Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 13: Không buông tha




Hàn Thiền Tử cùng Dạ Nhai Tích nghe thái hậu nói vậy cũng hơi ngẩn ra, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Dường như họ đã suy nghĩ rõ ràng cẩn thận mọi chuyện nên cũng rất nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Sở Lăng Thường đứng dậy hướng về phía thái hậu cùng hoàng thường nhẹ nhàng thi lễ, “Thái hậu thông tuệ vô vàn, nếu đã sớm biết rõ mọi chuyện trong đó thì cần gì phải lấy Lăng Thường để tiêu khiển đây?”

Cảnh Đế có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua thái hậu, còn khóe môi Đậu thái hậu lúc đầu có chút ngưng trệ, sau đó lắc đầu cười lớn, “Truyền nhân Quỷ Cốc Tử quả nhiên đều không đơn giản, tâm tư ai gia đều bị các ngươi nhìn thấu cả, xem ra ai gia đã lo lắng quá rồi. Có thể được người của Quỷ Cốc phái tương trợ quả thực là phúc khí của Đại Hán ta, nhân tài như vậy sao ai gia có thể hồ đồ để lãng phí được chứ.”

Thân là thái hậu, điều bà muốn là có thể hiệp trợ con trai của mình khiến quốc thái dân an. Chỉ khi hoàng thượng không phải lo nghĩ điều gì mới có thể chuyên tâm cai trị đất nước tốt được. Bà đã phụ tá ba đời quân vương, làm sao có thể không biết cách xử lý tốt chuyện nơi hậu cung chứ? Hậu cung không an ổn cũng giống như trong nhà có lửa cháy, hoàng thượng sẽ cả ngày bị làm cho đau đầu không chịu nổi.

Ngày đầu tiên mà Sở Lăng Thường vừa tiến cung, Đậu thái hậu đã nhận ra ánh mắt của hoàng thượng nhìn nữ tử này quá mức say mê, đó là một tín hiệu nguy hiểm. Tạm không nói đến hậu cung còn có cháu của Bạc thái hậu là hoàng hậu Xảo Tuệ, mà ngay Lật phi kia cũng sẽ không chịu ngồi yên. Một nữ nhân muốn sinh tồn được trong cung nhất định phải học được cách nắm trong tay quyền sinh quyền sát, chỉ có như vậy mới vĩnh viễn là người thắng cuộc. Sở Lăng Thường là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh. Trí tuệ của nàng không chỉ ở chỗ tinh thông học thuật của Quỷ Cốc phái mà còn là sự trầm mặc của bản thân. Nàng luôn đem mọi chuyện thu vào trong tầm mắt nhưng vẫn luôn để bản thân đứng ngoài mọi chuyện. Nữ nhân như vậy thật sự rất nguy hiểm, thậm chí có thể nói, nếu nàng tiếp tục ở lại trong cung thì so với Đậu Y Phòng sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Người có thể sống sót trong cung, người có thể tùy thời cơ mà từng bước nắm lấy quyền hành chính là người trầm mặc không nói gì. Mà Sở Lăng Thường lại có thể đoán định lòng người, nếu thực sự bị quyền lực dụ hoặc thì Sở Lăng Thường có thể đem bất kỳ kẻ nào ra đùa bỡn trong tay.

Cho nên Đậu thái hậu tình nguyện đem Sở Lăng Thường đưa đi thật xa, gả cho Hung Nô để đổi lấy lợi ích, khiến nàng cam tâm tình nguyện vì mình bán mạng.

Nhưng bà ta lại không nghĩ tới tin tức hoàng thượng ở lại Hoàn Dư điện cả đêm lại truyền ra ngoài.

Hoàng hậu cùng Lật phi và mấy phi tần đưa Sở Lăng Thường tới điện Tiêu Phòng không phải Đậu thái hậu không biết, ít nhất ở thời điểm mấu chốt bà ta cũng đã ra tay cứu Sở Lăng Thường một mạng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bà ta chính là muốn bảo vệ mặt mũi của hoàng gia, mà Tả hiền vương kia lại chọn thời cơ thích hợp nhất tới Trường Lạc cung nói ra quan hệ của hắn với Sở Lăng Thường, điều này cũng thực là được trời giúp.

Tuy bà ta cũng không tin việc Sở Lăng Thường và Tả hiền vương phát sinh quan hệ nhưng nếu đã cho bà ta cơ hội đó thì tại sao bà ta lại để lãng phí chứ?

Không ngờ tới tâm tư của bà ta đã bị Sở Lăng Thường nhìn thấu. Không, không đơn giản chỉ là Sở Lăng Thường, còn có sư phụ của nàng Hàn Thiền Tử cùng sư huynh Dạ Nhai Tích, nếu không bọn họ sau khi nghe được tin tức này sao lại không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào như vậy.

Khó trách tiền nhân đã nói, người của Quỷ Cốc phái nếu muốn tiến vào quan trường, nếu muốn ở trên triều đình thăng quan tiến chức thực dễ dàng như lấy đồ trong túi. Ngẫm lại những người của Quỷ Cốc phái năm xưa như Tôn Tẫn, Tô Tần, Trương Nghi, có ai trong số đó là người tầm thường đâu chứ?

Như vậy xem ra, đến tột cùng ai mới là quân cờ của ai, ai lợi dụng ai xem ra cũng chưa thể biết trước được.

Cảnh Đế một lòng vẫn để ý câu nói lúc trước của Đậu thái hậu, đến khi nghe Sở Lăng Thường nói vậy, trong lòng cũng hiểu rõ ràng đến bảy, tám phần, sự đau lòng cùng nóng giận trong ánh mắt lúc trước cũng được thay thế bởi sự thư thái. Sự tình hôm nay Cảnh Đế cũng đã nghe được, vốn muốn lập tức tới điện Tiêu Phòng cứu người, không ngờ lại bị thái hậu giành trước.

“Lăng Thường, là trẫm khiến nàng phải chịu ủy khuất.” Cảnh Đế chăm chú nhìn nàng, thâm tình lên tiếng.

“Hoàng thượng quá lời rồi!” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng khom người thi lễ đầy cung kính nhưng lại mang theo sự xa cách đầy tự nhiên, lời nói cũng rất hờ hững như lúc bình thường. Nghĩ lại hôm nay việc Cảnh Đế không xuất hiện ở điện Tiêu Phòng cũng thật là may mắn, nếu không dù mọi chuyện có được giải thích rõ ràng thì người trong hậu cung cũng sẽ ghi hận trong lòng.

Thái độ của Cảnh Đế với Sở Lăng Thường thế nào, Đậu thái hậu cũng ngó lơ. Một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng,” Nếu tâm tư của ai gia đã bị các ngươi nhìn thấu, vậy đương nhiên các ngươi cũng hiểu được đạo lý khiến ai gia làm vậy. Trí tuệ của Lăng Thường quả thực lay động lòng người, thật lòng ai gia cũng tiếc khi phải đem Lăng Thường gả về phương Bắc xa xôi, nhưng hôm nay ai gia đã hạ ý chỉ. Ai gia là thái hậu, làm sao có thể nói lời không giữ lời? Một khi bội ước, chẳng phải sẽ khiến Tả hiền vương có cớ xuất binh nổi loạn hay sao?”

Hàn Thiền Tử khẽ mỉm cười, phất nhẹ cây phất trần rồi lên tiếng, “Thái hậu, lão phu đến đây như vậy thì cũng đã sớm chuẩn bị đối sách rồi. Thái hậu sẽ không bị coi là người không giữ lời. Kẻ bị như vậy chỉ có thể là Tả hiền vương của Hung Nô mà thôi.”

“A?” Thái hậu cùng Cảnh Đế nghe vậy đều vô cùng ngạc nhiên, nhất là Cảnh Đế, trên mặt hiện rõ sự vui mừng, “Phu tử, chẳng lẽ ngài đã nghĩ được biện pháp khiến Lăng Thường không phải tham dự vào việc hòa thân?”

“Đúng vậy!” Hàn Thiền Tử nhẹ nhàng gật đầu. “Người đời đều biết người của Quỷ Cốc phái tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, rồi lại lầm tưởng thuật kỳ môn độn giáp chỉ dùng nơi sa trường. Thực ra không phải như vậy. Kỳ môn độn giáp chia thành kỳ, môn cùng độn giáp. Ất, Bính, Đinh là ba kỳ, hưu sinh thương đỗ cảnh tử kinh khai là bát môn. Chỉ cần sắp xếp lại đôi chút theo phương vị là có thể bày ra một tấm màn che chắn tuyệt vời. Cho nên lão phu sẽ bày ra một trận pháp, tìm người thích hợp khiến Tả hiền vương tin là thật, đem người đó trở thành Lăng Thường.”

“Phu tử thật sự khiến ai gia được mở rộng tầm mắt.” Thái hậu nghe vậy rất hiếu kỳ nhưng sau đó lại cảm thấy có chút nghi hoặc, “Ai gia tín nhiệm là phu tử là người tài giỏi, nhưng người có thể thay thế được Lăng Thường thì phải làm sao?”

“Đã tìm được rồi, người đó đã chờ bên ngoài điện Tuyên Thất từ lâu chờ tuyên triệu.” Hàn Thiền Tử nhẹ nhàng vuốt râu.

“Mau truyền vào!”

Sau mệnh lệnh của thái hậu, rất nhanh chóng có một nữ tử tiến vào điện. Nữ tử này khoác trên người bộ y phục màu xanh mát làm tôn thêm làn da trắng nõn, bước nhân cực kỳ nhanh nhẹn nhưng cũng không kém phần uyển chuyển. Nhẹ bước lên trước cúi đầu thi lễ, thanh âm êm dịu mang đậm sự thanh nhã cất lên, “Linh nhi tham kiến hoàng thượng, thái hậu, chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương, chúc thái hậu trường lạc vô cực.”

Thái hậu cùng Cảnh Đế nhìn thấy người vừa tiến vào đều kinh ngạc tột độ, “Nam Hoa công chúa? Sao lại là con?”

Linh nhi là đứa trẻ mồ côi nơi hậu cung, thái hậu nhớ tình cũ sau phong làm Nam Hoa công chúa. Tuy cũng là công chúa nhưng cô cùng mấy vị khác lại không hợp nhau, cô không thích những nơi ồn ào, cũng không thích giao tiếp với người khác, không ngờ tới hôm nay lại có thể tới yết kiến.

“Hoàng thượng, thái hậu nương nương, Linh nhi nhận được hoàng ân,ở trong cung luôn được chiếu cố, vẫn luôn cảm tạ ân điển. Nay Đại Hán phải đương đầu với chiến sự, Sở cô nương lại là chi sĩ tài ba, Linh nhi không muốn thấy hoàng thượng cùng thái hậu khó xử, nguyện ý phối hợp với lão phu tử thực hiện kế hoạch dụ địch, báo đáp ân tình bao năm nay của hoàng thượng cùng thái hậu.” Vẻ mặt của Nam Hoa công chúa lúc nói những lời này vô cùng bình thản, nhẹ nhàng hơi cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người xuống.

“Hay lắm, không ngờ Nam Hoa công chúa lại có thể vì giang sơn Đại Hán hy sinh bản thân, ân tình này trẫm ghi tạc trong lòng.” Cảnh Đế thấy vậy cực kỳ cao hứng, lớn tiếng ngợi khen.

“Hoàng thượng, đây là việc Linh nhi nên làm.” Nam Hoa công chúa nói xong, ánh mắt hơi ngước lên, đối diện với Sở Lăng Thường mỉm cười, lại nhìn đến Dạ Nhai Tích bên cạnh nàng thì vội vàng cúi xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động, nhẹ giọng nói, “Tất cả đều dựa vào đối sách của lão phu tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.