái hậu này không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, sao có thể ngồi đến ngôi thái hậu này, mà con trai bà ta sao có thể ngồi lên ngai vàng chứ?

Hàn Thiền Tử đương nhiên hiểu được ý tứ của thái hậu nên bình thản cười nhẹ, “Thái hậu chần chừ như vậy cũng là bình thường. Dù sao kỳ môn trận pháp cũng không phải việc mà người trong thiên hạ đều quen thuộc, cho dù lão phu có cam đoan thế nào cũng vẫn khó tiêu trừ sự nghi hoặc của thái hậu, cho nên vẫn là mời thái hậu nói ra phương pháp có thể khiến người không còn nghi vấn.”

Sở Lăng Thường cũng ngẩng đầu nhìn Đậu thái hậu, ánh mắt trong veo của nàng vẫn cực kỳ bình thản bởi trong lòng thầy trò họ đều hiểu rõ, việc tiêu trừ sự nghi hoặc chỉ là giả, giữ chân bọn họ mới là mục đích thật sự.

Đậu thái hậu nghe vậy liền nở nụ cười rạng rỡ, “Lão phu tử quả nhiên hiểu rõ tâm tư ai gia. Như vậy đi, lão phu tử suy đoán ngày mai Ngô vương lại lần nữa khởi binh làm loạn, ai gia biết phu tử đã từng phụ tá Cao Tổ bày trận chinh chiến nơi sa trường, nhưng nay phu tử tuổi tác đã cao, ai gia cũng không đành lòng nhìn phu tử ở nơi sa trường chịu đựng bão táp phong sương, chi bằng tạm thời ở lại trong cung, để cho hai đồ nhi của ngài đích thân tới sa trường bày trận kháng địch, đến lúc đó hoàng thượng sẽ để Dạ Nhai Tích, Sở Lăng Thường ở sau trướng làm quân sư, có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, ngài thấy thế nào?”

Sở Lăng Thường nghe vậy hơi ngẩn ra. Muốn nàng đích thân ra sa trường bày trận? Nàng ngay cả một con kiến còn không giết, sao có thể giết người? Dạ Nhai Tích thì chỉ cười khẽ, không nói gì, còn ánh mắt Hàn Thiền Tử thì hiện vẻ suy tư.

Khóe môi Đậu thái hậu hiện rõ ý cười nhưng ánh mắt lóe lên đầy thâm ý. Bà ta nhất định phải giữ một người trong số thầy trọ họ ở lại trong cung, nếu không sao có thể kiềm chế hành vi của hai người còn lại? Người của Quỷ Cốc phái làm việc luôn kỳ quái, dễ thay đổi khiến người ta khó có thể nắm bắt nên bà ta không thể mạo hiểm phiêu lưu. Dạ Nhai Tích là người võ công bất phàm, muốn chế trụ hắn đâu có dễ dàng? Sở Lăng Thường ở lại trong cung chỉ sợ sẽ làm loạn hậu cung, chỉ có Hàn Thiền Tử ở lại là thích hợp nhất.

Lần này thầy trò bọn họ tiến cung là muốn đưa Sở Lăng Thường đi, bà ta đưa ra yêu cầu này, bọn họ cũng không thể không đáp ứng.

Cảnh Đế cảm thấy không khí đầy vẻ áp lực liền nở nụ cười có chút xấu hổ, nhìn về phía thái hậu trầm giọng nói, “Mẫu hậu, Lăng Thường chỉ là một nữ tử sao có thể ra sa trường giết địch. Rất nguy hiểm, chi bằng….”

“Hoàng thượng không cần lo lắng. Theo ai gia thấy, bản lĩnh của Lăng Thường thực sự rất lớn. Hoàng thượng nói vậy là quá coi thường nữ tử hay là vẫn không tin người của Quỷ Cốc phái có được bản lĩnh này?” Đậu thái hậu bình thản ngắt lời Cảnh Đế, vẻ mặt tràn ngập ý cười nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Lăng Thường, ai gia không có phóng đại bản lĩnh của ngươi chứ?”

Sở Lăng Thường bình thản đem hết sự toan tính của Đậu thái hậu thu vào trong tầm mắt, nhẹ nhàng cúi dầu, bình tĩnh trả lời, “Sư phụ tuổi tác đã cao, thực sự không thích hợp ra sa trường giết địch. Lăng Thường cùng sư huynh nguyện thay sư phụ ra trận, xin thái hậu nương nương yên tâm.”

Dạ Nhai Tích cũng khom người thi lễ, “Tại hạ cũng sẽ tận hết khả năng của mình.”

Hàn Thiền Tử vẫn mỉm cười như trước, khẽ đưa tay vuốt chòm râu bạc.

“Được, ai gia cam đoan với các ngươi, ngày khải hoàn cũng chính là ngày ba thầy trò các ngươi rời cung.”

Thái hậu hài lòng lên tiếng.

“Đa tạ thái hậu thành toàn!”

“Đêm nay mọi chuyện phải dựa vào các ngươi, trăm ngàn lần đừng để ai gia thất vọng.” Bà ta lại dặn thêm một câu.

Mấy người Sở Lăng Thường đều đồng thời lĩnh mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.